Polaroid
Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh

Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 101 đánh giá )

Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh - Hồi 14 - Thần thủ đẳng ngạo thiên

↓↓
Từ trong cổ động, vang lên một tiếng hú lồng lộng. Vừa nghe tiếng hú đó, Hạ Tuấn Luận liền lắc vai thi triển khinh pháp thần kỳ. Khi Tuấn Luận dụng đến khinh thuật siêu phàm đó thì đến ngay cả Mạc Thiên Vân cũng phải trố mắt, há hốc miệng. Y có cảm tưởng thể pháp Tuấn Luận như bóng quỷ vô thường, vụt cái đã lướt về phía cửa động. Còn Tô Băng Lệ thì sững sờ chẳng biết tiếng hú kia có sức hút gì mà khiến Tuấn Luận lại khẩn trương như vậy.


Băng vào trong cửa động, cùng lúc đó từ trong động, một người với y trang rách bươm lê bước tiến ra. Đôi thần nhãn của người nọ toát ra cái nhìn xanh rờn. Hai người đối mặt nhìn nhau. Bộ mặt của lão quái chi chít những đốm mụn đỏ, có đốm lở ra trông thật gớm ghiếc.


Lão quái nhân buông thõng đôi song thủ gầy hệt như thể hai cành cây mục. Mười ngón chỉ co quắp. Lão định nhãn nhìn Tuấn Luận hỏi :


- Tiểu tử... Ngươi là ai?

bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Không trả lời lão quái nhân, Tuấn Luận lại rút ngọn sáo ngọc, đưa lên miệng thổi khúc Đoạn trường ly biệt. Nghe tấu khúc đó đôi bản thủ của lão dị nhân từ từ thả lỏng các ngón chỉ, trong khi thần nhãn đã đóng đinh vào Tuấn Luận.


Thổi dứt tấu khúc Đoạn trường ly biệt Tuấn Luận từ từ hạ cây sáo ngọc xuống rồi giắt ra sau lưng. Chàng nhìn lão.


Lão quái nhân nhìn chàng gần như không chớp mắt. Mãi một lúc lão mới lên tiếng :


- Đoạn trường ly biệt.


Tuấn Luận nói :


- Vô Ảnh Thần Thủ đại thúc hẳn đã nhận ra tấu khúc đó.


Đôi mắt xanh rờn của Vô Ảnh Thần Thủ chớp một cái như thể lão muốn thẩm định lại lời nói của Tuấn Luận. Lão gằn giọng cất tiếng the thé :


- Thượng Quan Nghi phái tiểu tử đến đây?


Tuấn Luận gật đầu :


- Ân sư phái vãn bối đến đón đại thúc.


Vô Ảnh Thần Thủ nghe Tuấn Luận nói, ngửa mặt cười khanh khách. Lão vừa cười vừa nói :


- Tiểu tử đến chậm quá rối... Đến chậm quá rồi.


Lão vừa nói vừa cố lê bước về phía Tuấn Luận. Lão nghiến răng mím môi nhưng cũng chỉ lê được có mỗi ba bước thì từ từ quỵ xuống, miệng lẩm nhẩm nói :


- Đến chậm quá rồi. Đến chậm quá rồi.


Tuấn Luận vội bước đến đỡ lấy Vô Ảnh Thần Thủ. Chàng dựng lão đứng lên. Đến lúc này mới biết sau lưng Vô Ảnh Thần Thủ là cả một mảng xương lòi cả ra ngoài. Chất nhờn nhớp nhúa rịn đẫm y trang lão.


Vô Ảnh Thần Thủ nhìn Tuấn Luận :


- Thượng Quang Nghi đâu?


- Ân sư đã viên tịch...


Đôi mắt xanh rờn của Vô Ảnh Thần Thủ như muốn trợn ngược lên. Lão gượng nói :


- Lão đã viên tịch rồi à?


- Trước khi viên tịch... ân sư căn dặn đúng thời khắc này vãn bối phải dụng Qui Nạp đại pháp mở Thạch môn Thiên Ma cổ bảo để đón tiền bối.


- Lão quỷ còn nhớ đến lão phu... Nhưng lão đã thất hứa với Cát Bội Hương... Lão đến chậm quá rồi...


Tuấn Luận lắc đầu :


- Không chậm đâu. Vãn bối sẽ đưa tiền bối rời khỏi đây để ân sư không phải là người bội tín.


