Triệu Vô Kỵ mỉm cười nhìn ông ta, giống như một người sưu tầm chân chính đang nghiên cứu một món đồ cổ trân quý, đang nhận định nét chân giả của món đồ cổ đó, lại giống như một tiểu hồ ly đang nghiên cứu phong thái của một lão hồ ly, hy vọng mình có thể học hỏi được một chút bí quyết từ đó.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tiêu Thất thái gia có phải cũng đang len lén nhìn hắn?
Giả lão bản và Liêu lão bát chung quy đã đem một xấp ngân phiếu trở về, trước hết giao một phần cho Triệu Vô Kỵ :
- Đây là hai vạn.
- Các người đã đem đến đủ bốn chục vạn?
- "Đây là bốn chục vạn" - Giả lão bản đặt ngân phiếu xuống, trên mặt cũng không khỏi lộ vẻ đắc ý.
Có thể chỉ trong khoảnh khắc thu thập bốn chục vạn lượng bạc tuyệt không phải là chuyện dễ dàng.
Triệu Vô Kỵ cười :
- Xem ra nghề buôn bán của Giả lão bản quả thật làm rất phát tài.
Giả lão bản cũng cười cười :
- Đây vốn là nghề buôn bán rất phát tài!
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Được, bây giờ bọn ta làm sao đổ?
Trung niên nhân sắc mặt vàng lợt ho khan :
- Nghề nghiệp có luật lệ nghề nghiệp, cờ bạc cũng có luật lệ cờ bạc.
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Làm chuyện gì cũng phải làm có quy củ, quy củ cờ bạc càng lớn.
Trung niên nhân sắc mặt vàng lợt nói :
- Nhưng không cần biết quy củ ra sao, song phương đều phải đồng ý mới được.
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Đúng.
Trung niên nhân sắc mặt vàng lợt nói :
- Nếu chỉ có hai người đối đổ, không thể phân nhà cái.
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Đúng.
Trung niên nhân nói :
- Cho nên người đổ trước vô luận đổ ra bao nhiêu điểm, nhà kia đều có thể theo kịp.
Triệu Vô Kỵ hỏi :
- Nếu hai nhà đều đổ ra cùng một điểm?
Trung niên nhân đáp :
- Vậy lần đổ đó bất phân thắng bại, còn phải đổ lần nữa.
Triệu Vô Kỵ bỗng lắc đầu :
- Vậy không được.
Trung niên nhân hỏi :
- Có gì không được?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Nếu quả hai nhà luôn luôn bằng điểm, cứ tiếp tục đổ nữa hay sao? Nói vậy cho dù đổ ba ngày ba đêm cũng chưa chắc đã phân định được thắng thua.
Trung niên nhân hỏi :
- Ngươi muốn đổ làm sao?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Người đổ trước nếu đổ ra số điểm lớn nhất có thể có, đối phương phải nhận thua.
Điểm lớn nhất là ba mặt "lục", chàng chỉ cần ra tay, tất đổ ra ba mặt "lục".
Tám người đều trừng trừng nhìn chàng, cơ hồ dị khẩu đồng thanh đồng thời hỏi :
- Ai đổ trước?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Vị lão gia tử này tuổi cao trọng vọng, ta đương nhiên nên nhường cho ông ta đổ trước.
Câu nói đó vừa nói ra, mọi người đều há hốc miệng, cả Tiêu Thất thái gia cũng hiển lộ vẻ ngạc nhiên.
Tiểu tử đó có phải đã bị điên? Hay hắn cảm thấy quá tự tin?
Triệu Vô Kỵ thần tình bất biến, mỉm cười :
- Mời ông trước!
Tiêu Thất thái gia lại chằm chằm nhìn chàng cả nửa ngày, đột nhiên thốt :
- Lão đại, đem xí ngầu đến đây.
Trung niên nhân sắc mặt vàng lợt lập tức rút trong người ra một cái hộp nhỏ làm bằng bạch ngọc.
Trong hộp lót lụa vàng, có ba hột xí ngầu.
Trung niên nhân nói :
- Đây là xí ngầu ngọc dùng để tiến cống, là cực phẩm do lão chưởng quỹ của tiệm Bảo Thạch tận tay điêu khắc, tuyệt không thể là đồ giả.
Tiêu Thất thái gia phân phó :
- Ngươi đưa cho Triệu công tử xem đi!
Trung niên nhân đáp :
- Dạ.
Lão dâng hai tay đưa sang, Triệu Vô Kỵ lại dùng một tay đẩy ra, mỉm cười :
- Ta không cần xem, ta tin vị lão gia tử kia.
Tiêu Thất thái gia lại chằm chằm nhìn chàng cả nửa ngày mới chầm chậm gật gật đầu :
- Được, có khí phái!
Ông ta dùng hai ngón tay móng tay dài ba tấc cầm xí ngầu lên, đặt vào lòng bàn tay :
- Một trận quyết định thắng thua?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Đúng.
Tiêu Thất thái gia từ từ đứng lên, một tay giơ ra, ngay trên miệng chén, nhẹ nhàng thả xí ngầu xuống.
Đó là lối quăng quy củ nhất, tuyệt không có bất cứ người nào còn có thể biểu thị một chút hoài nghi.
"Keng" một tiếng, ba hột xí ngầu rơi trong lòng chén, tiếng vang ngân nga trong trẻo.
Xí ngầu xoay không ngừng, mọi người lại cả tim cũng đã ngừng đập.
Xí ngầu chung quy đã ngưng quay.
Ba mặt "lục", quả nhiên là ba mặt "lục"! Chí tôn bảo lớn nhất trong các số điểm, ăn trọn!
Triệu Vô Kỵ cười!
Chàng phủi áo, từ từ đứng dậy :
- Ta đã thua.
Nói xong ba chữ đó, chàng bước ra không quay đầu lại.
* * * * *
[Xảo kế]
Trong phòng đã tĩnh lặng rất lâu.
Trong gian phòng đó có chín người.
Trong phòng có chín người thông thường đều không thể yên tĩnh như vậy.
Chín người đó không những không phải là người câm, hơn nữa đều là người rất biết nói chuyện, rất hiểu kỹ xảo nói chuyện.
Bọn họ đều không mở miệng chỉ vì trong tâm bọn họ đều đang nghĩ đến một chuyện: tên hạnh vận báo tử đó tại sao lại làm chuyện như vậy?
Ai ai cũng đều không nghĩ ra hắn nói một câu "ta đã thua" như vậy là bỏ đi liền.
Kết thúc đó thật quá đột ngột, quá ngoài ý tưởng.
Sau khi hắn đã đi rất lâu, Tiêu Thất thái gia mới bắt đầu rít thuốc, rít từng hơi, "rét rét rét".
Qua một hồi rất lâu, mới có người chung quy nhịn không được muốn phát biểu ý kiến của mình, người đầu tiên mở miệng đương nhiên là Liêu lão bát :
- Tuy hắn thua rất lớn, nhưng hắn cũng đã thua, không đi thì còn ở lại làm gì?
Chương trước | Chương sau