- Khi Băng Lệ đã thuộc về Hạ huynh thì tùy người định đoạt. Thậm chí Hạ huynh có thể bán Băng Lệ vào lầu xanh.
bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tuấn Luận lắc đầu :
- Điều đó thì chẳng bao giờ ta làm với nàng đâu. Nhưng cách sở hữu của ta sợ nói ra nàng sẽ phải đổi ý, không chấp nhận sự trao đổi này.
- Băng Lệ không chùn bước.
- Được lắm...
Tuấn Luận cúi xuống rút ngọn trủy thủ có lưỡi sáng ngời đặt lên bàn. Băng Lệ nhìn ngọn trủy thủ của Tuấn Luận :
- Hạ huynh định Băng Lệ phải làm gì?
Tuấn Luận nghiêm giọng nhìn chiếc tráp nói
- Chiếc tráp kia thuộc về nàng, nhan sắc của nàng thộc về tại hạ.
- Nghĩa là sao... Băng Lệ phải làm gì mới có được chiếc tráp của Đẳng đại thúc?
Băng Lệ vừa nói vừa e dè nhìn ngọn trủy thủ đặt trên bàn.
Tuấn Luận cười mỉm nói :
- Nhan sắc của cô nương sẽ mất đi để đổi lấy chiếc tráp chết người này. Không biết cô nương có đủ can đảm làm cuộc trao đổi này không?
Tuấn Luận ve cằm :
- Không phải ai cũng sẽ ó được nhan sắc tuyệt đẹp như nàng đâu. Với một người đẹp như nàng, đánh mất nhan sắc...
Tuấn Luận khẽ lắc đầu :
- Đau khổ hơn là phải chịu cực hình.
- Huynh không sở hữu thể xác của Băng Lệ mà lại muốn hủy nhan sắc của Băng Lệ?
- Mỗi người sinh ra đều có một sở thích riêng. Sở thích của Tuấn Luận là cái gì đã thuộc về Tuấn Luận thì không bao giờ thuộc về người khác.
- Huynh quá ích kỷ.
- Nàng muốn nghĩ sao cũng được.
Tuấn Luận đặt tay lên chiếc tráp nhìn Băng Lệ nói :
- Bây giờ tại hạ có thể cất chiếc tráp này được chứ?
Nàng lắc đầu :
- Không... chiếc tráp kia phải thuộc về Băng Lệ...
Với hành động cương quyết, Tô Băng Lệ chụp lấy ngọn trủy thủ. Nàng trở ngọn trủy thủ đâm thẳng vào mặt mình. Những tưởng đâu ngọn trủy thủ kia sẽ đâm nát khuôn mặt kiều diễm và khả ái của Tô Băng Lệ, nhưng thủ pháp của Tuấn Luận đã nhanh hơn Băng Lệ nhiều lần. Khi mũi trủy thủ còn cách làn da mịn màng của nàng chưa đầy nửa tấc tay thì Tuấn Luận đã tước lấy ngọn tiểu đao rồi. Chẳng biết thủ pháp của chàng như thế nào mà Băng Lệ gần như không hề biết mình bị tước ngọn đao từ lúc nào.
Nàng ngơ ngác nhìn Tuấn Luận :
- Huynh đổi ý ư?
Tuấn Luận nhướng mày nói :
- Nếu như tại hạ đổi ý thì sao?
- Quân từ bất hí ngôn. Huynh đừng để lại trong mắt Băng Lệ một vết nhơ về huynh.
- Nàng nói hay lắm. Nhưng giờ tại hạ có một ý như thế này.
Băng Lệ hồi hộp hỏi Tuấn Luận :
- Huynh chỉ giáo.
- Một cuộc trao đổi khác.
Nụ cười lại hiện lên cánh môi mỏng của Hạ Tuấn Luận nhưng tiềm ẩn trong đó là sự bí hiểm. Tuấn Luận nói tiếp :
- Tại hạ muốn làm một cuộc trao đổi nữa. Lần này thì chắc sẽ có lợi cho cô nương.
Băng Lệ lắc đầu :
- Băng Lệ cần chiếc tráp.
- Nó cũng sẽ thuộc về nàng, và nhan sắc của nàng vẫn thuộc về nàng, nhưng phải cho tại hạ biết Tuyết Nhi và Đình Khang là ai.
Đôi thu nhãn của Băng Lệ mở to hết cỡ. Tất cả những vẻ ngạc nhiên ngơ ngẩn đều hiện qua hai con ngươi đen láy của nàng. Mãi một lúc sau Băng Lệ mới hỏi :
- Tại sao huynh muốn biết Tuyết Nhi và Đình Khang.
- Tại hạ chỉ tò mò một chút thôi...
- Huynh tò mò gì mà hỏi Tuyết Nhi và Đình Khang?
