Ring ring
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 150 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 10 - Hổ tử 2

↓↓

Ả cười cực kỳ dụ hoặc :

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Bề ngoài ngươi nhìn tuy lạnh lạnh lùng lùng, kỳ thật lại là một người rất dịu dàng, ta tin nhất định có rất nhiều nữ nhân thích ngươi.


Vô Kỵ hỏi :


- Ngươi thấy được sao?


Nhất Trượng Hồng cười đáp :


- Ta đương nhiên là thấy được, ta không phải là một tiểu cô nương chưa từng gặp nam nhân.


Vô Kỵ không đối đáp nữa.


Chàng đã chú ý thấy Hồ Ải Tử lại trừng mắt, nắm chặt song quyền, xem chừng đã chuẩn bị phóng tới đấm một quyền lên mũi chàng.


Chàng không phải Kim lão đại, cũng chưa từng luyện loại công phu như Kim Chung Trạo, Thiết Bố Sam, hay Thập Tam Thái Bảo.


Một quyền đó chàng không muốn nhận, cũng nhận không nổi.


Nhìn bộ dạng của Kim lão đại lần này cũng tuyệt không thể xen đứng trước mặt chàng chịu cho chàng một quyền đó.


May là lúc đó bên ngoài đã có người hô khẽ :


- Đại tiểu thư đã đến.


* * * * *


Vô Kỵ một mực trông ngóng nàng đến, một mực rất muốn xem xem cô bé mặt vàng ốm yếu không chịu nổi gió của hơn mười năm trước hiện tại đã biến thành người ra sao.


Chàng tin hiện tại nàng nhất định rất đẹp, cho nên cả Đường đại công tử kiêu ngạo như vậy cũng vì nàng mà khuynh đảo.


Một mỹ nhân thật sự vốn nam nhân nào cũng muốn nhìn, không cần biết là nam nhân nào cũng không ngoại lệ.


Hiện tại vị đại tiểu thư đó chung quy đã đến.


Hiện tại Vô Kỵ chung quy đã nhìn thấy nàng.


Nhưng hiện tại Vô Kỵ hy vọng mình cả đời cũng không gặp nàng.


Chàng thà đi chẻ ba trăm gánh củi, khiêng sáu trăm gánh nước, thậm chí thà nằm ngủ trên vũng bùn phân của con heo nái còn mập gấp mười lần Đường Khuyết, cũng không muốn gặp nàng.


Nếu quả có người có thể khiến cho chàng không phải gặp vị đại tiểu thư đó, không cần biết kêu chàng đi làm chuyện gì, chàng đều chịu.


Nhưng chàng tịnh không điên, cũng không có bệnh. Chàng vì sao lại như vậy?


Trong nhà tràn ngập một thứ hương thơm thoang thoảng, phảng phất là hoa sen, lại còn ngọt ngào hơn cả hoa sen.


Đại tiểu thư vừa đến, đã mang theo hương thơm đó vào nhà.


Người nàng còn ngọt ngào hơn cả hoa sen.


Trong tâm mục của những người kia, nàng không những là đại tiểu thư, đơn giản là một công chúa Tuy mỗi một người đều thích nàng, nhưng cũng không có ai dám sàm sỡ với nàng.


Chính nàng cũng biết điểm đó.


Nàng trẻ trung, mỹ lệ, cao quý, sinh mệnh của nàng như hoa như gấm.


Cũng không biết có bao nhiêu cô gái cỡ tuổi nàng đang len lén đố kỵ, hâm mộ nàng.


Nàng đáng lẽ rất vui sướng.


Nhưng ai ai cũng không biết tại sao những ngày này mặt mày nàng phảng phất luôn luôn mang theo một thứ ưu lự khó tả.


Chỉ có nàng mới biết tại sao nàng ưu lự, là vì trong lòng nàng có một mối gút không giải khai được.


Trong lòng nàng có có một người không quên được.


Người đó lại cách xa nàng làm sao, giữa bọn nàng luôn luôn cách trở thiên sơn vạn thủy.


Hiện tại đêm đã rất khuya, một đại tiểu thư như nàng vốn đáng lẽ đã đi ngủ.


Nhưng nàng lại khơi khơi không ngủ được.


Nàng quá tịch mịch, luôn hy vọng có thể kiếm chuyện làm.


Sau khi đến đây, trừ Song Hỷ ra, nàng cơ hồ không có tới một bằng hữu nào để chuyện trò huyên thuyên.


Nàng chưa bao giờ coi Song Hỷ như một a hoàn.


Song Hỷ là bằng hữu của nàng.


Bằng hữu của nàng tuyệt không thể bị người ta khi phụ.


Cho nên nàng đã đến.


Song Hỷ dùng một bàn tay nắm chéo áo nàng, bàn tay kia chỉ Vô Kỵ :


- Là hắn.


Người ở đây rõ ràng đều biết Song Hỷ là người thân cận nhất bên cạnh đại tiểu thư, không tưởng được còn có người dám khi phụ ả.


- Tôi biết hắn tại sao muốn tôi đến đây, hắn muốn tôi theo hắn... theo hắn...