Tuấn Luận nói dứt câu, chẳng cần Vô Ảnh Thần Thủ có đồng ý hay không mà ghé lưng cõng lão. Vô Ảnh Thần Thủ buông tiếng thở dài, lắc đầu nói :


- Tiểu tử có làm gì cũng đã quá muộn. Ngơi không có cơ hội để rời Thiên Ma cổ bảo.


- Tuấn Luận sẽ đưa tiền bối đi dù với bất cứ giá nào theo chỉ huấn của ân sư.


Vô Ảnh Thần Thủ lắc đầu nói :


- Ngươi muốn đi cũng không dễ đâu.


Lão vừa nói vừa vùng vằng, nhưng Tuấn Luận vẫn xốc lão toan lao về phía cửa động.


Vô Ảnh Thần Thú đã ghị vai chàng lại :


- Ngươi sẽ chết.


- Ân sư bảo chết, vãn bối cũng sẽ chết.


- Thượng Quang Nghị dạy cho ngươi đó à?


Y nói xong thì gục đầu vào vai Tuấn Luận.


Tình trạng của Vô Ảnh Thần Thủ, Tuấn Luận hiểu ra ngay lão đang ở trạng thái nào. Chàng mím môi, cõng lão thi triển khinh công lướt ra ngoài cổ động.


Khi Tuấn Luận đến trước cổ động thì đập ngay vào mắt chàng là ngọn đài kỳ thêu hình quả châu đang phát quang. Đứng ngay sau ngọn đại kỳ đó là mười hai vị trưởng lão đều vận trường y cùng một sắc màu đỏ ối.


Vô Ảnh Thần Thủ nhướng mắt nhìn những người đó, lầm thầm nói :


- Thập nhị thần quân... Tiểu tử... ngươi sẽ chết.


- Vãn bối có chết cũng sẽ chết chung với đại thúc.


Cõng Vô Ảnh Thần Thủ trên lưng, Tuấn Luận định nhãn nhìn mười hai vị lão trượng có ngoại danh là Thập nhị thần quân. Chàng nghiêm giọng nói :


- Vãn bối Tuấn Luận cần đường rời khỏi Thiên Ma cổ bảo. Kính mong Thập nhị trưởng lão mở đường.


Vô Ảnh Thần Thủ nói :


- Tiểu tử đừng van xin, họ không mở đường cho ngươi đâu.


Đúng như Vô Ảnh Thần Thủ nói, mười hai vị trưởng lão án ngữ trước cửa cổ động chẳng hề tách ra mở đường cho Tuấn Luận.


Tuấn Luận chau mày :


- Các vị trưởng lão muốn gì?


Vị trưởng lão có mái tóc bạc phơ cùng chòm râu trắng xóa chỉ Vô Ảnh Thần Thủ :


- Hạ công tử có thể rời khỏi đây, nhưng phải để Đẳng Ngạo Thiên ở lại.


Tuấn Luận lắc đầu :


- Mục đích của tại hạ đến Thiên Ma cổ bảo lần này chủ đích để đón Ngạo Thiên thúc thúc. Đâu thể để người ở lại được, Thập nhị trưởng lão đâu có quyền buộc tại hạ phải để Đẳng thúc thúc ở lại đây chứ?


- Nếu không giao Vô Ảnh Thần Thủ Đẳng Ngạo Thiên thì Hạ công tử đã buộc Thập nhị thần quân phải ra tay.


- Các vị trưởng lão có là gì chăng nữa thì cũng không thể bắt tại hạ phải rời bỏ mục đích của mình.


Lời còn đọng trên miệng, thì Tuấn Luận cõng Vô Ảnh Thần Thủ Đẳng Ngạo Thiên thi triển khinh pháp siêu phàm. Bằng bộ pháp Mê Tông bộ thần kỳ, chàng cõng Ngao Thiên lướt qua Thập nhị thần quân. Nhưng Thập nhị thần quân đâu để cho Tuấn Luận chạy thoát dễ dàng. Mười hai người đồng loạt xuất thủ với cùng một chiêu thức. Tất cả bọn họ đều phóng chỉ. Mười hai đạo chỉ xanh rờn thoát ra từ những ngón chỉ với uy lực khốc liệt, nối kết thành một vì sao mười hai nhánh, mà tâm của nó chính là Hạ Tuấn Luận. Cùng với những đạo chỉ xanh rờn đó, mười hai vị Thần quân đồng loạt di chuyển quanh Tuấn Luận, để rút dần khoảng cách.