Tuấn Luận nhìn ra ngoài ô cửa hình vòm. Chàng từ tốn nói :
- Trong giấc mơ khi nàng gọi đến hai cái tên này thì nước mắt lại trào ra, nên tại hạ mới tò mò. Chỉ có thế thôi.
- Chỉ vì tò mò muốn biết mà huynh...
Tuấn Luận cướp lời nàng :
- Thà biết còn hơn cứ ôm sự tò mò đó khiến nó dằn vặt mình.
Buông một tiếng thở dài, Băng Lệ khẽ gật đầu :
- Muội sẽ nói. Tuyết Nhi và Đình Khang là xá muội và xá đệ của Băng Lệ. Băng Lệ không muốn bất cứ một tai họa nào ập đến cho Tuyết Nhi và Đình Khang vì trước khi song thân qua đời, Băng Lệ hứa với song đường sẽ chăm lo cho Tuyết Nhi và Đình Khang thành người sau này.
Tuấn Luận khoát tay :
- Ta hiểu rồi... Tại hạ rất khâm phục Tô cô nương.
Tuấn Luận với tay cầm lấy chén rượu trút luôn vào miệng mình, Băng Lệ hốt hoảng thốt lên :
- Không...
Tiếng thét của nàng đã quá muộn, khi thốt ra thì rượu đã chui tọt vào miệng Tuấn Luận.
Tuấn Luận nhìn nàng :
- Cô nương hãy lấy chiếc tráp mà quay về Dương Châu đi.
Băng Lệ nhìn Tuấn Luận gần như không chớp mắt :
- Hạ huynh...
- Sao cô nương còn ngại ngùng. Chúng ta đã làm một cuộc trao đổi quang minh chính đại, chẳng ai nợ ai cả.
- Băng Lệ nợ huynh.
Nàng cúi mặt nhìn xuống :
- Trong chén rượu sau cùng, ngoài mê dược ra còn có độc Di Hồn tán.
- Cô nương không nói sớm... Dù sao thì tại hạ cũng đã uống rồi.
- Huynh sẽ chết.
- Nếu không uống tại ha trở thành kẻ bội tín với cô nương, và cuộc trao đổi không thành. Tại hạ không muốn trở thành kẻ bội tín với cô nương.
Tuấn Luận lấy chiếc tráp đặt vào tay Băng Lệ :
- Đi đi. Đừng lo cho tại hạ.
Hai dòng lệ bất giác trào ra khóe mắt của Băng Lệ. Nàng bồi hồi xúc động khi nghe những lời của Tuấn Luận. Băng Lệ chợt quì xuống.
Tuấn Luận vội đỡ nàng lên :
- Tô cô nương.
Nhìn Tuấn Luận, Băng Lệ khẽ lắc đầu :
- Nếu có cơ may gặp lại. Băng Lệ nguyện làm thân trâu ngựa báo đáp thâm ân của huynh.
- Kẻ sắp chết như tại hạ chẳng mong gì gặp lại cô nương. Cô nương mau sớm lên đường.
Tuấn Luận bóp tay Băng Lệ :
- Cho tại hạ gởi lời đến Tuyết Nhi và Đình Khang.
- Băng Lệ sẽ nói với Tuyết Nhi và Đình Khang trên đời này có một người... Một người tên là Hạ Tuấn Luận... Chỉ có một người thôi.
Nụ cười lại hiện trên hai cánh môi Tuấn Luận :
- Lần đầu tại hạ được nghe một câu nói chân thành. Để tại hạ tiễn cô nương đi nhé!
Tuấn Luận nắm tay Băng Lệ dẫn ra cửa rồi dừng bước nhìn nàng :
- Tô cô nương bảo trọng.
Băng Lệ vội chùi nước mắt :
- Mong gặp lại Hạ huynh.
- Tại hạ thì không mong gặp lại Tô cô nương.
Tuấn Luận nói xong đóng sập cửa lại. Mặt chàng bất giác đanh hẳn lại. Bụng Tuấn Luận thóp sát vào, dồn nội lực vào Đan Điền hút tất cả số rượu độc rồi phun ra ngoài.
Tuấn Luận bước lại bên ô cửa hình vòm nhìn ra ngoài. Băng Lệ vẫn còn chần chừ đứng ngoài ngôi tam quan tòa thảo trang. Nàng đứng như thế thật lâu, rồi chẳng biết nghĩ sao lại quay bước trở vào.
Tuấn Luận khẽ lắc đầu. Rời ô cửa hình vòm, chàng bước ra cửa hậu, thi triển khinh công chẳng mấy chốc mất dạng, dù biết rằng Băng Lệ đang quay lại tìm mình.
Rời tháo trang, Tuấn Luận đi thẳng đến một gian thảo xá chỉ cách thảo trang độ mươi dặm đường. Ngôi thảo xá đó tọa lạc trong một khu đào viên. Trong màu hồng của hoa đào, ngôi thảo xá trông nổi bật trên cái nền đó.
Tuấn Luận bước đến cửa gian thảo xa.
Chương trước | Chương sau