Duck hunt
Bạch hổ tinh quân - Ưu Đàm Hoa

Bạch hổ tinh quân - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 22
5 sao 5 / 5 ( 54 đánh giá )

Bạch hổ tinh quân - Ưu Đàm Hoa - Hồi 15

↓↓

Tử Khuê cười xoà.

bạn đang xem “Bạch hổ tinh quân - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ta không ưa cái bản mặt lão ấy nên quyết phá đám một phen, chẳng nghĩ đến danh lợi gì cả.


Anh em họ Từ ngán ngẩm nhìn nhau, cho rằng Mẫn Hiên vẫn còn điên hết chỗ nói. Nhưng chàng đã muốn thế thì họ sẽ chiều ý, không màng đến hậu quả. Dẫu phải đương đầu với Xoa Lạp Cốc họ cũng cốc sợ. Bao năm qua, họ phải hàng động lén lút, giờ có dịp công khai tung hoàng, hai gã bỗng thấy trong lòng sục sôi hào khí.


Lúc này Lạc Mạo chân nhân đã hạ thủ xong Trúc Lâm Tử và cười hì hì bảo cử toạ:


- Chư vị dạy rất phải, phương châm của đạo gia là "Tiên bảo kỳ trân" và xem danh lợi tựa phù vân. Do đó, phái Hoa Sơn tự lượng sức mà rút lui, không tỷ thí với Nhạc Cốc chủ nữa.


Quần hùng ngỡ ngàng, kẻ thông cảm người bực bội, giận dữ chửi rủa Hoa Sơn tơi bời. Lạc Mạo CHân Nhân chịu hết nỗi phùng mang nói lớn:


- Câm ngay!


Tiếng hết của lão vang rền , tựa như sấm sét, khiến cử toạ đinh tai nhứt óc, giật bắn cả mình.


Lạc Mạo trợn mắt hăm doạ:


- Con bà nó! Kẻ nào còn mở miệng thoá mạ phái Hoa Sơn thì lão phu bẻ răng ngay.


Công lực của chân nhân đã cứu vãn được thanh danh phái Hoa Sơn. Nhất là khi chân nhân quay sang nói với Xoa Lạp Cốc chủ:


- Này Nhạc thí chủ, nếu ông hứa không dùng đến "Phong Đô Thần Chưởng", bần đạo cam đoan có thể thắng trong vòng trăm chiêu, thí chủ có dám cá không.?


Quần hùng phấn khởi , đốc thúc Nhạc Tự Chương nhận lời.Nhưng họ Nhạc chẳng dại gì mạo hiểm khi đã gần như nắm chắc danh hiệu đệ nhất võ lâm cao thủ. Lão thản nhiên đáp:


- Lão phu không thể bỏ sở trường dùng sở đoản được.Mong chân nhân lượng thứ cho.


Lạc Mạo cười khà khà gật gù bảo:


- Nhạc thí chủ quả là người thức thời, biết lẽ tiến thoái.


Rồi ông chậm rãi rút kiếm tự múa may một mình, càng lúc càng nhanh. Cuối cùng xung quanh chân nhân xuất hiện một màng kiếm quang sang lóng lánh, cực kỳ đẹp mắt. Và bất ngờ trái cầu thép bằng bạc ấy bốc lên, bay về phía cột gỗ góc Đông Nam của lội đài.Bụi và dậm gỗ bay mù mịt khi luồng kiếm quang bay lượng quanh cột gỗ tùng.


Lác sau, kiếm ảnh tắt liện, Lạc Mạo hạ thân xuống sàn lôi đài trong tiếng hoan hô, ca tụng của cử toạ.Thì ra giờ đây, đoạn lưng chừng thân cột tròn bị gọt thành bốn cạnh vuông vức, phẳng phiu. Thuật ngự kiếm của Lạc Mạo chân nhân đã đến mức thượng thừa.


Lạc Mạo quay sang bảo Xoa Lạp Cốc chủ:


- Bần đạo có thể dùng chiêu kiếm ấy để đổi mạng với thí chủ.Nhưng bần đạo phải để dành tấm thân còm cõi này cho cái gã Ma Vương xắp xuất đầu lộ diện.