Trông Tuấn Luận chẳng khác nào một con mồi lọt thỏm vào giữa võng lưới nhện chẳng còn đường thoát thân, trong khi những đạo chỉ như những sợi tơ đang từ từ xiết chặt dần.


Vô Ảnh Thần Thủ Đẳng Ngạo Thiên nói vào tai Tuấn Luận :


- Đã lọt vào trận pháp Thiên địa càn khôn của mười hai lão quỷ Thập nhị Tinh Tú Thần Quân thì ngươi không thể thoát được đâu. Hãy trao ta cho họ đi để giữ cái mạng của ngươi. Nếu muộn màng sợ ngươi sẽ bị chỉ khí cắt thành mười hai mình đó. Chết oan uổng không nên chết làm gì.


- Đẳng thúc thúc không cần phải lo chuyện đó. Nếu vãn bối có chết thì cũng trọn đạo với ân sư.


Tuấn Luận vừa nói vừa điểm mạnh hai chân, đưa thân pháp vụt lên cao năm trượng. Như đã biết trước Tuấn Luận sẽ vụt thoát lên cao, Thập nhị Thân quần cũng cất mình theo chàng, tuyệt nhiên không để Tuấn Luận có đặng cơ may thoát ra khỏi võng lưới chỉ phong trùng trùng điệp điệp.


Tuấn Luận xoay tròn một vòng, dồn nội lực vào song thủ phát tác ra một lúc lười hai đạo chưởng kình đánh thẳng về phía Thập nhị thần quân.


Tất cả mười hai người cũng đồng loạt dựng hữu thủ phách không đón chưởng kình của Tuấn Luận mà tả thủ thì vẫn phóng chỉ kết chặt võng lưới hình cánh sao mười hai cánh.


Ầm...


Khi chưởng kình của Tuấn Luận đón thẳng lấy mười hai đạo khí chưởng có cảm tưởng như chung quanh mình đồng loạt có mười hai ngọn thái sơn chèn ép, khí quản nhộn nhào.


Rơi vào tình trạng đó, thể pháp Tuấn Luận căng cứng hứng chịu áp lực kinh hồn, những tưởng sẽ vỡ tung bất cứ lúc nào. Mặc dù vậy, Tuấn Luận vẫn không chùng bước, mà nghiến răng phát ra những âm thanh ken két chịu đựng.


Tuấn Luận nghĩ thầm:


"Không đưa được Đẳng thúc thúc rời khỏi đây, ta đã có lỗi với ân sư. Dù chết hay là sống thì phải giữ trọn đạo làm trò".


Đón một lúc mười hai đạo chưởng kình uy mãnh của Thập nhị Tinh Tú Thần Quân, có cảm giác như bị đè cứng bởi mười hai quả thái sơn khổng lồ. Dù muốn hay không muốn, Tuấn Luận cũng phải chao mãnh hạ thân xuống đất. Chân Tuấn Luận vừa chạm đất thì những đạo chỉ chết chóc cũng xiết chặt lại. Những đạo chỉ đan chéo chung quanh Tuấn Luận phát ra những âm thanh vi vu nghe rợn cả tóc gáy. Những âm thanh từ những đạo chỉ lạnh rờn phát ra ngỡ như những thanh kiếm bén ngót đang chập hờn thít chặt lấy Bách Thủ thư sinh Hạ Tuấn Luận.


Tình thế của Tuấn Luận như ngàn cân treo đầu sợi tóc. Chàng thừa biết uy vũ của những đạo chỉ kia nhưng chẳng có cơ may nào khả dĩ để thoát ra khỏi chúng.


Tuấn Luận chợt nghe tiếng sáo diều vi vu trên không. Không cần suy nghĩ hay để mất thời gian. Tuấn Luận rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, nghĩ thầm:


"Đây là cơ hội cuối cùng. Ta có thể thoát và cũng có thể chết".


Với ý niệm đó, Tuấn Luận dồn toàn bộ công lực vào cước pháp. Điểm mạnh mũi giày, thân ảnh chàng bốc lên hướng về phía cánh diều. Tất nhiên Thập nhị Tinh Tú Thần Quân cũng đồng loạt bám ngay theo Tuấn Luận, đồng thời siết chặt màn lưới Chỉ pháp của mình.


