Snack's 1967
Bạch hổ tinh quân - Ưu Đàm Hoa

Bạch hổ tinh quân - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 22
5 sao 5 / 5 ( 87 đánh giá )

Bạch hổ tinh quân - Ưu Đàm Hoa - Hồi 15

↓↓

- Phải rồi! cái của quý ấy đang nằm trong đũng quần của lão họ Nhạc

bạn đang xem “Bạch hổ tinh quân - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Câu nói đùa chết người ấy đã làm cho bọn đàn ông thô lỗ cười hô hố khoái chí. Tiếng cười càng lớn thì Trác Thanh Chân tưởng thật quát tháo Nhạc Tự Chương:


- Té ra lão dấu trong đũng quần, mau lấy ra trả lại cho ta.


Lần này ập đến vỗ liền hai chưởng lôi đình. Đương nhiên Nhạc Cốc chủ cũng cử song thủ, chống đỡ bằng "Phong Đô Thần Chưởng"


Bốn đạo chưởng kình chạm nhau nổ van rền, trong sự kinh hãi của mọi người. Họ đinh ninh rằng Thanh Chân khó sống sót. Sự việc diễn biến quá nhanh và bất ngờ nên không ai kịp can thiệp. Tử Khuê là kẻ đau sót nhất, chết điếng cả người.


Chàng định nhảy lên lôi đài, liều mạng với Nhạc Tự Chương để báo thù cho Thanh Chân thì nghe Lạc Mạo Chân Nhân cao giọng nhắc nhở bâng quơ:


- Chớ can thiệp vào ả không sao đâu!


Tử Khuê rất tin tưởng vào LẠc Mạo. Bằng hữu chí thân của ân sư, nên cố nén lòng không vọng động. Việc lão nhận ra chàng đã chứng tỏ bản lĩnh thông thần của bậc địa tiên.


Quả nhiên Trác Thanh Chân đã bình an, tiếp tục tấn công như vũ bão, công lực nàng không bằng đối phương nhưng thân pháp thì linh diệu hơn hẳn. Pho kinh công " Tiên nữ tuỳ phong" xứng với hai chữ vô song, nhanh nhẹn và huyền ảo tuyệt luân. Xem ra Hoành Sơn Tiên Nữ đúng là bậc kỳ nhân trăm năm mới có một.


Thân hình Thanh Chân bay lượn nhẹ nhàn như cánh én, đẹp mắt vô song, khiến quần hùng ngưỡng mộ vỗ tay khen mãi. Họ còn phục sát đất khi ả điên kia không hề sợ "Phong Đô Thần Chưởng" và đồng thời cũng thắc mắc vì sao.


Chỉ có đàn bà mới hiểu được nhau, Dịch Tái Vân tủm tỉm cười nói nhỏ với mẹ chồng:


- Mẫu thân! Té ra Chân muội đang thời kỳ kinh nguyệt nên không sợ tà pháp.


Chẳng thể sai được vì trong suốt mấy ngàn năm qua, người Trung Hoa cho rằng ma quỷ ngán nhất mấy cái thứ ô uế ấy.


Dẫu đang nẩu ruột, Kỹ nương cũng phải bậc cười:


- Vân nhi quả là tinh ranh, quỷ quyệt. Việc ấy mà ngươi cũng đoán ra.


Trên lôi đài, Thanh Chân ra sức tấn công, chiếm được chút thượng phong vì chiêu thức của " Lôi Đình chưởng pháp" ảo diệu hơn "Phong Đô Thần Chưởng". Nàng đã đẩy Nhạc Tự Chương vào thế thủ, chứ không phản kích được.


Tử Khuê rất vui khi thấy thê thiếp có bản lãnh cao siêu như vậy. Nhưng chàn cũng hiểu rằng Thanh Chân kém tu vi hơn, cuộc đấu kéo dài, nàng sẽ thảm bại dưới tay Xoa Lạp cốc chủ.