Ông dừng lời cười nhạt rồi tủm tỉm nói tiếp:


- Không chừng chính thí chủ sẽ là nạn nhân đầu tiên của Ma Vương ấy đấy.


Nói xong Lạc Mạo chân nhân tới bàn giám khảo, vác thân xác bất động của Trúc Lâm Tử, phi thân lên núi Thiếu Thất.


Ở đây Mạc Tự Chương lộ nét đăm chiêu, cho rằng lão đạo sĩ bản lãnh thông thần kia chẳng dối gạt mình. Ông tự hỏi rằng, ngoài Lôi Đình Cung Chủ Tác Ngạn Chi thì còn cao thủ kỳ tài nào xứng với hai chữ "Ma Vương" nữa?


Nhưng Nhạc Cốc Chủ chợt nhớ tới oai lực vô song của "Phong Đô Thần Chưởng", dẫu phải đối phó với Lôi Đình Đế Quân vẫn không ngần ngại.


Lão vui mừng mơ tưởng đến ngày đăng ngôi minh chủ võ lâm. Đấy mới là mục tiêu cuối cùng của Nhạc Tự Chương. Với lão danh vị võ lâm đệ nhất cao thủ chỉ là hư ảo, thuận tay thì đoạt lấy, nhân tiện vương danh cho thoả chí bình sinh.


Lúc này, Nhạc Tự Chương hơi mất mặt so với lão đạo sĩ quái dị phái Hoa Sơn, giờ cũng muốn gỡ lại chút oai danh nên cao giọng hỏi Hội đồng võ lâm:


- Dám hỏi ngũ vị! Đến chiều mà không có ứng viên lên để lão phu đáng trận thứ ba thì thế nào?


Chắc đã chán cảnh ngồi trơ như phổng mà chịu nhục Hội đồng võ lâm đã có chủ ý. Vân Thiên Tử đại diện phúc đáp:


- Nhạc thí chủ cứ nhẫn nại thêm ít phút nữa . Nếu đến hết giờ thân mà vẫn không ai thượng đài thì xem như thí chủ vẫn thắng hết ba trận.


Nhạc Tự Chương hài lòng, vái tạ. Rồi ung dung đứng chấp tay sau đít, thần thái an nhiên tự tại.Dung mạo Tự Chương rất thanh tú, đoan chính, đáng mặt tôn sư.Nhưng lão cũng có một khuyết điểm nho nhỏ. Bị đôi nhãn thần của Thiết Đảm Hồng Nhan xoi mói. Phát hiện.


Tống Thuỵ câu mày nói với Trình Thiên Kim:


- Đại sư tẩu! Sao cái miệng họ Nhạc kia cứ nhóp nhép chẳng thôi, tựa như đang tụng kinh hay nhai kẹo vậy? Thực là khó coi.


Nữ Hầu tước gật đầu táng thành:


- Lúc giao đấu lão ta cũng không bỏ được tật xấu ấy. Có lẽ đấy là nét phá cách trong tướng mạo của Nhạc Tự Chương.


Dịch Tái Vân ứng tiếng:


- Theo thiển ý của tiểu mụi thì Xoa Lạp Cốc chủ niệm bùa chú.Vì "Phong Đô Chưởng Lực" là tà pháp đúng như lời Lạc Mạo chân nhân nói.


Tử Khuê nghe xong câu nhận xét của Tái Vân thì bất giác rùng mình, liên tưởng đến "Diêm vương quỷ kỳ'. Chỉ có cây cờ khủng khiếp ấy mới có thể làm mê man lập tức hai đại cao thủ có tu vi thâm hậu như Bắc Thiên Tôn và Kỳ Phong Chân nhân. Còn việc Tự Chương hay máy môi, nhép miệng là để che giấu hành vi niện chú khi hạ thủ.


Hơn nữa dường như tay áo rộng của Xoa Lạp Cốc chủ kém mềm mại, dù may bằng loại gấm quý. Thường thì khi người ta giơ cao cánh tay, lớp gấm lùng thùng ấy sẽ tụt xuống để lộ một cẳng tay. Đằng này, mép cánh tay áo lúc nào cũng bám chặt cổ tay, không hề di chuyển. Vậy phải chăng cán cờ được rút ngắn, buộc chặc vào cẳng tay trái còn lá cờ khâu trải bên trong tay áo? Nên khi Nhạc Tự Chương xuất chưởng thì cũng đồng nghĩa với việc phất cờ trong lúc miệng đọc câu thần chú?