Cả mười hai người toan dồn công lực vào chỉ ảnh để cất tiện thân pháp đối phương thành mười hai mảnh. Nhưng đột nhiên cả bầu trời mù mịt độc công "Tán Hồn phấn" của Song Tà Dạ Điệp. Thì ra Tuấn Luận lướt về phía cánh diều, dụng luôn thủ pháp vô biên điều khiển cánh diều độc của Song Tà Dạ Điệp, khiến nó phả ra luồng khói độc chết người kia.


Vừa toàn dụng đến độc chiêu sát tử thì phát hiện Tán Hồn phấn tỏa ra mù mịt, bắt buộc mười hai vị Thần quân phải phân chia nội kình tả thủ vận giữ chỉ công, hữu thủ thì dụng Phách Không chưởng đẩy những luồng khí độc không cho chúng phủ lên họ.


Lợi dụng ngay Thập nhị Tinh tú chia nội lực, Tuấn Luận dồn công đẩy một đạo bách không chưởng với mười hai thành công lực dồn về phía vị trưởng lão cao niên nhất.


Vị trưởng lão cao niên không ngờ Bách Thủ thư sinh Hạ Tuấn Luận chẳng màng gì đến độc công Tán Hồn phấn mà dồn công tập kích mình, khi lão kịp phát hiện ra kình phong của Tuấn Luận thì đã quá muộn rồi. Lão chẳng thể nào kịp phản xạ ứng phó đành dùng vai hứng lấy chưởng kình của Bách Thủ thư sinh.


Ầm...


Để tìm đường đào thoát, Tuấn Luận thí phát ngọn chưởng kình này với tám thành nội lực. Khi vị đại trưởng lão trong Thập nhị thần quân lách người dùng vai hứng lấy đạo chưởng phong khốc liệt đó, thân ảnh lão như thể bị bứng ra khỏi trận pháp quẳng đi luôn mười trượng, rơi xuống đất như quả chín bị rụng khỏi cành.


Trận pháp Thập nhị Tinh tú nhanh chóng bị phá vỡ, mất đi sự liên kết. Không bỏ lỡ thời cơ, Tuấn Luận thi triển Mê Tông bộ, băng qua chỗ bị khuyết thoát ra ngoài.


Vị đại trưởng lão Thập nhị Tinh tú thét lên :


- Đừng cho y đào thoát.


Lời cảnh báo của lão dứt trên miệng thì Tuấn Luận đã bỏ đi được năm trượng rồi. Mười một người còn lại đồng loạt hợp công dồn chưởng đánh vào sau lưng Tuấn Luận.


Trên lưng Tuấn Luận, chính là Vô Ảnh Thần Thủ Đẳng Ngạo Thiên Lão cảm nhận rõ mồn một lực kình vỗ tới phía sau, nhưng bấu tay vào vai Tuấn Luận :


- Chạy đi... Không hề gì đâu.


Lời còn đọng trên miệng Ngạo Thiên thì lực kình hợp lực của mười hai vị thần quân đã vỗ vào lưng lão.


Ầm...


Uy lực hợp công của mười hai vị Thần quân nện vào lưng Ngạo Thiên đánh gãy nát những xương ức của lão, đồng thời đẩy Tuấn Luận lao đến trước nhanh hơn.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Thư mục "Kỉ niệm"

Thư mục "Kỉ niệm"

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Đâu cần

27-06-2016
Thức tỉnh

Thức tỉnh

Yêu hay không yêu, trái tim bạn rõ ràng điều đó nhất, đừng vì cô đơn mà chọn sai

24-06-2016
Cùng nhau vượt qua nhé!!

Cùng nhau vượt qua nhé!!

Bố mẹ nó làm mọi điều để chia cách hai đứa nó. Nó đau lắm. Nó hận nó không đủ

24-06-2016
Lời xin lỗi muộn màng

Lời xin lỗi muộn màng

"Mẹ thương con biển hồ lai láng Con thương mẹ tính tháng tính ngày." *** Tại ngôi nhà

23-06-2016
Những chiếc răng....!

Những chiếc răng....!

- "Em phải nhổ cái răng đó đi nó mới hết đau, em mà không nhổ đi răng mới cũng sẽ

24-06-2016