Pair of Vintage Old School Fru
Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh

Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 69 đánh giá )

Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh - Hồi 14 - Thần thủ đẳng ngạo thiên

↓↓

Mặc dù đã dụng Mê Tông bộ nhưng Tuấn Luận vẫn chới với chỉ chực té úp mặt đến trước. Nếu chàng té xuống thì đúng là tai họa sẽ nhanh chóng ập đến, bởi sẽ phải hứng chịu một lúc những đạo chưởng công của mười một vị thần quân còn lại.

bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nghiến hai hàm răng vào với nhau, Tuấn Luận cố trụ đôi cước pháp để cõng Vô Ảnh Thần Thủ băng đi. Mười một người kia cũng lắc mình đuổi theo chàng.


Tiếng ngựa hí lên vang dội, một con bạch mã có bốn đóm đen dưới cổ chân biểu thị nó là giống ngựa thiên lý long câu phóng vụt đến. Ngồi trên yên ngựa giữ dây cương chính là Tô Băng Lệ. Nàng ghìm cương ngựa thét lớn :


- Hạ huynh...


Không để mất thời gian, Tuấn Luận cõng Đẳng Ngạo Thiên lướt lên sau lưng Tô Băng Lệ. Nàng thúc gót vào hông ngựa, giật mạnh dây cương. Con tuấn mã hí vang một tiếng cùng với cú phóng đi tợ một mũi tên thoát ra khỏi cánh cung đã căng hết cỡ.


Tiếng gió rít hai bên mang tai Tuấn Luận, chẳng khác nào những trận cuồng phong đang thổi đến. Một tay giữ Vô Ảnh Thần Thủ Đẳng Ngạo Thiên, một tay ghìm vai Băng Lệ, mà Tuấn Luận có cảm tưởng mình sẽ rơi ra khỏi lưng ngựa bất cứ lúc nào bởi nước đại của con Thiên Lý Long Câu.


Con Thiên Lý Long Câu được Tô Băng Lệ giữ cương điều khiển phi nước đại bất kể các chướng ngại vật. Chỉ trong một đêm, nó đã vượt qua hoang mạc quay về Tân Cương. Khi cách Tân Cương độ một dặm đường, nàng mới ghìm cương ngựa cho nó dừng lại cũng là lúc trời chạng vạng bình minh.


Băng Lệ và Tuấn Luận xuống mình ngựa, đặt Vô Ảnh Thần Thủ lên thảm cỏ ven đường.


Tuấn Luận nói :


- Đẳng thúc thúc.. Tuấn Luận đã đưa Thúc thúc thoát khỏi tử địa Thiên Ma cổ bảo theo đúng di huấn của sư phụ.


Đẳng Ngạo Thiên nhìn Tuấn Luận bằng cặp mắt thất thần :


- Cuối cùng thì ta cũng đã rời khỏi được Thiên Ma cổ bảo để thở không khí tự do trong lành. Ta không ngờ mình lại có được kết cục may mắn như thế này.


Tuấn Luận nghe Đẳng Ngạo Thiên thốt ra câu đó, trong lòng cũng phấn chấn vô cùng. Tâm hồn chàng bỗng dưng thư thản vô cùng. Quay lại Băng Lệ, Tuấn Luận nói :


- Nếu không có Tô cô nương tại hạ không biết sự thể kết cục như thế nào.


- Hạ huynh đừng nói vậy. Nếu không có Hạ huynh ra tay cứu Băng Lệ, thì giờ đây Băng Lệ đã biến thành xương khô vùi trong cát.


- Nhưng nếu không có...


Nàng cướp lời Tuấn Luận :


- Xem như Băng Lệ đã trả ân cho huynh vậy.


Chợt Vô Ảnh Thần Thủ rùng mình, thều thào nói :


- Hạ công tử nghe lão phu nói đây. Cho dù lão phu có được ngươi giải thoát khỏi Thiên Ma cổ bảo nhưng cùng sắp chết rồi. Không sống được bao nhiêu lâu đâu.


Tuấn Luận lắc đầu :


- Đẳng thúc thúc... Tuấn Luận sẽ đưa thúc thúc đến đại phu.


- Vô ích thôi. Cho dù Hoa Đà có tái sinh thì cũng chẳng thể nào cứu được ta. Bây giờ ngươi phải nghe ta nói đây.


- Thúc thúc...


Vô Ảnh Thần Thủ Đẳng Ngạo Thiên lắc đầu :


- Đừng ngắt lời ta.


Tuấn Luận miễn cưỡng gật đầu :


- Tuấn Luận nghe thúc thúc chỉ giáo.