Và nếu đúng thế thì chính Xoa LẠp Cốc chủ đã hại mạng Trác Thanh Chân mà đọat linh kỳ.


Nhưng đấy chỉ là điều phỏng đoán, không bằng cớ sát thực nên Tử Khuê cứ phân vân mãi. Chàng bồi hồi thương nhớ Trác Thanh Chân, lòng nặng trĩu ưu tư.


Thời gian chờ đợi là thời gian chết và cũng là nỗi khổ mà chẳng ai muốn gánh chịu. Cử toạ bứt rứt không yên, luôn miệng nguyền rủa cái đại hội chết tiệt , nhạt nhẻo, vô vị này. Bọn ác tâm bắt đầu ló mòi, hướng sự bực bội của quần hùng vào hai phái Thiếu Lâm và Võ Đương.


Khi dư luận đã chín mùi, lão già râu ngắn, áo đen lúc nãy đứng lên khiêu khích:


- Mấy trăm năm nay, Thiếu Lâm và Võ Đương được ca tụng là thái sơn bắc đẩu, oai trấn võ lâm. Đạt Ma tổ sư cũng đượt đời tôn xưng là võ lâm đệ nhất cao thủ. Vậy mà hôm nay, tăng đạo, lưởng đạo phái tỏ vẻ khiếp nhược trước " Phong Đô Thần Chưởng", khiến đồng đạo giang hồ rất thất vọng. Nếu chư vị không có dũng khí để chiến đấu và hi sinh như phái Toàn Chân thì sau này đừng mở trường dạy võ nữa.


Lập luận của hắc y lão nhân rất hữu lý và sắc bénnên được cử toạ tán đồng. Người giang hồ rất coi trọng dũng khí và thanh danh. Khi một kẻ đã tận lực chiến đấu mà thua hoặc tử trận thì vẫn bảo vệ được danh dự. Nay Thiếu Lâm và Võ Đương không dám đương đầu với cường địch thì còn mặt mũi nào mà dạy dỗ ai được nữa.


Vân Thiên Tử và Đại Giác Thiền Sư đều biến sắc vì hổ thẹn, đệ tử hai phái cũng cúi đầu.


Phương trượng chùa Thiếu Lâm quyền lực cao siêu, thức ngộ ngay đây là quả báo của môn phái. Tu hành mà nổi tiếng trong làng võ là tự tạo nghiệp chướng.


Đại Giác Thiền Sư thanh thản đứng lên, hiền hoà phát biểu:


- A di đà phật, tôn chỉ truyền tông của bổn tự là dùng việc dạy võ để hoằng dương phật pháp. Nào ngờ cách làm ấy lại vô tình tạo nên thanh danh và gắn chặt Thiếu Lâm Tự với giang hồ, có muốn thoát ra cũng chẳng được. Đã gieo nhân thì phải gặp quả. Lão nạp hoan hỉ xin thỉnh giáo Nhạc thí chủ vài chiêu.


Pháp tướng trang nghiêm và lời giải bày chứa đựng thiền cơ của Đại giác đã khiến mọi người tôn kính. Họ bỗng cảm thấy đẩy vị cao tăng đạo hạnh này vào chỗ chết là điều tội lỗi.


Còn hơn ngàn tăng lữ Thiếu Lâm đang làm nhiệm vụ tuần phòng thì ứa nước mắt niệm phật hiệu, vì biết phương trượng của mình sắp nhập Niết bàn một cách bất đắc dĩ.


May thay đúng lúc ấy, Lạc Mạo chân nhân quay lại lôi đài, cười khanh khách bảo:


- Thiền sư khoan hãy xuất thủ, bần đạo đã bấm độn, biết rằng một đại cao thủ, võ công tuyệt thế đang ở quanh đây. Bản lãng người này thứa sức khắc chế "Phong Đô Thần Chưởng".


Rồi ông hạ giọng thì thầm với Hội đồng võ lâm. Vân Thiên Tử đứng lên nói với Nhạc Tự Chương:


- Nhạc thí chủ hãy cùng thét lên ba lần câu "ta ở đây". Sau đó dẫu bậc kỳ nhân kia không xuất hiện thí chủ vẫn được trao danh hiệu võ lâm đệ nhất cao thủ, không phải chờ bảy ngày nữa.