Hiện giờ, tuy bị lép vế nhưng Nhạc Tự Chương vẫn an nhiên phòng thủ, thực hiện đấu pháp dĩ tịnh chế động. Lão ung dung vũ lộng đôi tay, xạ ra nhưng chưởng phong mãnh liệt, đánh bật mọi đòn tấn công của đối phương.


Nhạc cốc chủ cũng đã đoán ra lý do, khiến "Phong Đô Thần Chưởng" mất đi tà lực. Lão càng yên tâm phòng ngự vì biết ả điên đang giai đoạn khó ở, rất mau kiệt sức.


Nhưng lão lại phát hiện Ngân Diện Hầu đã thượng đài, đứng cạnh bàn giám khảo mà trò chuyện với Vân Thiên Tử, trong tay lăm lăm mũi tiểu đao bằng bạc sáng loáng đầy vẻ hăm doạ, sau lưng lão còn có hai gã thị vệ, mặt mũi lầm lì, lạnh lẽo.


Nhạc Tự Chương đã biết việc Tiểu Hầu gia Tiêu Mẫn Hiên phóng phi tiêu ám toán Âu Dương Mẫn ở Đăng Phong, nên lòng không khỏi run sợ. Gã này tuổi trẻ lại thêm có tước hầu hộ mạng, hành động nóng nảy khó mà đoán trước. Biết đâu Mẫn Hiên ám hại lão rồi khép tội với đồng đãng Huyết Mai hội chủ Điền Sĩ Lệ? Quả đúng là Nhạc Cuồng Loan con trai lão đã có một thời gian liên kết với trọng phạm.


Sự sợ hãi đã làm Nhạc Tự Chương phân tâm. Lão cứ phải liếc chừng Ngân Diện Hầu nên lộ sơ hở, trúng một chưởng của Trác Thanh Chân vào ngực phải. Quần hùng mừng rỡ reo hò khi thấy họ Nhạc bị ăn đòn, thân hình lảo đảo.


Nhưng thực ra Nhạc cốc chủ chỉ bị thương nhẹ, nhờ lớp cương khí hộ thân dày đặc. Hơn hoa giáp công lực là kết quả của vài chục năm rèn luyện và kỳ trân dị dược đất Liêu Đông. Nếu lão không chia sẽ phần lớn dược lực cho con trai yêu là Nhạc Cuồng Loan thì tu vi còn thâm hậu hơn nhiều.


Nhạc Tự Chương cắn răng chịu đựng nỗi đau đớn, vỗ liền tám chưởng liên hoàng vây khốn kẻ địch. Song Thanh Chân xoay trở cực kỳ mau lẹ thoát khỏi lưới chưởng trong gang tất, hoán vị sang mé tả và xạ hai chưởng vào thân đối phương.


Nhạc Tự Chương bắt buộc phải xoay theo để đối phó, rơi vào thế, đưa lưng làm bia cho Ngân Diện Hầu. Lão lại thấy thấp thỏm lo sợ, mắt láo liên liếc ngược, lập tức bị Thanh Chân quạt xéo một chưởng vào đùi tả đau thấu trời. Biết không thể chiến đấu trong hoàn cảnh hị đe doạ sau lưng, Nhạc Tự Chương quát vang như sấm:


- Dừng tay!


Thanh Chân dễ dãi đình thủ, hớn hở bảo:


- Ta không đánh nữa đâu, lão cứ tuỳ tiện, cởi quần lấy của quý ấy ra hoàn trả.


Đám lục lâm thảo khấu lại được dịp cười vang. Nhạc Tự Chương thì chẳng cười nổi nói mau với Hội đồng võ lâm:


- Sao chư vị lại để cho Ngân Diện Hầu cầm ám khí uy hiếp tinh thần của lão phu?