- Thượng Quan Nghi ân sư của ngươi vốn là một người thông thiên đạt lý, biết đoán hậu vận võ lâm. Do đó mới đào luyện ra ngươi.


Tuấn Luận tiếp lời Vô Ảnh Thần Thủ :


- Lúc nào Tuấn Luận cũng kính trọng ân sư.


Lão rít một hơi thật sâu đến độ tưởng chừng lồng ngực vỡ tung, đặng giữ cho hơi thở mình không đứt đoạn. Vô Ảnh Thần Thủ ngượng nói :


- Trong thắt lưng của lão phu là chiếc hộp ngọc bích để đựng mười hai hạt thần châu. Ngươi phải có trọng trách thu gom tất cả mười hai viên thần châu đưa lên Kim Đỉnh tự. Lắp những hạt thần châu vào mười hai pho tượng Bồ Tát.


Lão cố nhướng mắt nhìn Tuấn Luận :


- Thời gian không còn nhiều cho ngươi đâu Nếu để mười hai hạt Thần chầu qui tụ trở về Thiên Ma cổ bảo thì Hoạt Sát Thiên Vương sẽ xuất hiện. Khúc Đoạn trường ly biệt sẽ mãi mãi không bao giờ tuyệt diệt.


Tuấn Luận vội hỏi


- Đẳng thúc thúc... Mười hai hạt Thần châu đó đang ở đâu?


Vô Ảnh Thần Thủ nhìn Tuấn Luận, hai con ngươi chỉ muốn đứng tròng.


Tuấn Luận vận công truyền qua thiên đỉnh của lão. Hai cánh môi của lão mấp máy :


- Chiếc tráp ngọc...


Tuấn Luận đỡ lão ngồi lên. Đầu Đẳng Ngạo Thiên dựa vào vai Tuấn Luận lão nhìn chàng thều thào nói.


- Vô ích thôi... Thượng Quan Nghi không cãi được ý trời, mặc dù y có tâm huyết hơn người. Tuấn Luận... Ngươi chẳng thể nào làm gì được...


Lão lắc đầu nhìn về phía vầng nhật quang :


- Người chẳng thể nào làm gì được khi nguyệt thực đến. Tất cả đã quá muộn. Tội nghiệp cho con gái của ta... Tội nghiệp...


Lão thở dốc, Tuấn Luận ghìm lấy Vô Ảnh Thần Thủ :


- Đẳng thúc thúc...


Lão nhìn Tuấn Luận. Hai cánh môi méo xệch của lão hiện ra chẳng biết Vô Ảnh Thần Thủ cười hay mếu vì phải chia tay với cõi đời này khi vừa tìm lại được khoảng trời tự do mà lão đã đánh mất trong hai mươi năm trong Thiên Ma cổ bảo.


Hai cánh môi lão mấp máy :


- Thượng Quan Nghi... Một đời ngang dọc khắp cõi võ lâm đi tìm đối thủ, nhưng kẻ ta phục lại chính lả huynh. Ta phục huynh đó, tên thư sinh thúi à.


Vô Ảnh Thần Thủ thốt ra câu đó để nói với Tuấn Luận hay nói với Thượng Quang Nghi, nhưng rõ ràng trong đôi mắt thất thần của lão như đang thấy người nào đó nhưng có thể đoán được, lão đã thấy Thượng Quan Nghi.


- Đẳng thúc thúc


Vô Ảnh Thần Thủ bấu mười ngón tay vào chân Tuấn Luận. Lão cố nói bằng tất cả khí lực cạn kiệt của mình :


- Hãy nhớ lời ta...


Tuấn Luận dồn công lực vào lão để hầu giữ lấy chân khí vốn đã cạn trong nội thể Đẳng Ngạo Thiên. Lão thở khì ra một tiếng, tứ chi buông lỏng, đầu dựa hẳn vào vai Tuấn Luận, hồn lìa khối xác.


Tuấn Luận lay vai Vô Ảnh Thần Thủ :


- Đẳng thúc thúc... Đẳng thúc thúc...


Mặc cho chàng lay, Vô Ảnh Thần Thủ vẫn bất động, mắt mỡ trừng trừng hướng về vầng nhật quang.


Băng Lệ buông tiếng thở dài :


- Hạ huynh... Lão tiền bối đã chết rồi.


- Tưởng đâu người được giải thoát khỏi Thiên Ma cổ bảo nhưng không ngờ lại phải nhận một cái chết thê thảm như thế này. Trách nhiệm của Tuấn Luận đến Thiên Ma cổ bảo để dụng Qui nạp thần công giải thoát cho Đẳng thúc thúc, nhưng cuối cùng chẳng làm gì hơn được, chỉ đem đến cho Đẳng thúc thúc một cái chết. Tại hạ không làm tròn bổn phận của mình với ân sư.


