80s toys - Atari. I still have
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 132 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 10 - Hổ tử 2

↓↓

Thượng Quan Nhẫn hỏi :

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ả tại sao phải đến tìm người?


Vô Kỵ đáp :


- Bởi vì ả cao hứng.


Thượng Quan Nhẫn lại không nói gì.


Lần này biểu tình trên mặt lão nhất định còn tuyệt vời hơn cả hồi nãy, chỉ tiếc Vô Kỵ vẫn không nhìn thấy.


Lần này không đợi lão mở miệng, Vô Kỵ đã xen lời :


- Tôi hy vọng ông có thể minh bạch một điểm.


Thượng Quan Nhẫn nói :


- Ngươi cứ nói.


Vô Kỵ thốt :


- Ông đã nhận thấy tôi là người có thể làm được việc, cũng nên biết tôi không những tham tiền, mà còn hiếu sắc, có lúc thậm chí còn uống say túy lúy dật dựa.


Thượng Quan Nhẫn nói :


- Nói tiếp đi.


Vô Kỵ thốt :


- Chỉ bất quá đó là chuyện riêng của tôi, tôi hành sự luôn luôn công tư phân minh.


Thượng Quan Nhẫn nói :


- Rất tốt.


Vô Kỵ thốt :


- Ông muốn tôi ở lại, không thể hỏi chuyện riêng của tôi, nếu không ông hiện tại tốt hơn hết là để tôi đi.


Thượng Quan Nhẫn lại nhìn chàng chăm chăm một hồi rất lâu, đôi mắt sắc bén dưới ánh dương nhìn giống như đôi mắt ưng ghê rợn.


Loài ưng chuyên ăn thi thể người chết.


Trong tích tắc đó, Vô Kỵ cơ hồ nghĩ Thượng Quan Nhẫn đã chuẩn bị xuất thủ.


Nhưng Thượng Quan Nhẫn chỉ đơn giản nói bốn chữ, rồi bỗng thoáng một cái biến mất sau bóng cây :


- Ngươi cứ ở lại.


* * * * *


Một căn ốc năm gian ba sáng hai tối, nằm trong một khu viện rất âm lãnh.


Trong viện có mấy chục chậu hải đường, vài cây ngô đồng.


Đó là nơi tá túc mà Thượng Quan Nhẫn đã an bài cho Vô Kỵ, một người tên là "lão Khổng" dẫn chàng tới.


Lão Khổng tịnh không phải họ Khổng.


Lão Khổng cũng họ Đường, nghe nói còn là một vị đường thúc của Đường Khuyết và Đường Ngạo, chỉ bất quá ngoại trừ lão ra, ai ai cũng không coi trọng quan hệ thân thích đó lắm.


Lão Khổng có một khuôn mặt đỏ hồng bóng loáng, mặt mũi đỏ làm như say rượu.


Vô Kỵ hỏi lão :


- Ông rõ ràng là họ Đường, người ta sao không gọi ông là lão Đường?


Câu trả lời của lão Khổng rất có lý :


- Ở đây ai ai cũng họ Đường, nêu gọi "lão Đường", người ứng tiếng cũng không biết có bao nhiêu mà kể.


Vô Kỵ lại hỏi :


- Người ta sao lại gọi lão là "lão Khổng"?


Câu trả lời của lão Khổng càng hay :


- Ý của "Khổng" là một cái lỗ, ta cũng giống như một cái lỗ vậy, tùy tiện là rượu gì cũng đều có thể rót hết vào.


Chức vụ của lão Khổng rất nhiều, không những người hầu của Vô Kỵ, mà còn là đầu bếp của Vô Kỵ.


Vô Kỵ một ngày ba bữa ăn, canh nước rau cải mỗi bữa đều là do lão Khổng nấu.


Tay nghề của lão thật không thể coi là quá cao minh, thịt thà nấu nướng dai nhách không khác gì da trâu.


Mỗi ngày mỗi một bữa ăn lão đều xào nấu một dĩa dai nhách như da trâu đó, Vô Kỵ lại ăn liên tục bảy tám chén.


Ngoại trừ ăn cơm ra, công tác duy nhất của Vô Kỵ là kế toán, sổ sách dày cộm nặng nề chất chồng, một kiểu, một cách, một dạng, hết sổ sách này tới sổ sách khác.


Đó là công tác Thượng Quan Nhẫn giao cho chàng làm, thứ công tác đó đơn giản còn ngán ngẫm hơn cả thịt thà lão Khổng xào nấu.


Vô Kỵ thật rất muốn nắm áo Thượng Quan Nhẫn hỏi cho rõ :


- Ông đặc biệt mời tôi đến là muốn tôi làm mấy chuyện vô bổ này?


Chỉ tiếc hai ngày nay cả bóng dáng của Thượng Quan Nhẫn chàng cũng không thấy.


Tòa trạch viện này không những bên ngoài nhìn có vẻ rộng lớn, mà còn rộng lớn hơn cả trong tưởng tượng của Vô Kỵ.


Phạm vi Vô Kỵ có thể hoạt động lại rất nhỏ.