Diễn biến bất ngờ và kỳ lạ ấy đã làm cho Xoa Lạp Cốc chủ và quần hào kinh ngạc, hoang man. Chuyện này sao mà giống tích khổng minh lưu diệu kế chém Nguỵ Diên thế nhỉ?


Toàn trường hào hứng đoán mò xem ai sẽ là đối thủ xứng tay với Nhạc Tự Chương? Và tại sao người ấy lại chờ câu mời gọi của họ nhạc thì mới đến.


Sự tò mò tột độ bao trùm khắp toàn trường, và mọi người nóng ruột đốc thúc Xoa Lạp cốc chủ.


Nhạc Tự Chương thầm cân nhắc:


- Chắc lão mũi trâu Lạc Mạo bày trò rung cây nhác khỉ? Nay sau lưng ta chẳng có ai thì sao sợ hãi bị ám toán? Còn gã cao thủ chết tiệt nào đó thì dẫu là ai thì cũng không đáng ngại.


Nghĩ thế nên Xoa Lạp cốc chủ yên tâm, ra vẻ tự nhiên, chấp thuận đề nghị của ban giám đài. Cũng muốn ra oai thị chấn như Lạc Mạo chân nhân, nên Nhạc Tự Chương dồn hết công lực mà gọi thật lớn, âm thanh vang rền, vọng xa hàng dậm:


- Lão phu ở đấy


Xoa Lạp cốc chủ, liền gọi ba lần như thế rồi đứng yên chờ đợi, quần hào thì dáo dác quan sát bốn hướng, xem có ai chạy đến không?


Kỳ diệu thay chỉ lát sau, từ bìa cánh rừng tùng , phía đông chân núi thiếu Thất có một bóng người lao vút đi như gió thoảng, hướng về nơi quần hùng tụ họp. Ai nấy tròn mắt kinh ngạc trước tốc độ phi thân nhanh tựa tên bay của người ấy. Họ thầm cao hứng đoán rằng đó là một bậc kỳ nhân cái thế cỡ Trung Thiên Tôn chẳng hạn.


Để tiện việc tuần tra, giữ gìn cho thịnh hội, phái Thiếu Lâm đã chia mảnh đất rộng phía trước và hai bên, thành những khoảnh nhỏ mà dài. Những khoảng ấy tựa những cánh hoa đồng qui về nhị là lôi đài. Được phân cách bằng những con đường rộng một trượng. Các tăng lữ sẽ liên tục qua lại giữa các nhóm người để tuần phòng.


Cho nên giờ đây, nhân vật lạ mặt kia có thể vượt qua đám đông , nhảy thẳng lên lôi đài.


Ai đó bật cười rồi tất cả cười theo, cười ngặt nghẽo, cười lăn cười lóc. Té ra bậc kỳ nhân cái thế nọ , là một con bé mặt còn non choẹt, tuổi tác chắc chỉ độ mười bốn , mười lăm. Mái tóc bù xù, buông xoã, y phục cũ kỹ, rách thủng tứ tung, lòi cả da thịt, nhưng mặt nàng ta trắng trẻo, thanh tú và xinh đẹp. Tiếc thay, góc chéo nàng lại có một vết thẹo khá lớn. Nó có màu đỏ hồng và lõm vào, chứng tỏ thương thế rất nặng và bị chừng vài tháng.


Kẻ bị đâm thủng trán thì khó mà tỉnh táo, nên trên đầu và quanh cổ nạn nhân có hai tràng hoa rừng sặc sỡ. Bằng chứng hiển nhiên nhất cho sự điên loạn là ả ta ôm bụng cười rũ rượi.


Thực ra cũng có người không cười nổi. Đó là hội đồng võ lâm và bọn Tử Khuê.


Thiết Đảm Hồng Nhan đã khẽ rú lên:


- Trác Thanh Chân!


Vô Tướng Quỷ Hồ Dịch Quan San cũng xác nhận:


- Đúng là nàng ấy rồi. Nhưng xem bộ dạng thì Chân muội phát cuồng, thật sự chứ không giả vờ như lần trước.