- Hạ huynh đừng đau lòng. Ai có cũng số phận cả mà.


- Không cứu được Đẳng thúc thúc, tại hạ sẽ thực hiện chỉ huấn cửa người.


Sau khi an táng cho Vô Ảnh Thần Thủ Đẳng Ngạo Thiên, Tuấn Luận mới chú ý đến chiếc tráp của Ngạo Thiên để lại.


Chàng mở tráp. Trong tráp là một mánh vải đã ố vàng. Cầm lấy mảnh vải đó, Tuấn Luật mở ra xem.


Những dòng chữ trong mảnh vải được viết bằng máu lâu ngày đã khô, thậm chí chuyển qua sắc màu vàng nhạt ố hoen.


"Ngạo Thiên lưu lại bút tự cho Thượng Quang Nghi huynh được biết. Đúng như huynh nói. Trong Thiên Ma cổ bảo có tà công siêu tuyệt. Mở được tà công đó phải có Thập nhị thần châu. Đẳng mỗ đã lấy được Thập nhị thần châu đề thu nạp Tà công trong Thiên Ma cổ bảo, nhưng vô ý rơi vào bẫy giam cầm của mười hai gã đệ tử bất kính, bất nhân và bất nghĩa. Đẳng mỗ lưu di bút cho huynh để huynh tự định liệu. Một khi hiện tượng huynh nói xảy ra nếu Thập nhị thần châu không được đặt đúng phương vị trên Kim Đỉnh tự thì đại loạn sẽ đến cho bá tính. Ta khâm phục huynh đã đoán đúng, nhưng đấy là ý trời, không một ai có thể cãi được đâu. Ta có mệnh hệ gì mong Thượng Quan huynh chăm sóc cho ái nữ của ta".


Buông một tiếng thở dài, Tuấn Luận đọc lại di thư một lần nữa rồi đặt vào trong tráp. Chàng nheo mày nhẩm nói :


- Mười hai gã cao đồ.


Nhìn lại Băng Lệ, Tuấn Luận nói :


- Tất cả những gì Tô cô nương đã biết... Giờ cô nương sẽ quay về nhà chứ?


Băng Lệ lắc đầu :


- Băng Lệ chưa thể về nhà được.


- Cô nương chưa về nhà vì chưa thể có Thập nhị thần châu?


Nàng lưỡng lự rồi nói :


- Cát Bội Hương tỷ tỷ muốn Băng Lệ phải đưa những hạt thần châu đó về với người.


- Ngay cả Vô Ảnh Thần Thủ Đẳng Ngạo Thiên đại thúc còn bị di hại bởi những hạt thần châu... Tô cô nương đã chứng kiến rồi, còn tơ tưởng đến nó làm gì?


Buông một tiếng thở dài, Băng Lệ nói :


- Nếu không có những hạt thần châu đó Bàng Lệ thà chết còn hơn.


Tuấn Luận lắc đầu :


- Tùy cô nương vậy.


Tuấn Luận dợm bước, nhưng Băng Lệ đã gọi lại :


- Hạ huynh...


Chàng quay lại Băng Lệ nói :


- Hạ huynh định bỏ rơi Băng Lệ à?


- Chẳng lẽ tại hạ phải đem theo Tô cô nương đi thu nạp những hạt Thần châu di họa.


- Nếu không có Băng Lệ thì Hạ huynh đâu còn cơ hội đi thu nạp những thần châu.


Lời nói của nàng khiến Tuấn Luận sững sờ. Băng Lệ bước đến trước mặt Tuấn Luận :


- Băng Lệ sẽ theo Hạ huynh.


Buông một tiếng thở dài, chàng nói :


- Tùy cô nương, nhưng tại hạ sợ cô nương sẽ hối tiếc vì sự tốn công của mình.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Người chậm cảm

Người chậm cảm

Anh có bao giờ nhớ một ai đó nhưng bản thân không biết, cho đến khi gặp lại người

24-06-2016
Làm bạn cũng được...

Làm bạn cũng được...

Làm bạn cũng được mà, có thể chém gió hàng giờ, có thể lắng nghe chuyện của nhau,

24-06-2016
Vì anh bất chấp yêu em

Vì anh bất chấp yêu em

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Con Mèo Đen

Con Mèo Đen

Đời giáo viên có lẽ chỉ cần thế là đã cảm thấy đủ hạnh phúc. *** Sau một

24-06-2016