Hắn cười cười, lại nói:
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Đây có lẽ là cái mặt nạ quý giá nhất thiên hạ, nghe nói chính là do Thất Xảo Đồng Tử năm xưa tận tay bào chế, ngươi thấy sao ?
Vô Kỵ đáp:
- Rất tốt.
Cái mặt nạ đó quả thật rất tinh xảo, nếu quả hắn không nói ra, cho dù là trời sáng choang, người ta cũng rất khó lòng nhận ra.
Hiên Viên Nhất Quang hỏi:
- Nhưng ngươi còn chưa lên thuyền đã nhận ra ta ?
Vô Kỵ đáp:
- Ta không cần nhìn người ngươi.
Hiên Viên Nhất Quang hỏi:
- Ngươi có thể nghe được thanh âm của ta ?
Vô Kỵ đáp:
- Đúng.
Hiên Viên Nhất Quang hỏi:
- Bọn ta đã gần một năm không gặp, hồi nãy ta chỉ nói một câu mà ngươi có thể nghe được ta là ai ?
Vô Kỵ đáp:
- Cho dù là mười năm không gặp, ta cũng có thể nghe ra.
Hiên Viên Nhất Quang thở dài:
- Xem ra tài nghệ của ngươi không những rất không tệ, hơn nữa phép giả dạng cũng rất có nghề.
Vô Kỵ hỏi:
- Bộ dạng của ta có phải cũng đã biến đổi ?
Hiên Viên Nhất Quang đáp:
- Biến rất nhiều.
Vô Kỵ hỏi:
- Là ngươi kêu xe ngựa đến tiếp ta ?
Hiên Viên Nhất Quang đáp:
- Không sai.
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi làm sao biết ta đang ở đây ? Lẽ nào có người có thể nhận ra ta là Triệu Vô Kỵ ?
Hiên Viên Nhất Quang đáp:
- Nơi nào khác ta không biết, xung quanh đây chừng như chỉ có một người.
Vô Kỵ hỏi:
- Ai ?
Hiên Viên Nhất Quang đáp:
- Ta.
Hắn cười nói:
- Bộ dạng của ngươi tuy đã biến đổi, nhưng vết thẹo trên mặt ngươi lại không biến, đó là ký hiệu do ta tận tay lưu hạ lại, ta làm sao mà không nhận ra được ?
Trên mặt Vô Kỵ bị độc sa cà trầy, quả thật do chính hắn tận tay cắt bỏ phần máu thịt có độc đó, lưu lại một vết thẹo giống như một cái lá mỏng.
Điểm đó Vô Kỵ đương nhiên cả đời không thể quên được.
Hiên Viên Nhất Quang lại hỏi:
- Ngươi đã nhớ nghề thua tiền của ta vốn là thiên hạ đệ nhất, cũng không nên quên rằng nghề tìm người của ta cũng là thiên hạ đệ nhất, cả Tiêu Đông Lâu ta cũng có thể tìm ra, sao lại không tìm ra ngươi được ?
Vô Kỵ hỏi:
- Năm nay ngươi lại đi tìm ông ta ?
Hiên Viên Nhất Quang đáp:
- Năm nay thì không.
Vô Kỵ hỏi:
- Sao vậy ?
Hiên Viên Nhất Quang đáp:
- Bởi vì ta không muốn đem phiền não đến chỗ ông ta, phiền não của ông ta đã quá đủ rồi.
Vô Kỵ hỏi:
- Cho nên ngươi cũng không đến chỗ của Mai phu nhân ?
Hiên Viên Nhất Quang đáp:
- Ta càng không thể đem phiền hà đến đó.
Vô Kỵ hỏi:
- Thật ra là phiền hà gì ?
Hiên Viên Nhất Quang không đáp liền, lại rút trong người ra một bao giấy dầu.
Hắn mở giấy dầu ra, bên trong còn có hai lớp vải bố, tháo hai lớp vải bố ra mới để lộ một mũi ám khí lấp lánh phát quang, không ngờ chính là Độc Tật Lê danh chấn thiên hạ của Thục Trung Đường gia.
Mặt trời lặn mình phương tây.
Dưới ánh tịch dương, mũi Độc Tật Lê đó không ngờ chính là dùng mười ba miếng sắt nhỏ xíu mỏng tanh hợp thành, không những thủ công tinh tế kỳ xảo, hơn nữa ánh sáng lấp lánh trên mỗi một miếng sắt đều khác nhau, nhìn giống như một đóa ma hoa, tuy rất mỹ miều, lại đẹp đến mức yêu dị đáng sợ.
Mũi ám khí đó Hiên Viên Nhất Quang cũng không biết đã nhìn bao nhiêu lần, nhưng hiện tại lúc hắn nhìn nó, vẫn không khỏi nhìn đến xuất thần.
Bản thân của thứ ám khí đó phảng phất mang theo một thứ ma lực nhiếp hồn đoạt phách.
Hắn thò tay ra, phảng phất muốn sờ nó, nhưng đầu ngón tay của hắn còn chưa chạm vào những cánh hoa nhỏ xíu đó đã vội vàng rụt lại nhanh như chớp.
Hắn chung quy thở dài cười khổ:
- Đây chính là phiền hà của ta.
Vô Kỵ hỏi:
- Đường gia cũng có người tìm đến ngươi ?
Hiên Viên Nhất Quang đáp:
- Không phải là bọn chúng muốn tìm ta, là ta đi tìm bọn chúng.
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi đã đến Đường gia ?
Hiên Viên Nhất Quang đáp:
- Ta đã đến, bọn chúng cũng đã đến.
Vô Kỵ động dung:
- Đường gia có người đã đến đây ?
Hiên Viên Nhất Quang đáp:
- Trên con đường đó tối thiểu có ba người đang theo dõi ta, từ Thục Trung một mực theo dõi đến đây.
Tịch dương vẫn chưa chìm lặn hết, Độc Tật Lê trong tay hắn vẫn đang lấp lóe phát quang.
Mười ba cánh hoa sắt, mười ba thứ ánh sáng, phảng phất mỗi một giây phút đều đang lưu động biến ảo.
Hiên Viên Nhất Quang nói:
- Đây là tinh phẩm trong ám khí của Đường Môn, chỉ có cao thủ trong đám đệ tử trực hệ của Đường gia mới có thể được phân phối thứ ám khí này.
Hắn thở dài:
- Trong một khách sạn nhỏ ở biên giới Tây Thục, vật này cơ hồ suýt lấy mạng ta.
Vô Kỵ hỏi:
- Nói như vậy, trong ba người theo dõi ngươi, ít nhất có một người là cao thủ thuộc hàng đệ tử trực hệ của Đường gia ?
Hiên Viên Nhất Quang đáp:
- Không chừng cả ba người luôn.
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi có nhìn thấy bọn chúng không ?
Hiên Viên Nhất Quang đáp:
- Ba tên lưu manh đó không những có đôi chân nhanh như beo, mũi thính như chó săn, không ngờ còn biết chút dịch dung thuật, ba người trên đường tối thiểu đã thay hình đổi dạng bốn mươi sáu lần, có một lần thậm chí còn cải trang thành một phụ nhân đang mang thai.
Chương trước | Chương sau