Tử Khuê bật cười khanh khách, cướp lời của các chưởng môn nhân:


- Thì ra nãy giờ các hạ sợ ta ám toán. Lão lầm rồi, bổn Hầu gia chỉ dùng tiểu đao để sửa sang mấy chiếc móng tay thôi. Giờ đã xong ta sẽ cất đao đi.


Chàng bình thản cất mũi "thất hưu đao" vào đai da. Nhưng Xoa Lạp cốc chủ, vẫn chưa yên lòng, lạnh lùng bảo:


- Phiền ban giám khảo yêu cầu Ngân Diện Hầu rời khỏi lôi đài ngay.


Lão nói rất hữu lý nên Vân Thiên Tử chẳng thể làm ngơ, bảo Tiêu Mẫn Hiên hạ đài.


Tử Khuê không để Thanh Chân Gặp nguy hiểm nên quyết định tham chiến. Chàng gật đầu với Vân Thiên Tử sau đó vẫy gọi Thanh Chân:


- Mời cô nương dời gót lại đấy


Thanh Chân nhanh nhẩu đến ngay, sắc diện rạng rỡ, tỏ vẻ vui thích trước chiếc mặt nạ của Ngân Diện Hầu.


Tử Khuê cố nén xúc động, hiền hoà nói:


- Mong cô nương cho phép tại hạ thay mặt đấu với lão họ Nhạc và đòi lại vật báu.


Thanh Chân vui vẻ đồng ý ngay:


- Thế thì hay lắm, ta đang mệt muốn đứt hơi, có đánh nữa cũng chẳng thể thắng lão ta.


Nàng đưa tay sờ chuôi kiếm đeo nơi hông Tử Khuê rồi cười khúc khích:


- Ngươi cứ rạch nát quần của lão ấy tất vật ấy sẽ rơi ra ngay.


Lúc này Thiết Đảm Hồng Nhan đã nhảy lên lôi đài, đến bên Thanh Chân và ngẹn ngào hỏi:


- Sư tẩu có nhớ tiểu muội là ai không?


Thanh Chân lắc đầu:


- Trông cô nương cũng nét quen quen, song ta không thể nào nhớ ra.


Tống Thuỵ cười buồn nắm tay Thanh Chân lôi đi.


Ở đây Ngân Diện Hầu dõng dạc nói với bang giám khảo:


- Này lục vị, bổn nhân muốn so tài với Nhạc cốc chủ, xem ai xứng với danh hiệu võ lâm đệ nhất cao thủ.


Lạc Mạo Chân Nhân thế chỗ Trúc Lâm Tử, ban giám đài vẫn đủ sáu người. Vân Thiên Tử đả gặp được ám hiệu của Lạc Mạo chân nhân nên chấp thuận liền.


Ông còn nghiên nghị bảo Nhạc Tự Chương:


- Theo lời tố cáo của vị tiểu cô nương họ Trác. Hội đồng võ lâm nghi ngờ thí chủ giấu "Diên vương quỷ kỳ" trong tay áo. Cho nên trước khi đấu với Ngân Diện Hầu, phiền thí chủ vén ống tay áo lên để kiểm tra.


Quần hào giật mình, chú mục nhìn lên lội đài, chú mục theo dõi sự tình.


Xoa Lạp cốc chủ chẳng chút bối rối, cười nhạt đáp:


- Chư vị chớ tin lời ả điên khùng ấy, lão phu hoàn toàn trong sạch.


Dứt lời lão lần lượt giơ cao hai cánh tay, kéo ống tay áo xuống. Đúng là chẳng có lá cờ hay cán cờ nào trong ấy cả.Mặt trong của ống tay áo chỉ là lớp lụa trắng tinh, không chữ lẫn nét bùa chú.


Tử Khuê hổ thẹn vì chính chàng đã yêu cầu Hội đồng võ lâm tra xét Nhạc Tự Chương. Nay không tìm thấy "Diêm vương quỷ kỳ", chứng tỏ Nhạc Tự Chương chẳng hề hãm hại Thanh Chân, Tử Khuê bất tất phải liều mạng nữa.


