Chàng đã nói tái kiến, thật đâu có muốn "tái kiến". Ai biết được chàng không ngờ quả thật lại đã tái kiến.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Vị cô nương đó tuy chừng như không quá minh bạch đạo lý, nhưng khinh công tuyệt đối là nhất đẳng.
Vô Kỵ vừa quay mình, nàng đã đến trước mặt đợi chàng, nghiêm mặt:
- Ngươi nói vậy là ý gì ?
Mặt nàng tuy nghiêm nghị, hai lúm đồng tiền lại rất sâu.
Vô Kỵ tuyệt không nhìn má lúm đồng tiền của nàng, cũng nghiêm mặt:
- Ta không có ý gì, chỉ muốn hẹn tái kiến.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Bọn ta hiện tại không phải là vừa tái kiến sao ?
Nói đi nói lại, nàng không ngờ lại cười:
- Ngươi muốn hẹn tái kiến, ta và ngươi liền mau chóng tái kiến, vậy không tốt sao ?
Vô Kỵ ngẩn người.
Chàng thật không tưởng được thiên hạ không ngờ thật có thứ người đó.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Hiện tại bọn ta lại đã tái kiến, coi như là đã quen biết, ngươi nên nói cho ta biết ngươi họ gì ? Kiếm pháp học từ đâu ?
Nguyên lai nàng tịnh không phải thật sự là người không biết lý lẽ, cũng không phải thật sự là người mặt dày, nàng chỉ bất quá muốn hỏi kiếm pháp và lai lịch của Vô Kỵ.
Vô Kỵ đương nhiên cũng không phải thật sự ngẩn người.
Chàng chừng như đang đắn đo, đắn đo một hồi rất lâu mới nói:
- Ta cũng rất muốn nói cho ngươi biết, chỉ tiếc ta lại sợ.
Liên Nhất Liên hỏi:
- sợ cái gì ?
Vô Kỵ đáp:
- Sợ vợ, sợ vợ của ta.
Liên Nhất Liên thốt:
- Người sợ vợ không chỉ có một mình ngươi, ngươi cứ nói, ta không cười ngươi.
Vô Kỵ nói:
- Ngươi không cười ta, ta càng không thể nói.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Tại sao ?
Vô Kỵ đáp:
- Bởi vì ta luôn luôn nghe lời vợ, ả kêu ta làm gì, ta làm cái đó, ả không muốn ta làm gì, ta tuyệt không làm.
Chàng không nhưng đột nhiên biến thành nói nhiều, hơn nữa lời nói đơn giản có chút dây dưa, mập mờ mù mịt.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Lẽ nào ả không cho ngươi nói chuyện ?
Vô Kỵ đáp:
- Ả cho ta nói chuyện, nhưng ả không cho ta giữa đường kết giao với những người bất nam bất nữ, nữ giả trai.
Liên Nhất Liên không cười nữa, mặt đã tức giận đến đỏ bừng, bỗng nhảy dựng cười lạnh:
- Ngươi không nói lẽ nào ta nhìn không ra.
Nàng nhún một cái nhảy cao tới bảy tám thước, nói xong, chợt lăng không quất roi xuống.
Nàng cười tuy ngọt ngào, xuất thủ lại rất hung mãnh. Nếu quả trước đây một năm, Vô Kỵ cho dù có tránh được một roi đó cũng không thể tránh qua roi thứ hai.
Nàng quất hết roi này tới roi nọ, xuất thủ vừa nhanh vừa hiểm, nếu quả là một năm trước, Vô Kỵ rất có thể đã nát người dưới bảy tám chục roi.
May là hiện tại không phải là một năm trước.
Roi của nàng nhanh, Vô Kỵ né càng nhanh hơn, ngọn roi như độc xà đó không đụng được tới chéo áo của chàng.
Chàng chỉ tránh né, không hoàn thủ.
Nàng muốn nhìn ra lai lịch kiếm pháp của chàng, chàng cũng muốn nhìn ra lai lịch võ công của nàng.
Chỉ tiếc chàng cũng nhìn không ra, võ công của vị cô nương đó không ngờ rất phức tạp.
Có lẽ vì nàng học quá tạp, cho nên công lực khó tránh khỏi không thuần, Vô Kỵ đã nghe thấy hơi thở của nàng dần dần khẩn trương, sắc mặt cũng dần dần trắng tái, bỗng đứng yên bất động.
