Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 7 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 1 - Ngày lành hoàng đạo

↓↓

Là canh ba dùng lưỡi đao gõ ra.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lòng bàn tay của Triệu Vô Kỵ đã đẫm mồ hôi lạnh.


Chàng tịnh không phải không sợ, chỉ bất quá chàng cho dù chàng có sợ gần chết, cũng tuyệt không thể bỏ trốn.


Liễu Tam Canh lạnh lùng nhìn chàng, lạnh lùng hỏi :


- Ngươi muốn một đao của ta chém chỗ nào?


Triệu Vô Kỵ thở dài :


- Lẽ nào ta còn có đất lựa chọn gì sao?


Liễu Tam Canh đáp :


- Ngươi không còn.


Đao quang lóe lên, người ngã gục xuống đất.


Một đao đó chém thẳng xuống ót, chém tịnh không quá mạnh.


Lưỡi đao vừa mỏng vừa bén như vậy, chém đứt đại huyết quản phía sau ót trái, máu tươi phún trào, cơ hồ bắn ra tới ngoài một trượng.


Máu màu xanh tái.


Máu tươi làm sao có thể có màu xanh tái? Có phải trong máu đã có quá nhiều độc?


Trong máu của Triệu Vô Kỵ không có độc.


Một đao đó cũng không chém lên người chàng.


Đao quang lóe lên, chàng đã chuẩn bị chịu đựng, nhưng một đao như tia chớp đó lại rơi trên ót trái của Độc Bồ Tát.


Độc Bồ Tát không tránh né.


Hắn tịnh không phải không muốn tránh né, chỉ bất quá đợi đến khi hắn tránh né, đã quá trễ rồi.


Hắn có nằm mộng cũng không tưởng được một đao đó lại chém hắn.


Mẹ con Hắc Bà Bà cũng không tưởng được, Triệu Vô Kỵ càng không tưởng được.


Bọn họ nhìn Độc Bồ Tát ngã quỵ, nhìn máu màu xanh tái từ dưới lưỡi đao phún ra.


Bọn họ tuy nhìn rất rõ, nhưng vẫn không minh bạch.


Triệu Vô Kỵ nhịn không được phải hỏi :


- Một đao của ngươi có phải đã chém lầm người?


Liễu Tam Canh đáp :


- Ta bình sinh chỉ lầm có một lần.


Y lầm đương nhiên không phải là lần này, từ sau khi bị người ta móc mắt của y ra, y chưa từng lầm qua lần thứ hai.


Triệu Vô Kỵ thốt :


- Người nợ ngươi một đao là ta, không phải là hắn.


Liễu Tam Canh nói :


- Ngươi đã nợ ta một đao, một đao đó của ta tùy tiện chém vào đâu chẳng được.


Triệu Vô Kỵ thốt :


- Nhưng ngươi không nên chém một đao lên người hắn.


Liễu Tam Canh nói :


- Một đao đó vốn nên chém lên người hắn.


Triệu Vô Kỵ hỏi :


- Tại sao?


Liễu Tam Canh đáp :


- Bởi vì hôm nay ngươi không thể chết, cũng không nên chết! Người đáng chết là hắn.


Thân thể Độc Bồ Tát bất động, độc xà trong cái bao bố sau lưng hắn lại vẫn đang động.


Một con độc xà mềm mại bò ra, bò vào vũng máu của hắn, liếm máu hắn, độc huyết.


Liễu Tam Canh hỏi :


- Trên lưng của hắn có phải có cái bao bố?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Phải.


Liễu Tam Canh hỏi :


- Trong bao bố có gì?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Có rắn.


Liễu Tam Canh hỏi :


- Có bao nhiêu rắn?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Trừ hai con hồi nãy đã chết ra, con có bảy con.


Liễu Tam Canh hỏi :


- Hiện tại bảy con rắn đó có phải đã bò ra hết?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Phải.


Liễu Tam Canh thốt :


- Nhưng hiện tại trong bao bố nhất định vẫn chưa trống không.


Bao bố đích xác vẫn chưa trống không.


