Vô Kỵ chưa bao giờ tưởng được một tiểu cô nương như vậy có thể biến thành bộ dạng như bây giờ.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Gã mặt rỗ biến sắc, len lén thò tay muốn rút bạc về.
Chỉ tiếc tay chân của gã lại không đủ nhanh.
Song Hỷ chợt quay đầu nhìn gã chằm chằm :
- Ngươi muốn làm gì? Muốn ăn gian hả?
Tay gã mặt rỗ đã nắm được bạc, đã leo lên lưng cọp khó có thể xuống được, chỉ còn nước làm tới :
- Bàn này không tính, bọn ta đổ lại đi.
Song Hỷ cười lạnh, chợt xuất thủ, táng một bạt tay vào lên mặt gã mặt rỗ.
Ả xuất thủ đủ nhanh, nhưng tay ả còn chưa quật lên mặt gã mặt rỗ đã bị Vô Kỵ nắm giữ.
Vô Kỵ vốn vẫn còn đứng tuốt một bên xa xa, đột nhiên trong nháy mắt đã đến trước mặt ả.
Song Hỷ đã biến sắc.
Ả chưa từng gặp người này, cũng chưa từng thấy ai có thân thủ nhanh như vậy.
Ả miễn cưỡng dằn cơn giận :
- Ngươi đến làm gì?
Vô Kỵ cười cười :
- Ta cũng không muốn làm gì, chỉ bất quá muốn nói vài câu công đạo.
Song Hỷ nói :
- Ngươi cứ nói.
Vô Kỵ thốt :
- Bàn hồi nãy vốn không thể tính.
Song Hỷ hỏi :
- Tại sao?
Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì xí ngầu là giả, xí ngầu đó mỗi lần đổ đều ra "tứ ngũ lục".
Cơn giận của Song Hỷ lại dâng trào, chỉ tiếc ả tha hồ dụng lực tới cỡ nào cũng không giật tay ra được.
Một cô gái thông minh tất biết cái gai trước mắt tuyệt không thể nhổ được.
Song Hỷ là một cô gái thông minh, láy láy tròng mặt, chợt cười cười :
- Ngươi nói xí ngầu đó mỗi lần đổ đều ra "tứ ngũ lục"?
Vô Kỵ đáp :
- Không sai.
Song Hỷ hỏi :
- Tùy tiện ai đổ cũng ra "tứ ngũ lục"?
Vô Kỵ đáp :
- Tùy tiện ai đổ cũng vậy.
Song Hỷ nói :
- Vậy ngươi đổ cho ta coi.
Vô Kỵ cười cười, dùng bàn tay kia cầm xí ngầu trong chén lên.
Song Hỷ bỗng lại nói :
- Ngươi nếu đổ không ra "tứ ngũ lục" thì sao?
Vô Kỵ đáp :
- Ta đổ mười lần, chỉ cần có một lần không ra "tứ ngũ lục", ta sẽ đền cho ngươi một trăm ba chục lượng.
Song Hỷ cười.
Ả vốn thích cười, ngoại trừ lúc chung tiền ra, không có chuyện gì cũng sẽ một mình cười cả nửa ngày.
Hiện tại ả càng không nhịn được cười.
Đổ liên tục mười lần "tứ ngũ lục", trong thiên hạ có chuyện đó sao? Người này có phải bị bệnh không?
Vô Kỵ hỏi :
- Còn nếu ngươi thua?
Song Hỷ đáp :
- Ngươi nếu có thể đổ liên tục mười lần "tứ ngũ lục", ngươi muốn ta làm gì ta cũng làm.
Vô Kỵ thốt :
- Tốt.
Tay chàng vừa buông ra, ba hạt xí ngầu lăn tròn trong chén.
"Tứ ngũ lục".
Chàng đổ liên tục mười lần, đều là "tứ ngũ lục".
Song Hỷ không còn cười nổi nữa.
Vô Kỵ mỉm cười :
- Ngươi thấy rõ rồi chứ?
Song Hỷ gật gật đầu.
Vô Kỵ hỏi :
- Hồi nãy có phải ngươi có nói ta muốn ngươi làm gì ngươi cũng làm?
Song Hỷ lại gật gật đầu, mặt chợt đỏ bừng lên.
Ả bỗng nghĩ thông hàm ý trong câu đó. Câu đó vốn không để con gái tùy tiện nói ra.
Ánh mắt của Vô Kỵ nhìn ả thật không thể coi là rất đàng hoàng.
Song Hỷ chợt la lớn :
- Nhưng hiện tại không được.
Vô Kỵ cố ý hỏi :
- Hiện tại không được? Có gì không được?
Mặt Song Hỷ càng đỏ ửng :
- Hiện tại tùy tiện ngươi muốn ta làm gì cũng không được.
Song Hỷ láy động nhãn châu :
- Ngươi trú ở đâu? Đợi một lát ta sẽ đến tìm ngươi.
Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi thật sẽ đến?
Song Hỷ đáp :
- Không đến là con rùa.
Vô Kỵ chung quy đã buông tay ả :
- Ta trú ở căn phòng nhỏ ngoài cửa mặt sau, ta bây giờ về đó đợi ngươi.
Lão Khổng một mực nhăn nhó thở dài, giống như mắt thấy Vô Kỵ vừa nhét một ổ ong vò vẻ vào đầu, có muốn moi ra cũng moi không được.
Song Hỷ vừa đi khỏi, gã mặt rỗ đã vỗ vai Vô Kỵ, biểu thị quyết tâm muốn kết giao bằng hữu với Vô Kỵ.
Lão Khổng lại dậm chân không ngừng :
- Ta kêu người đừng chọc ả, ngươi khơi khơi tại sao lại muốn chọc ả? Hiện tại ả nhất định quay về thỉnh cứu binh đến, đợi đến khi đại tiểu thư đi tìm ngươi, để xem ngươi làm sao mà chịu nổi.
Vô Kỵ mỉm cười, cười khoan khoái phi thường.
Lão Khổng kinh ngạc nhìn chàng :
- Xem có vẻ ngươi không sợ vị đại tiểu thư đó chút nào.
Vô Kỵ cười :
- Ta chỉ sợ nàng không đi tìm ta thôi.
Không cần biết vị đại tiểu thư đó là người nào, không cần biết nàng hung dữ tới cỡ nào, cũng chỉ bất quá là một cô gái mười tám mười chín.
Đối phó một cô gái, Vô Kỵ luôn luôn có tin chắc.
Chàng làm như vậy là vì muốn để Song Hỷ dẫn vị đại tiểu thư đó đến tìm chàng.
Chàng không muốn cả đời ngồi trong căn ốc nhỏ ăn da trâu, làm kế toán, chàng nhất định phải xuất kỳ binh, chàng tính đi tính lại, làm như vấy đối với chàng không thể có gì tai hại.
Chương trước | Chương sau