Hắn dùng hai ngón tay tháo vòng thắt trên bao, để lộ một thứ binh khí ngoại môn hình dạng kỳ lạ, đúc bằng kim loại nguyên chất, tinh quang lấp lóe.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Vô Kỵ đáp:
- Đó có phải là Thiết Ưng Trảo, độc môn binh khí của Hoài Nam Ưng Trảo Môn ?
Người bán bánh bột lọc thốt:
- Hảo nhãn lực.
Vô Kỵ nói:
- Tai của ta cũng rất thính.
Người bán bánh bột lọc thốt:
- Ồ ?
Vô Kỵ nói:
- Ta nghe được khẩu âm ngươi nói tuyệt không phải là người Hoài Nam.
Người bán bánh bột lọc thốt:
- Ta không phải đến làm Hoài Nam môn hạ để học nói.
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi học cái gì ?
Người bán bánh bột lọc đáp:
- Học giết người.
Hắn hững hờ nói tiếp:
- Một khi ta có thể dùng công phu bản môn đi giết người, không cần biết ta nói giọng gì cũng vậy.
Vô Kỵ nói:
- Có lý.
Người bán bánh bột lọc chợt dùng đôi bàn tay như vuốt chim của hắn cầm đôi binh khí như vuốt chim đó lên.
Hàn quang thiểm động, ưng trảo song song phi xuất, "đinh" một tiếng, chén rượu trước mặt Vô Kỵ đã bị đâm xuyên bốn lỗ nhỏ, một ống nứa trên lan can cũng bị một ưng trảo rọc tét. Chén rượu là đồ sứ, muốn đánh bể nó tịnh không khó, đục xuyên bốn lỗ lại không phải là chuyện dễ.
Ống nứa cứng dai, muốn rọc tét nó cũng không phải dễ.
Hà huống thứ lực lượng đó hoàn toàn bất đồng, tả hữu song thủ của hắn đồng thời thi triển, lại có thể sử xuất hai thứ lực lượng hoàn toàn bất đồng.
Vô Kỵ thở dài:
- Hảo công phu.
Người bán bánh bột lọc hỏi:
- Đó có phải là công phu giết người không ?
Vô Kỵ đáp:
- Phải.
Người bán bánh bột lọc hỏi:
- Ngươi có muốn xem ta giết người không ?
Vô Kỵ đáp:
- Không muốn.
Người bán bánh bột lọc hỏi:
- Vậy sao người còn không mau đi ?
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi chịu để ta đi ?
Người bán bánh bột lọc đáp:
- Thứ ta muốn vốn không phải là người ngươi.
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi muốn cái gì ?
Người bán bánh bột lọc đáp:
- Thứ ta muốn là cỗ quan tài mà ngươi đem đến.
Quan tài là do chính Vô Kỵ đi mua, làm bằng gỗ nam mộc từ Liễu Châu thượng hảo hạng, gia công gia liệu, tinh tuyển đặc chế.
Vô Kỵ thốt:
- Nhãn quang của các hạ thật không tệ, cỗ quan tài đó quả thật là một cỗ quan tài tốt.
Người bán bánh bột lọc nói:
- Ta có thể thấy được.
Vô Kỵ thốt:
- Nhưng vô luận quan tài tốt cỡ nào đi nữa, cũng không đáng để người như các hạ cực nhọc xuất thủ.
Người bán bánh bột lọc nói:
- Ngươi nói không đáng, ta lại nói là đáng.
Vô Kỵ thốt:
- Các hạ nếu thật muốn một cỗ quan tài như vậy, cũng có thể đi kêu tiệm quan tài làm thêm một cỗ nữa.
Người bán bánh bột lọc nói:
- Cái ta muốn là cỗ quan tài này.
Vô Kỵ hỏi:
- Lẽ nào cỗ quan tài này có chỗ đặc biệt gì ?
Người bán bánh bột lọc đáp:
- Cỗ quan tài đẹp đẽ như vậy, bên trong có gì ?
Vô Kỵ đáp:
- Bên trong chỉ có một người.
Người bán bánh bột lọc hỏi:
- Người nào ?
Vô Kỵ đáp:
- Một bằng hữu.
Người bán bánh bột lọc hỏi:
- Là bằng hữu sống, hai là bằng hữu chết ?
Vô Kỵ cười:
- Con người ta tuy không thể coi là rất rành nghĩa khí, nhưng cũng không thể đem bằng hữu sống bỏ vào quan tài đem đi.
Chàng nói không phải là nói thật, cũng không thể coi là nói xạo.
Đường Ngọc còn chưa chết, chính tay chàng đem Đường Ngọc bỏ vào trong quan tài.
Đường Ngọc tịnh không phải là bằng hữu của chàng.
Nhưng trong cỗ quan tài đó quả thật chỉ có một mình Đường Ngọc.
Chàng tự tay đóng nắp quan tài, mướn người khiêng, tận mắt coi sóc đám người khiêng quan tài đến đây, quả thật không có gì giả trá.
Người đó lại hình như chưa tin hoàn toàn, lại hỏi:
- Bằng hữu của ngươi đã chết ?
Vô Kỵ đáp:
- Đời người luôn luôn khó tránh khỏi cái chết.
Người bán bánh bột lọc hỏi:
- Người chết còn có thể thở không ?
Vô Kỵ lắc đầu.
Chàng đã nghĩ đến một kẽ hở, nhưng chàng không tưởng được người ta có thể thấy được.
Người bán bánh bột lọc hiển nhiên đã thấy.
Hắn cười lạnh:
- Người chết đã không còn có thể thở, ngươi tại sao phải lưu lại hai lỗ thông hơi trên nắp quan tài ?
Vô Kỵ thở dài, cười khổ:
- Bởi vì ta kỳ thật không tưởng nổi có người lại chú ý đến một cỗ quan tài như vậy.
Chương trước | Chương sau