Độc Bồ Tát ngã quỵ xuống, bao bố đeo trên lưng hắn, độc xà tuy đã bò ra hết, bao vẫn còn phồng lên.


Liễu Tam Canh hỏi :


- Ngươi tại sao không đến xem xem trong bao bố còn có gì?


Hắc Bà Bà xen lời :


- Để ta đi xem.


Bà ta dùng cây cung vàng của bà ta khều khều bao bố, lập tức có nhiều viên đạn giống hạt ngô đồng lăn vào vũng máu.


Đạn lăn đến đâu, độc xà lập tức tránh xa khỏi chỗ đó.


Triệu Vô Kỵ vốn nãy giờ thấy kỳ quái, Độc Bồ Tát luôn luôn có nghề phục xà, tại sao đám độc xà trong bao bố nãy giờ vẫn không thể an phục được?


Hiện tại Triệu Vô Kỵ mới biết tại sao.


Độc xà hễ đụng phải những viên đạn đó là giống như người đụng phải độc xà.


Hắc Bà Bà lại dùng kim cung khều một viên đạn ra khỏi vũng máu.


Bà ta không nói gì, cũng không cần nói gì, giữa mẹ con bà ta có một sự thỏa thuận ngầm mà bất cứ một ai cũng vô phương hiểu được.


Bà ta khều viên đạn đó ra, dây cung của con trai bà ta đã "bựt" một tiếng, ngân tiễn bay ra, đạn vỡ nát.


Chàng lập tức ngửi thấy một thứ hương khí hỗn hợp tạo thành từ tiêu thạch và lưu huỳnh.


Liễu Tam Canh hỏi :


- Ngươi ngửi thấy gì?


Hắc Bà Bà còn đang ngẫm nghĩ, Triệu Vô Kỵ đã trả lời :


- Đó là Phích Lịch!


Phích lịch là một một tiếng sấm nổ, một tia chớp.


Phích lịch không thơm cũng không hôi, mình có thể tưởng đến, có thể nhìn thấy, lại tuyệt đối không ngửi thấy.


Triệu Vô Kỵ tại sao có thể ngửi thấy được?


Bởi vì phích lịch chàng nói tịnh không phải là sấm chớp trên trời, mà là một thứ ám khí dưới đất.


Hắc Bà Bà đã lão luyện giang hồ.


Bà ta từ lúc mười sáu tuổi đã bắt đầu xông pha giang hồ, hiện tại bà ta đã sáu mươi mốt.


Ba ta đã cưới chồng ba lần.


Chồng của bà ta đều là danh gia sử dụng ám khí, chính bà ta cũng tuyệt đối có thể liệt danh vào trong ba mươi vị danh gia ám khí đương thời, cung tiễn cũng có thể coi là ám khí.


Sự hiểu biết của bà ta về thứ ám khí đó lại tuyệt không nhiều như Triệu Vô Kỵ.


Bởi vì đó là độc môn ám khí của "Phích Lịch đường".


Phích Lịch đường có thể uy trấn võ lâm, ít ra có một nửa nguyên nhân là vì thứ ám khí đó.

Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Mùa bằng lăng

Mùa bằng lăng

Tôi viết truyện này để quên đi người tôi không thể nhớ. *** Tôi là một cô bé

25-06-2016
Ếch ngồi đáy giếng

Ếch ngồi đáy giếng

Có một con ếch sống lâu ngày trong một giếng nọ. Xung quanh nó chỉ có vài con nhái,

24-06-2016
Hai chiếc đồng hồ

Hai chiếc đồng hồ

Một câu chuyện ngụ ngôn đáng suy ngẫm. *** Chiếc đồng hồ đeo tay một hôm đi dạo

28-06-2016
Vợ tôi không xinh!

Vợ tôi không xinh!

Audio - Ngày cưới, nhìn cả hai tươi rói, mẹ Nhân thở dài, nói với mấy bà bạn:

28-06-2016
Đồi nho xanh

Đồi nho xanh

Hai mươi bảy tuổi, Kim chợt nhận ra: nho hãy còn xanh lắm .... *** Kim ngồi bật dậy

26-06-2016

XtGem Forum catalog