Trong lúc Vân Thiên Tử nói lời tạ lỗi Xoa Lạc cốc chủ, Tử Khuê nhìn Lạc Mạo chân nhân để hỏi ý. Và lão đạo sĩ thần thông quảng đại ấy cũng lắc đầu, bảo chàng bãi chiến.Tử Khuê suy nghĩ rất nhanh, cố tìm ra cách rút lui ổn thoả. Chàng ngạo nghễ nói với Nhạc Tự Chương:


- Bổn Hầu gia thân phận cao cả, chẳng tiện xuất thủ nhiều. Cho nên ta sẽ thi triển tuyệt học "Thiểm điện thiên đao" để so tài cao hạ. Nếu lão tránh được mũi "Thất hưu đao" này thì bổn Hầu gia nhận bại.


Tuy không thực sự hài lòng vì trận đấu sẽ diễn ra rất ngắn, song quần hùng cũng tò mò muốn thưởng thức tuyệt học tổ truyền của nhà họ Tiêu. Chắc là nó rất lợi hại nên mới giết được bang chủ cao thủ như Huyết Ma hội chủ Điền Sĩ Lệ.


Trong lịch sử võ lâm chưa cao thủ nào dùng ám khí mà trở thành võ lâm cao thủ cả. Trừ phi ám toán sau lưng, còn lúc giao đấu trực diện thì ám khí mất hẳn tác dụng, bởi người ta sẽ dễ dàng né tránh hoặc ngăn cản bằng vũ khí.


Xoa Lạp cốc chủ không muốn bị khép tội giết bậc quý nhân của triều đình nên đồng ý ngay. Lão cũng hiểu rằng Ngân Diện Hầu, đầu voi đuôi chuột, đang tìm cách rút lui trong danh dự.


Vân Thiên Tử ngầm khen Tiêu Mẫn Hiên, vui vẻ tuyên bố:


- Trận thứ ba bắt đầu, nếu Nhạc thí chủ tránh được mũi đao của Ngân Diện Hầu sẽ lập tức trở thành võ lâm cao thủ đệ nhất.


Để kết thúc một đại hội, và miễn cho Thiếu Lâm Tự một trận đến mười phần chết đủ mười, bang chủ Cái bang mau mắn mở hộp gỗ trên bàn, lấy ra lá cờ danh dự.


Trên nền tấm lụa đỏ hình vuông bằng nửa tấm chiếu, thêu bốn chữ "Võ lâm đại soái" bằng chỉ vàng tinh sảo và đẹp mắt, mặt kia là hai câu đối chỉ đen:


"Kiếm trấn tam sơn xưng đệ nhất


Quyền danh tứ hải thị vô song".


Hai gã tiểu tăng hầu trà đã căng rộng lá soái kỳ, diễu một vòng lôi đài để cử toạ chiêm ngưỡng.


Danh là hư nhưng vật thì rất thực. Ai có được lá cờ ấy mà cắm trước sân, hoặc trên càng xe ngựa thì bội phần vinh hiển, rạng rỡ tông môn.


Tuy chủ ý không phải nhắm vào lá cờ này, song lúc nhìn thấy nó, lòng Xoa Lạp cốc chủ cũng hồi hộp, ngây ngất.


Lão có thể tự hào vì những bậc hiền nhân như Vương Tùng Dương, Trương Tam Phong cũng chỉ được mấy lời ca tụng xuông chứ không có cờ xí làm bằng chứng.


Nhạc Tự Chương cố nén nỗi hân hoan, rút kiếm thủ thế rồi bảo đối thủ:


- Lão phu nóng lòng muốn được thỉnh giáo tuyệt kỹ "Thiểm điện phi đao" của Hấu gia.


