Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 125 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 8 - Hổ huyệt

↓↓

Tự mỹ thiếu niên đó đương nhiên cũng biết lời nói của mình rất buồn cười, gã lại vẫn nói như vậy, chỉ là vì gã cần sinh hoạt, cần sinh sống mà người mập kia cung cấp cho gã.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Một người vì sinh sống mà không thể không nói những lời làm cho người ta nghe thấy buồn cười, lúc mình nói cũng cảm thấy khó chịu, đó là một thứ bi kịch.


Người mập đó càng đáng buồn hơn.


Người hắn muốn lừa gạt tịnh không phải là người khác, mà là chính hắn.


Một người đến lúc cả chính mình cũng muốn lừa gạt, đương nhiên càng là một thứ bi kịch.


Vô Kỵ chợt cảm thấy hết uống rượu vô.


Ngoại trừ Vô Kỵ ra, không ngờ còn có người không cười.


Người đó không cười, tịnh không phải vì người đó cũng có tình cảm thâm sâu như Vô Kỵ, chỉ bất quá là vì người đó đã say.


Lúc Vô Kỵ đến, người đó đã nằm phục trên bàn, trên bàn đã có nhiều bình rượu cạn.


Người đó không đội nón hay khăn, để lộ mái tóc bạc trắng, trên mình mặc bộ y phục bố màu lam đã giặt đến mức trắng xóa.


Nhân tại giang hồ, đã đến tuổi già, uống say thì đã sao, không uống say thì đã sao ?


Vô Kỵ bỗng lại muốn uống.


Lúc đó, chàng lại nhìn thấy có người đi trên triền núi.


Sáu thanh y nhân, mang giày rơm, vớ bố, đội nón tre rộng vành, vành nón phủ xuống thật thấp.


Sáu người đi rất nhanh, cước bộ lại rất nhẹ nhàng, cúi đầu lầm lủi bước dài vào gác trà.


Trong tay bọn họ đều có cầm bao bố xanh, có bao rất dài, có bao rất ngắn.


Ngắn chỉ một thước bảy, dài lại tới sáu bảy thước, lúc cầm trong tay bọn họ, phân lượng xem ra rất nhẹ, vừa đặt lên bàn lại cọ quẹt "rảng rảng" trên bàn.


Không có ai cười.


Vô luận là ai cũng thấy được sáu người đó tuyệt đối là giang hồ hảo hán công phu không tệ.


Sáu cái bao bọn họ mang theo, nếu không phải là lợi khí sát nhân, cũng tuyệt không phải là đồ chơi.


Sáu người đi chung đường, ăn vận giống hệt nhau, lại khơi khơi không ngồi chung bàn.


Sáu người lại đi chiếm cứ sáu cái bàn, rõ ràng chặn hết đường đi của mọi người trong gác.


Chỉ có lão thủ thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú mới có thể trong nháy mắt chọn lựa vị trí tốt như vậy.


Sáu người cúi đầu ngồi xuống, song thủ vẫn nắm chặt cái bao trên bàn.


Người thứ nhất tiến vào cao lớn, cường tráng, cao hơn một cái đầu so với đại đa số người, cái bao mang theo cũng dài nhất.


Hai bàn tay cầm bao của gã, trên đốt ngón tay của ngón cái, ngón trỏ, và ngón giữa của bàn tay phải đều có một lớp chai rất dày.


Người thứ hai vào vừa cao vừa gầy, hông tóp lưng còng, phảng phất đã già hóp.


Cái bao hắn mang theo ngắn nhất, đôi bàn tay cầm bao vừa khô cằn vừa gầy guộc, giống như vuốt chim.


Hai người đó Vô Kỵ hình như đã từng gặp, lại không nhớ đã gặp ở đâu.


Chàng căn bản không nhìn thấy mặt bọn họ.


Chàng cũng không muốn nhìn.


Những người đó đến đây xem chừng đã tồn tâm đến gây phiền hà cho người ta, không cần biết bọn họ tìm ai gây phiền hà, Vô Kỵ đều không muốn lo tới chuyện của người khác.


Không tưởng được người vừa cao vừa gầy hông tóp lưng còm lại bỗng hỏi:


- Cỗ quan tài bên ngoài là ai đem đến ?


Người càng không muốn gặp phiền hà, phiền hà trái lại càng muốn đổ lên người hắn.


Vô Kỵ thở dài:


- Là ta.


Vô Kỵ đã nhớ người đó là ai.


Chàng tuy còn chưa nhìn thấy mặt người đó, lại đã nhận ra thanh âm của hắn.


"Bánh bột lọc chấm đường đây, bánh bột lọc nhân đậu xanh đậu đỏ đây".


Một người vừa cao vừa gầy, trên vai quảy gánh hàng che lụa xanh, một mặt dùng giọng Tô Hàng rao bán, một mặt bước vào một khoảnh đất trống sáng choang ánh đèn giữa một khu rừng.


