Đường Khuyết hỏi :
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Đó đương nhiên không phải là tự mình đâm xuyên, Thiên Thiên tiểu thư đương nhiên không thể vô duyên vô cớ đâm lủng yết hầu bọn họ, bẻ gãy cổ bọn họ.
Đường Tam Quý nói :
- Cho nên tôi mới nói bọn họ bị bệnh đột ngột, một căn bệnh rất kỳ quái.
Đường Khuyết thốt :
- Nhất định là vậy.
Đường Tam Quý nói :
- Nhất định.
Đường Khuyết hỏi :
- Hiện tại bọn họ ở đâu?
Đường Tam Quý đáp :
- Người đụng phải thứ bệnh đó, đương nhiên tất phải chết không có cách cứu.
Đường Khuyết hỏi :
- Bọn họ có phải đã chết trong nhà của Triệu công tử Triệu Vô Kỵ?
Đường Tam Quý đáp :
- Đêm hôm qua bọn họ đều đã chết.
Đường Khuyết hỏi :
- Vậy còn vị tiểu thư đó?
Đường Tam Quý đáp :
- Trong nhà đột nhiên có bao nhiêu người chết đó, nàng ta đương nhiên không có cách nào ở lại.
Đường Khuyết thốt :
- Cho nên nàng ta chỉ còn nước bỏ đi.
Đường Tam Quý nói :
- Nàng ta không thể không đi.
Đường Khuyết thốt :
- Nàng ta đương nhiên không lưu lại vài lời nói cho các ngươi biết đã đi đâu.
Đường Tam Quý đáp :
- Không có.
Đường Khuyết thở dài :
- Thật là không hay, bệnh của bọn họ quả thật không đúng lúc.
Hắn lắc đầu, lẩm bẩm :
- Ta chỉ hy vọng Thiên Thiên tiểu thư không bị bọn họ truyền nhiễm thứ bệnh quái lạ đó, một đại cô nương xinh đẹp như vậy, cổ nếu đột nhiên bị gãy, thật là rất khó coi.
Đường Tam Quý thở dài :
- Nhất định cực kỳ khó coi.
Hai người không những đều là thiên tài diễn kịch, mà còn phối hợp cực kỳ hay.
Vô Kỵ và Khúc Bình cuối cùng đã thở phào, Thiên Thiên cuối cùng còn chưa lọt vào tay bọn chúng.
Nàng vốn tuy không nên xuất thủ đả thương người, nhưng dưới tình huống đó, nàng có lẽ không còn đường lựa chọn.
Hiện tại hành tung của nàng tuy đã bị lộ, ít ra còn chưa lọt vào tay bọn chúng.
Đường Khuyết chắp tay sau lưng, chầm chậm xoay bước, chợt dừng trước mặt Vô Kỵ :
- Ngươi còn nhớ ta có nói câu gì không?
Vô Kỵ hỏi :
- Câu gì?
Đường Khuyết đáp :
- Thà giết lầm, không thể tha lầm.
Vô Kỵ đáp :
- Ta nhớ.
Đường Khuyết hỏi :
- Ngươi có hiểu ý tứ của câu nói đó không?
Vô Kỵ đáp :
- Ta hiểu.
Đường Khuyết thốt :
- Vậy ngươi giết gã Triệu Vô Kỵ đó cho ta đi.
Câu nói đó hắn nói rất nhẹ nhàng thư thả, cả một chút nóng giận cũng không có.
Nhưng vô luận ai ai cũng biết Đường đại quan nếu quả muốn giết một người, người đó nhất định phải chết.
Đối với hắn mà nói, sát nhân tuyệt không phải là chuyện nghiêm trọng, không cần biết có giết lầm hay không cũng không quan hệ gì.
Vô Kỵ chợt cũng hỏi hắn :
- Ngươi còn nhớ ta có nói một câu không?
Đường Khuyết hỏi :
- Nói gì?
Vô Kỵ đáp :
- Ta chưa từng giết người miễn phí.
Đường Khuyết thốt :
- Ta nhớ.
Vô Kỵ nói :
- Ta nghĩ ngươi nhất định cũng hiểu ý tứ của câu nói đó.
Đường Khuyết thốt :
- Cho nên ta tịnh không muốn ngươi giết người miễn phí.
Hắn đang cười, cười khoan khoái phi thường.
Hắn rút từ trên mình ra một xấp ngân phiếu :
- Hai trăm chín chục vạn lượng tuy quá nhiều, mười vạn lượng ta vẫn có.
Rất ít có người có thể lúc nào cũng mang theo mười vạn lượng trong mình, nhưng hắn không ngờ đã có mang theo.
Xem ra hắn có vẻ lúc nào cũng đều chuẩn bị kêu Vô Kỵ đi giết người cho hắn.
Đó là ngân phiếu phát ra từ trong Sơn Tây đại tiền trang, thứ ngân phiếu đó luôn luôn đảm bảo nhất, vô luận ở đâu cũng tuyệt đối có thể sử dụng như hiện kim.
Xấp ngân phiếu đó đúng mười vạn lượng.
Vô Kỵ nhận lấy, từ từ đếm.
Mặt chàng không biến sắc, tay cũng không run.
Tay chàng vừa ổn định vừa có lực, chính thị là đôi tay quen sát nhân, lúc sát nhân cũng tuyệt không run.
Nhưng chàng làm sao có thể giết người đó?
Người đó là đệ tử trung thành của Đại Phong đường, cũng là người gần gũi nhất với muội muội Thiên Thiên của chàng.
Người đó đến Đường Gia Bảo Phố, không còn nghi ngờ gì nữa, là vì muốn truy tầm hành tung của chàng.
Người đó tịnh không phải là Triệu Vô Kỵ, chính chàng mới là người Đường Khuyết chân chính muốn giết.
Chàng làm sao có thể hạ thủ đối với người đó?
Nhưng hiện tại vai diễn của chàng là người có thể sát nhân vì mười vạn lượng bạc.
Hiện tại mười vạn lượng bạc đã nằm trong tay chàng.
Nếu quả chàng còn chưa chịu xuất thủ, Đường Khuyết nhất định sẽ hoài nghi chàng, thân phận của chàng cũng khó tránh khỏi bị lộ.
Nếu quả thân phận của chàng bộc lộ, không những cứu không được Khúc Bình, chính chàng cũng nhất định phải chết.
Thượng Quan Nhẫn còn sống, chàng làm sao có thể chết?
Chàng làm sao có thể không giết người đó.
Trên khuôn mặt trắng nhợt của Khúc Bình đã toát mồ hôi lạnh.
Hắn nãy giờ không nhìn thẳng Vô Kỵ, có phải là vì hắn đã đoán ra thân phận của Vô Kỵ?
Chương trước | Chương sau