Tử Khuê gật gù, đưa tay phải rút một mũi thất hưu đao. Chàng giả đò nghiêm trang đứng yên như tượng gỗ, mắt nhắm hờ, tay tả bắt kiếm ấn, tiểu đao dựng trước ngực.


Phi đao luôn có cán nặn hơn lưỡi, khi phóng người ta cầm ngược, bàn tay giữ lấy phần lưỡi. Chính những ngón tay sẽ điều chỉnh đường bay của tiểu đao, tuỳ theo mục tiêu xa hay gần. Nhưng những đại cao thủ như Tử Khuê thì có thể cầm đao, theo cách nào cũng được


Giờ đây việc ấy chẳng quan trọng vì chàng biết chắc mũi đao này sẽ vô dụng khi khoản cách giữa đôi bàn tay là hai trượng. Trừ phi Nhạc Tự Chương bị mù mới không đỡ nỗi.


Tử Khuê bất động quá lâu, khiến cử toạ sốt ruột chửi bới um xùm.


- Con bà nó!


Gã kia chưa chửi hết câu thì Tử Khuê đã xuất thủ. Mũi thất hưu đao hoá thành chớp bạc, bay đi nhắm vào người Xoa Lạp cốc chủ.


Nhạc Tự Chương nhếch mép mỉm cười và vung kiếm chém thẳng vào mũi ám khí, lão là tay kiếm thượng thừa, đường gươm rất nhanh và chuẩn xác, có thể đâm chết bốn năm con ruồi đang bay cùng một lúc.


Nhưng đột nhiên Xoa Lạp cốc chủ bỗng nghe bên huyệt khúc trì, trên khuỷ tay hữu nhói mạnh. Huyệt này thuộc Kinh Thử Dương Minh Đại Trường, nên cánh tay của lão lập tức bị co rút tê dại. Dĩ nhiên đường gươm lệch đi không trúng mục tiêu, và ngọn thất hưu đao cắm thẳng vào huyệt Vân Môn ở bờ dưới đầu ngoài xương đòn vai trái hắn.


Mũi thất hưu đao nhọn tựa đầu kim nên đã xuyên thấu cơ thể và đâm thủng cả xương bả vai sau lưng nạn nhân. Xoa Lạp cốc chủ nghe đau khủng khiếp, rú lên thất thanh trong sự bàng hoàng kinh ngạc.


Ba ngàn hào khách reo hò như sấm dậy trước chiến thắng bất ngờ của Ngân Diện Hầu và họ phục lăn tài phóng phi đao thần sầu quỷ khóc ấy, cho rằng trong thiên hạ không có người tránh khỏi, bất giác có người reo to:


- Ngân Diện Hầu chính là võ lâm cao thủ!


Rất nhiều người nghĩ thế nên đã đồng thanh hô to:


- Võ lâm đệ nhất, võ lâm đệ nhất...


Vết thương trần trọng đã làm Nhạc Tự Chương mất gần hết khí lực, có muốn đánh nữa cũng không thể, miếng mồi đã đến cửa miệng mà còn bị giật mất, lão nhìn gã mang mặt nạ bạc họ Tiêu với ánh mắt căm hờn và nghiến răng nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bước qua quá khứ

Bước qua quá khứ

Tôi thật sự chẳng biết làm gì để vơi đi những cắn rứt ngoài việc trừng phạt

23-06-2016
Giếng cạn

Giếng cạn

"Bống em ơi! Em ở nhà chăm nom anh Lăng thay chị nhé. Lăng con trai tồ lắm, ăn uống,

28-06-2016
Lá cuối năm

Lá cuối năm

Đời người cũng giống như chiếc lá. Mỗi năm Tết lại đến một lần. *** Đó là

23-06-2016
Mở ngăn kí ức

Mở ngăn kí ức

Đời mới hai mươi Đời mới ra đời Thì cứ vui – Q.B., "Ngày hai mươi" *** Em, Anh

23-06-2016