Theo sau còn có người bán dưa muối, bán rượu, bán bánh tai heo Hồ Bắc, bán bánh bột chiên, bán bánh bò Sơn Đông, bán bánh bột nhào đường Phúc Châu, bán bánh bột gạo Lĩnh Nam, bán vịt quay, bán bánh da lợn, bán chè tào hủ, bán sữa đậu nành Bắc Kinh, ngũ hoa bát môn, đủ các thức các dạng hàng gánh, dùng đủ các thức các dạng lời rao từ nam chí bắc, từ bốn phương tám hướng ùa tới.


Chuyện xảy ra đêm hôm đó, Vô Kỵ vĩnh viễn không quên được, thanh âm của người bán bánh bột lọc chàng cũng nghe rất rõ, cho nên chàng cũng ghi nhớ lời nói của Tiêu Đông Lâu:


"Trước đây bọn họ đều là bộ hạ cũ của ta".


Người bán bánh bột lọc đó hiện tại đang làm gì ? Tại sao lại nảy sinh hứng thú đối với một cỗ quan tài ?


Người cao lớn kiện tráng, trên ba ngón tay của bàn tay phải có vết chai dày cộm chợt ngẩng đầu, nhìn Vô Kỵ chăm chăm.


Vô Kỵ đã nhận ra gã.


Ánh mắt của gã cực sáng, khóe mắt cực bén, bởi vì gã từ hồi bảy tám tuổi đã bắt đầu luyện nhãn lực.


Những vết chai trên ngón tay gã vừa dày vừa cứng, bởi vì gã từ hồi bảy tám tuổi đã bắt đầu dùng ba ngón tay đó kéo cung.


Vô Kỵ đương nhiên nhận ra gã, bọn họ không phải chỉ mới gặp mặt một lần.


Kim Cung Ngân Tiễn, Tử Mẫu Song Phi, tráng hán người cao tám thước đó chính là Hắc Thiết Hán, con trai của Hắc Bà Bà.


Hắc Bà Bà là ai ? Là người có thể bắn một mũi tên xuyên qua mắt ruồi ngoài mười trượng.


Trong cái bao gã đang cầm đương nhiên Kim Bối Thiết Thai Cung và Ngân Vũ Tiễn danh chấn giang hồ của mẹ con bọn họ.


Gã không ngờ lại không nhận ra Vô Kỵ, chỉ bất quá cảm thấy người trẻ tuổi trên mặt có vết thẹo kia hình như là đã từng gặp mặt, cho nên hỏi dò:


- Bọn ta trước đây có từng gặp mặt chưa ?


Vô Kỵ đáp:


- Chưa.


Hắc Thiết Hán hỏi:


- Ngươi không quen ta ?


Vô Kỵ đáp:


- Không quen.


Hắc Thiết Hán thốt:


- Rất tốt.


Người bán bánh bột lọc hỏi:


- Sao ?


Hắc Thiết Hán đáp:


- Hắn không quen ta, ta cũng không quen hắn.


Người bán bánh bột lọc thốt:


- Rất tốt.


Nghe bọn họ nói hai chữ "rất tốt", Vô Kỵ biết phiền hà đã đến.


Sáu người đó vô luận là mang đến phiền hà gì, phiền hà đó nhất định không thể quá nhẹ.


Vô Kỵ đã nhận thấy điểm đó, người khác cũng thấy, khách nhân trong gác đại đa số đã len lén trả tiền, len lén đi ra, chỉ còn vị công tử khẩu vị không được tốt kia còn đang cúi đầu nhai nhồm nhoàm.


Xem chừng cho dù trời có sập xuống, hắn cũng phải đợi ăn xong con gà đó rồi mới chịu đi.


Thứ người đó đương nhiên không thể lo tới chuyện của người khác.


Người bán bánh bột lọc chợt đứng dậy, cầm cái bao, từ từ bước tới trước mặt Vô Kỵ:


- Ngươi khỏe chứ ?


Vô Kỵ thở dài:


- Cho tới hiện tại cũng được, không có gì tệ, chỉ tiếc hiện tại xem chừng đã có phiền hà.


Người bán bánh bột lọc cười cười:


- Ngươi là người thông minh, chỉ cần không làm chuyện hồ đồ, sẽ không có phiền hà.


Vô Kỵ thốt:


- Ta luôn luôn rất ít khi làm chuyện hồ đồ.


Người bán bánh bột lọc nói:


- Rất tốt.


Hắn đặt cái bao xuống, lại nói:


- Ngươi đương nhiên cũng không nhận ra ta.


Vô Kỵ đáp:


- Không quen.


Người bán bánh bột lọc hỏi:


- Ngươi có nhận ra đây là gì không ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Tình cho không

Tình cho không

Cô bảo "Tình cảm là thứ để cảm nhận chứ không phải để phán xét đâu con!". Thế

24-06-2016
Hàn yêu thương

Hàn yêu thương

Tôi đã từng nghĩ hạnh phúc ở nơi nào đó rất xa, lục lục, tìm tìm, kiếm kiếm mới

24-06-2016

Duck hunt