Quách Phu Nhân, Băng Tâm Ma Nữ Kỹ Thanh Lam thì nghĩ đến việc khác. Bà chết cả cỗi lòng khi thấy Thanh Chân xuất hiện một mình không có Tử Khuê. Vết thương trên trán Thanh Chân chứng tỏ rằng nàng đã từng bị ngộ nạng và không chừng khi ấy có cả Tử Khuê đồng hành.


Tiếng cười đã tắt lịm vì Vân Tiên Tử đã lên tiếng bảo Thanh Chân:


- Phiền nữ thí chủ hạ đài. Đây là nơi tỷ thí võ tranh tài dành danh hiệu đệ nhất võ lâm cao thủ.


Thanh Chân ngơ ngác hỏi lại:


- Ủa! thế lúc nãy ta đang tắm dưới suối thì ai đã gọi?


Vân Tiên Tử rầu rĩ liếc Lạc Mạo Chân Nhân với vẽ trách móc rồi đáp lời Thanh Chân:


- Câu ấy do Nhạc thí chủ kia phát ra, song không phải là gọi cô nương.


Nhìn theo hướng tay chỉ của Vân Thiên Tử, Thanh Chân mới thấy Xoa Lạp Cốc chủ. Nãy giờ, nàng bận cười tít mắt, chẳng quan sát được hết lôi đài.


Thanh Chân mừng rỡ, hoán vị nhanh như chớp, vượt qua Vân Tiên Tử mà đến đối diện với Nhạc Tự Chương.


- Lão mắc toi kia, bảo vật của chồng ta đâu, trả lại đây ngay!


Nhạc Tự Chương bình thản đáp:


- Lão phu chưa hế gặp cô nương và cũng không hề đoạt vật gì cả.


Hội đồng võ lâm đã nhận ra Trác Thanh Chân, hiểu rằng có thể chính Nhạc Tự Chương đả thương nàng để đoạt cán cờ Diêm vương. Vân Tiên Tử cố nén cơn giận từ tốn dọ hỏi Thanh Chân, tìm bằng cớ vạch mặt họ Nhạc:


- Này nữ thí chủ! Chẳng hay bảo vật ấy là chi, hình dáng thế nào?


Trác Thanh Chân ngẩn người suy nghĩ và ấp úng đáp:


- Ta không thể nhớ nổi nó tên gì? Còn về hình dáng, thì nó dài cỡ gang tay, thân tròn tròn, đầu nhọn nhọn.


Nàng vừa nói, vừa dùng hay bàn tay, diễn tả trông rất sinh động, khổ thay một gã chết tiệt nào đó đã rú lên:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Truyện Dạy Dỗ Vị Hôn Phu có cốt truyện hơi lạ so với những truyện teen cùng thể

22-07-2016 50 chương
Anh yêu em Sơ mi trắng

Anh yêu em Sơ mi trắng

Còn với cô, cô luôn chọn cho mình chiếc áo sơ mi trắng của nam, cảm giác một thân

23-06-2016
Những ngày mưa bay

Những ngày mưa bay

Tiếng đàn ấy luôn phát ra từ cửa sổ tầng hai nơi phòng nhạc. *** Dành tặng tôi và

28-06-2016
Tờ giấy tìm người

Tờ giấy tìm người

Hắn lục lại tờ giấy tìm người. Trong ánh sáng vàng nhạt của chiếc bóng đèn dây

24-06-2016
Răng khểnh

Răng khểnh

Mà cũng có chuyện gì to tát lắm đâu, có một cái việc ấy thôi thế mà cứ mỗi độ

27-06-2016
Lấy Vợ Cực Lãi

Lấy Vợ Cực Lãi

Các bạn vẫn nói rằng lấy vợ là đeo gông vào cổ đúng ko nào ? Tôi cho các bạn thấy

24-06-2016
Một mảnh đời

Một mảnh đời

Dù nhà em nghèo, nhưng có ba, có mẹ, có anh hai, có 1 gia đình hạnh phúc thì em là người

27-06-2016
Tớ nhớ cậu!

Tớ nhớ cậu!

"Tớ nhớ cậu. Vậy cậu có nhớ tớ không?" Một chiều cuối đông, cái lạnh rét buốt

24-06-2016