Nói tới đó, Song Hỷ tuy không có cách nào nói tiếp, nhưng trong tâm mọi người đều hiểu được.


Cả trong lòng đại tiểu thư cũng rất minh bạch.


Cho nên khi nàng đến, đã chuẩn bị dạy người kia một bài học thật nặng nề.


Nhưng đợi đến khi nàng nhìn thấy người đó, nàng lại chừng như ngây ngẩn.


Vô Kỵ cũng ngơ ngẩn.


Bởi vì chàng có nằm mộng cũng không tưởng được vị đại tiểu thư đó là người lúc nào cũng mang phiền hà đến cho chàng, lúc nào cũng có thể đột nhiên té xỉu, Liên Nhất Liên.


Liên Nhất Liên không ngờ chính là Thượng Quan Linh Linh.


Liên Nhất Liên không ngờ chính là con gái của Thượng Quan Nhẫn.


Nàng đương nhiên biết người đang đứng trước mặt nàng là người một lòng muốn giết phụ thân nàng, Triệu Vô Kỵ.


Nàng đã sớm biết, cho nên mới truy đến Hòa Phong Sơn Trang.


Đêm hôm đó, Đường Ngọc buông tha cho nàng là vì đã phát hiện nàng là con gái của Thượng Quan Nhẫn.


Cho nên y mới kêu người đang đêm đưa nàng về Đường Gia Bảo Phố.


Những chuyện đó Vô Kỵ hiện tại đương nhiên đã nghĩ ra.


Chàng vẫn không bỏ chạy, bởi vì chàng biết cho dù có thể bỏ chạy ra khỏi căn ốc này, cũng đừng mong chạy thoát khỏi Đường Gia Bảo Phố.


Chàng cũng biết hiện tại chỉ cần nàng nói ra một câu, chàng sẽ chết tại Đường Gia Bảo Phố, không còn nghi ngờ gì nữa.


Linh Linh không nói gì hết.


Vô Kỵ có thể nói gì?


Linh Linh một mực trừng trừng đôi mắt to tròn mỹ lệ nhìn chàng, đôi mắt nàng xem chừng còn to hơn lúc trước nhiều.


Đó có phải là vì nàng đã quá gầy?


Nàng tại sao lại gầy ốm như vậy? Vì ai mà gầy ốm?


Vô Kỵ vẫn đang nhìn nàng.


Chàng không thể không nhìn nàng, chàng nghĩ từ biểu tình trong ánh mắt của nàng có thể nhìn ra nàng chuẩn bị đối phó chàng ra sao.


Chàng nhìn không ra.


Biểu tình trong ánh mắt của nàng quá phức tạp, không những Vô Kỵ nhìn không ra, cả chính nàng cũng không liệu giải nổi.


Song Hỷ cũng không nói gì nữa.


Ả là một cô gái rất thông minh, ả cũng đã mười tám mười chín, chuyện đời cũng hiểu không ít.


Ả đã nhìn thấy giữa nam nhân kia và đại tiểu thư hình như có gì không phải.


Thật ra là không phải chỗ nào?


Ả cũng không nói được --- Cho dù ả biết, cũng không dám nói ra.


Cho nên ả chỉ còn nước ngậm miệng.


Mọi người đều ngậm miệng, người trong căn ốc đó tuyệt không có một ai là ngu khờ.


Cũng không biết qua bao lâu sau, đại tiểu thư chợt quay mình chầm chậm bước ra.


Nàng tại sao không nói tới một câu mà bỏ đi?


Vô Kỵ đang cảm thấy kỳ quái, lúc mọi người đều đang cảm thấy kỳ quái, nàng chợt nói ra một câu.


Đến ngưỡng cửa, nàng chợt quay đầu lại, nhìn Vô Kỵ, nhẹ nhàng nói bốn chữ :


- Ngươi đi theo ta.


Nàng muốn Vô Kỵ đi theo nàng đến đâu? Đi làm gì?


Vô Kỵ không hỏi, cũng không thể hỏi.


Cho dù chàng biết rõ nàng muốn dẫn chàng lên giá treo cổ, hay xuống chảo dầu, chàng cũng chỉ còn nước đi theo nàng.


Trong Hoa Viên vừa tối hù, vừa yên tĩnh.


Linh Linh bước về phía trước, bước rất chậm, phảng phất trong lòng cũng có vấn đề không thể giải quyết.


Nàng một mực không quay đầu lại.


Vô Kỵ cũng bước rất chậm đi theo nàng, luôn luôn bảo trì một khoảng cách thích hợp.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Độc thoại

Độc thoại

Thực ra thì chị không cần cười tươi như thế làm gì. Chỉ tổ cho Phong đong đầy thêm

30-06-2016
Câu chuyện chị em

Câu chuyện chị em

Chuyện về ba người phụ nữ. Chị – 25 tuổi. Mạnh mẽ như một người đàn ông. Mẹ

24-06-2016
Đêm kinh hoàng

Đêm kinh hoàng

(khotruyenhay.gq) - Phương mới chuyển về trọ ở khu phố này. Khu phố vốn khá tách biệt

01-07-2016