Vô Kỵ đương nhiên cũng không có ý thừa thắng truy kích.
Chàng chỉ muốn đi cho mau.
Chàng còn chưa đi chỉ vì cô nương đó bỗng buông roi, dùng hai tay ôm lồng ngực, thở càng lúc càng gấp gấp, sắc mặt cũng càng lúc càng đáng sợ, chừng như đã bị trọng thương.
Nhưng Vô Kỵ biết cả một đầu ngón tay cũng chưa đụng đến nàng.
Liên Nhất Liên chăm chăm nhìn chàng, chừng như muốn nói gì, cả một chữ lại không nói ra được, bỗng té quỵ, nằm dài dưới đất bất động.
Vô Kỵ ngây người.
Chàng tịnh không phải là người hay hoài nghi, nhưng chàng không thể không đặc biệt cẩn thận một chút.
Vị cô nương đó có phải đang diễn kịch hay không ?
Chàng không muốn trúng kế của nàng, lại cảm thấy nếu quả mình bỏ đi như vậy, cũng khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Nếu quả nàng không phải đang diễn trò, tại sao lại bất chợt biến thành bộ dạng như vậy ? Chàng không đụng tới nàng chút nào, cho dù nàng có vết thương cũ tái phát, cũng không nghiêm trọng đến mức như vậy chứ.
Hà huống nàng hồi nãy nhìn không khác gì một trái dâu mới hái xuống, vừa tươi tắn, vừa đỏ hồng, hơn nữa còn đầy gai nhọn.
Vô Kỵ chuẩn bị bỏ đi.
Chàng không muốn cúi đầu xem xét nàng để bị nàng tát cho một bạt tai.
Chàng đi đã rất xa, vàng vẫn còn nằm yên dưới đất không động đậy.
Có thể cẩn thận đề phòng tuy luôn luôn là tốt, thấy chết không cứu chàng lại không làm được.
Cho dù có bị gạt cũng được.
Chàng lập tức quay lại, quay lại còn nhanh hơn khi chàng bỏ đi.
Chàng cúi mình nghe ngóng hô hấp của nàng.
Hô hấp rất yếu.
Chàng thò tay ra rờ vào trán nàng.
Trán lạnh ngắc.
Chàng lập tức nắm lấy tay nàng.
Tay lạnh buốt, cả ngón tay cũng giá lạnh, nhịp mạch yếu ớt đến mức cơ hồ không có.
Vô Kỵ cũng đã khẩn trương.
Không biết tim của nàng còn đập không ?
Nghĩ đến điểm đó, chàng lập tức muốn điều tra cho rõ, chàng không cố kỵ gì bởi vì trong tâm chàng không có ý tứ ma quỷ.
Chàng vừa thò tay đặt trên ngực nàng, chàng đã chứng minh được hai chuyện.
Tim nàng còn đang đập.
Nàng là nữ nhân, nữ nhân sống.
Nhưng nữ nhân sống hồi nãy còn tươi tắn như trái dâu đó hiện tại lại đã biến thành giống hệt như một trái cây khô quéo.
Chàng nên làm gì đây ?
Chàng đương nhiên nên đem nàng về, chỉ tiếc chàng căn bản không biết nàng trú ở đâu.
Chàng cũng không thể đem nàng về chỗ ở của mình.
Hai ngày nay chàng trú trong khách sạn, ôm một cô nương nửa sống nửa chết về khách sạn đâu có được.
Nếu quả bỏ nàng ở đây không lo lắng gì hết, vậy lại càng không được.
Vô Kỵ thở dài, ẳm nàng lên, chuẩn bị trước hết đi tìm đại phu khám bệnh cho nàng.
Lúc đó không ngờ lại có cỗ xe ngựa xuất hiện.
Vừa thoáng thấy cỗ xe đó, Vô Kỵ đơn giản cao hứng không khác gì một người gần chết đuối chợt nhìn thấy một con thuyền.
Chàng phóng tới cản đầu xe:
- Ông có biết xung quanh đây có đại phu trị bệnh nào không ?
Lão đầu tử đánh xe cười:
- Ngươi gặp ta thật đã gặp đúng người rồi.
Lão đầu tử đánh xe tuy già yếu gần hết hơi, lại điều khiển cỗ xe ngựa phóng rất nhanh.
Chương trước | Chương sau