Ông ta mỉm cười nói tiếp :
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Mình nhất định phải để người ta thua tâm phục khẩu phục, người ta lần sau mới có thể đến nữa.
Triệu Vô Kỵ thở dài :
- Quả nhiên là có học vấn.
Trong ánh mắt nheo nheo của Tiêu Thất thái gia chợt lại bắn ra tinh quang, trừng trừng nhìn Triệu Vô Kỵ :
- Nhưng ta lần này đánh bạc đương nhiên không thể dùng thứ thủ pháp đó.
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Ông cho dù có muốn tôi dùng, tôi cũng không dùng.
Tiêu Thất thái gia trầm mặt :
- Bọn ta có đổ, phải đổ công bình, tuyệt không thể có chút giả dối.
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Đúng.
Tiêu Thất thái gia lại nhíu mày :
- Được, vậy ta bồi Triệu công tử chơi vài bàn.
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Hà tất phải chơi vài bàn, một bàn hơn thua càng thống khoái.
Tiêu Thất thái gia lại giương mắt nhìn chàng, qua một hồi rất lâu mới hỏi :
- Ngươi chỉ đổ một bàn?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Chỉ cần có thể phân định thắng thua, một bàn đã đủ quá rồi.
Tiêu Thất thái gia hỏi :
- Ngươi đổ bao nhiêu?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Để tôi xem xem, trên người tôi chừng như mang không nhiều lắm.
Chàng rút trong người ra một tập ngân phiếu, còn có một xấp vàng lá rất mỏng.
Chàng một mặt đếm, một mặt thở dài, lẩm bẩm :
- Ta mang theo quả thật không nhiều, tính luôn cả số vàng lá này cũng chỉ bất quá mới có ba mươi tám vạn năm ngàn lượng.
Ngoại trừ Tiêu Thất thái gia ra, sắc mặt của mọi người đều có biến.
Tám người ở đây tuy mỗi một người đều là đại cao thủ hàng đầu trong nghề "đổ", nhưng một lần đánh cá hơn ba chục vạn lượng bạc, bọn họ chưa từng nghe qua.
Triệu Vô Kỵ chợt cười :
- Ta nhớ ra bên ngoài trên bàn ta còn có hai vạn, vậy là tổng cộng khoảng bốn chục vạn.
Giả lão bản biến sắc :
- Bên ngoài còn có hai vạn?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Một vạn lượng là tiền của ta mang đến, nhà cái còn chưa chung cho ta một vạn.
Tiêu Thất thái gia không ngờ thần tình vẫn bất biến :
- Ngươi ra ngoài đem hai vạn vào cho Triệu công tử.
Giả lão bản đáp lời :
- Dạ.
Tiêu Thất thái gia nói :
- Tiện đó ngươi đến trướng phòng xem xem có bao nhiêu mang hết ra đây.
Giả lão bản đáp :
- Dạ.
Một đại hán mặt tím thân hình khôi vĩ chợt nói :
- Tôi cũng đi theo lục ca xem xem.
Tiêu Thất thái gia nói :
- Liêu lão bát theo cũng được, ngươi cũng có chân ở đây, trong trướng phòng nếu không đủ, ngươi cũng nên đi lấy thêm về.
Liêu lão bát đáp :
- Dạ.
Đợi đến khi bọn họ đi ra, Tiêu Thất thái gia mới quay về phía Triệu Vô Kỵ mỉm cười hỏi :
- Triệu công tủ có muốn hớp chút nước thấm môi không?
* * * * *
Vừa ra khỏi cánh cửa che màn, Liêu lão bát nhíu mày hỏi :
- Tôi thật không hiểu lão đầu tử làm vậy là sao?
Giả lão bản hỏi :
- Ngươi không hiểu chuyện gì?
Liêu lão bát đáp :
- Lão đầu tử tại sao lại đem mấy vụ tiêu tiền ra nói với tên khờ đó? Tại sao không dùng mấy cách kia đối phó hắn?
Giả lão bản đáp :
- Bởi vì lão đầu tử biết tên đó đó tuyệt không phải là tên khờ.
Liêu lão bát nói :
- Nhưng thủ pháp của lão đầu tử hắn vốn không nhìn ra chút nào.
Giả lão bản thốt :
- Hắn đang diễn trò heo ăn cọp.
Lão ta cười cười, lại nói :
- Nhưng lão đầu tử cũng không đơn giản như vậy, đã biết rõ không thể qua mặt được hắn, chi bằng xòe cả hai tay cho hắn xem, chỉ cần hắn biết lợi hại, nói vài câu dễ nghe, không chừng lão đầu tử có thể thả hắn.
Liêu lão bát nói :
- Nhưng tiểu tử đó lại khơi khơi không biết tốt xấu.
Giả lão bản thốt :
- Cho nên ta thấy lão đầu tử lần này đã chuẩn bị xuống tay đối phó hắn.
Liêu lão bát nói :
- Nhưng lão đầu tử đã bảy tám năm không xuất thủ, còn tiểu tử đó...
Giả lão bản cười :
- Ngươi yên tâm, gừng càng già càng cay, thất thập nhị biến của Tôn hầu tử cũng biến không khỏi lòng bàn tay của Phật Như Lai.
Lão lại hỏi :
- Ngươi theo lão đầu tử cũng đã có hai chục năm, có bao giờ nhìn thấy ông ta thất thủ chưa?
Liêu lão bát đáp :
- Chưa.
Liêu lão bát chung quy đã nở nụ cười an tâm :
- Chưa bao giờ.
* * * * *
Ngoại trừ tiếng "rít rít" phát ra từ ống thuốc lào, trong phòng không còn tiếng động nào khác.
Trong tâm mọi người đều đang suy nghĩ: "Phải dùng thủ pháp gì mới có thể thắng được tên "hạnh vận báo tử" này?"
Mọi người đều nghĩ không ra.
Bọn họ nghĩ qua hết mọi phương pháp, đều không có lòng tự tin tất thắng.
Người trẻ tuổi đó thần thái ổn định khiến cho người ta hoàn toàn khó lường được cao thâm, khiến cho người ta cơ hồ cảm thấy có điểm đáng sợ.
Lẽ nào vận khí của hắn thật sự đặc biệt may mắn?
Hay là vì hắn tin rằng Tiêu Thất thái gia tuyệt không thể nhìn ra thủ pháp hắn dùng?
Tiêu Thất thái gia một tay cầm ống thuốc lào, cả mắt cũng đã nhắm tít lại.
Ông ta có phải đã nắm chắc phần thắng trong tay? Hay vẫn đang nghĩ phương pháp đối phó người trẻ tuổi đó?
Chương trước | Chương sau