Không cần biết sau khi chàng ra khỏi cửa đi về hướng nào, vừa đi ra được một trăm bước là có người xuất hiện, nói với chàng một cách rất khách khí :


- Con đường này không thể đi tới nữa.


- Trước mặt là cấm khu, xin quay bước.


Cấm khu ở chỗ này thật quá nhiều, thư phòng của Thượng Quan Nhẫn, vườn của đại tiểu thư, thậm chí cả thương khố cũng là cấm khu.


Xung quanh mỗi một cấm khu đều có ít nhất bảy tám người canh phòng.


Muốn đánh gục những người đó tịnh không khó, nhưng Vô Kỵ tuyệt không thể làm như vậy.


"Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu".


Câu nói đó trước đây đối với Vô Kỵ mà nói chỉ bất quá là một lời dạy cổ xưa mục rã.


Nhưng hiện tại Vô Kỵ đã có thể thấm nhuần hàm ý trong đó, Thượng Quan Nhẫn làm như vầy đối với chàng cũng rất có thể là một cách khảo nghiệm.


Cho nên chàng chỉ còn nước nhẫn nại.


Cho nên chàng chỉ còn nước mỗi ngày nằm vùi trong phòng, ăn thịt dai như da trâu, làm kế toán, ngồi nhìn hải đường và ngô đồng ngoài vườn.


Chàng đã vùi đầu hai ngày.


Đường Khuyết không ngờ cũng không lộ diện.


Vô Kỵ chợt phát giác mình không ngờ xem chừng lại hơi nhớ người đó, theo hắn ăn uống ít ra còn đỡ hơn là ăn thịt dai như da trâu.


Con đường nhiệt náo kia, những hàng quán rộn ràng kia còn thú vị hơn nơi đây nhiều. Vô Kỵ thật rất muốn chạy cuống cuồng ra ngoài, nhưng lão Khổng lại đã cản chàng :


- Ngươi không thể đi ra.


- "Sao vậy?" - Vô Kỵ hơi tức - "Ta đâu phải là tù phạm, ở đây đâu phải là ngục giam?"


- "Nhưng ngươi tốt hơn hết là không nên đi ra" - Lão Khổng tỏ vẻ rất tận tâm trung thành, giải thích - "Đại lão gia đặc biệt mời ngươi đến tuyệt không phải là vì muốn ngươi làm mấy chuyện này, ông ta nhất định đang thử ngươi đó".


Điểm đó Vô Kỵ cũng đã có nghĩ đến.


Lão Khổng thốt :


- Cho nên ông ta lúc nào cũng có thể giao chuyện khác cho ngươi làm, ngươi nếu không ở lại, sẽ bỏ lỡ cơ hội đó.


Vô Kỵ đồng ý.


Cơ hội tuyệt không thể bỏ lỡ, vô luận là cơ hội gì cũng đều không thể bỏ lỡ.


Hiện tại chàng đã đạt đến biên duyên của thành công, lúc nào cũng đều có thể xuất hiện cơ hội hành thích Thượng Quan Nhẫn.


Cho nên chàng chỉ còn nước mỗi ngày ở vùi trong phòng, ăn da trâu, làm kế toán, ngắm hải đường và ngô đồng ngoài cửa.


Chàng cơ hồ đã sắp bị bệnh.


* * * * *


Ngày ngày của lão Khổng lại trôi qua rất thoải mái.


Lão chỉ nấu một nồi là đủ cho ba bữa ăn, bởi vì đồ ăn của mỗi bữa ăn trong ngày đều giống nhau.


Sau khi ăn sáng xong, lão bắt đầu uống chút rượu. Sau khi ăn trưa xong, lão uống nhiều hơn.


Sau khi ngủ trưa dậy, đã tỉnh rượu, lão đương nhiên lại bắt đầu uống tiếp.


Ăn cơm tối xong, lão nửa tỉnh nửa say đi về, lúc trở về thông thường đã tối khuya.


Đêm tối thông thường đều có thể uống say túy lúy.


Sang đêm thứ tư, khi lão chuẩn bị đi ra, Vô Kỵ nhịn không được hỏi :


- Lão đi đâu vậy?


- Chỉ bất quá là đi vòng vòng thôi.


- "Mỗi tối lão hình như đều có chỗ để đi" - Vô Kỵ thở dài - "Nhưng ta xem chừng chỗ nào cũng đi không được".


- Bởi vì ngươi khác với bọn ta.


- Có gì khác chứ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Đi qua những kỉ niệm

Đi qua những kỉ niệm

Có những cảm xúc vu vơ thoáng qua. Vì quá cô đơn mà ta ngộ nhận đó là tình yêu tha

25-06-2016
Con quạ thông minh

Con quạ thông minh

Một con quạ đang khát nước. Nó bay rất lâu để tìm nước nhưng chẳng thấy một

24-06-2016
Con nhớ mẹ!

Con nhớ mẹ!

Người ta bảo mẹ không đẹp, người ta bảo mẹ không có đôi mắt đẹp. Nhưng với con,

25-06-2016
Gã

Vâng. Lại là gã. Chính gã chứ không phải ai khác. Gã lại đến tìm Linh. Cứ rảnh là

23-06-2016