- A! Tên súc sinh này quả thật gan lớn bằng trời, dám lén lút lên Thiên Hoa Hậu Phong, lần này muốn đào tẩu chỉ còn cách mọc cánh bay lên trời.
bạn đang xem “Bạch Cốt Lâm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đang lúc niềm cảm xúc dâng trong lòng, âm Thi Diêm Bà đã phát hiện ra chàng đang cười hăng hắc từ từ áp tới.
Long Bình biết rõ âm Thi Diêm Bà. võ công của mụ còn cao hơn Dương Thi Tang Phu, đừng thấy mụ xấu xí người không ra người, quỷ không ra quỷ rồi xem thường mà lầm, mụ quả là một nhân vật không nên ghẹo tới.
Long Bình lập tức ngưng thần giới bị, vận công nơi chưởng phòng bất trắc, miệng thì kêu - Cửu Thúc Công! Tửu Hồ LÔ đã được vãn bối cứu ra. hiện giờ chưa đến lúc phải liều mạng. Chúng ta đi thôi !
- Cái gì?
âm Thi Diêm Bà kêu lên một tiếng quái dị, nói tiếp:
- Tên tiêu tử đó còn sống sao? Ngươi định hí lộng quỷ thần trước mặt lão bà ào! Một chưởng đã nhằm ngực Long Bình kích tới.
Long Bình biết rõ trên Liên Hoa Hậu Phong cao thủ như rừng, một khi kinh động đến nhiều người kéo xuống bủa vây thì chàng với Cửu Thúc Công tất nguy đa kiết thiểu, nên nào dám ham đấu, chỉ lạng người ra xa hơn trượng mắng:
- Yêu phụ vô sỉ! Với thân phận âm Dương Song Thi lại đi ăn hiếp một tên hậu sinh tiêu bối vô lực tự vệ, như vậy còn dám nhìn mặt anh hung thiên hạ hay sao? Ngày hôm nay thiếu gia không rảnh, bữa khác sẽ cho ngươi biết lợi hại của thiếu gia!
âm Thi Diêm Bà nộ khí xông thiên, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tên súc sinh này chết đến nơi mà còn dám mở miệng mắng người.
Vừa nói thân hình nhanh như chớp lướt tới, song chưởng bồ tới, cuồng phong như chớp dật, phương vị khó đoán, khiến đối phương không biết tránh đàng nào đỡ đàng nào.
Long Bình tuy chưa từng giao thủ với âm Thi Diêm Bà lần nào, nhưng vốn biết so với Dương Thi Tang Phu, võ công mụ còn cao hơn nửa bậc, chàng đã từng giao đấu bình thủ với Dương Thi Tang Phu, chắc chắn chưa phải là đối thủ của âm Thi Diêm Bà.
Thế nên Long Bình không dám khinh suất, thấy âm Thi Diêm Bà lần thứ hai nhảy bổ tới, chiêu số cực kỳ quái dị, lại uy mãnh vô song, thập phần kinh thế hãi nhân.
Long Bình rúng động tinh thần, vội vàng thi triển tuyệt thế khinh công chàng học được trên Thiên ĐÔ Phong "Vạn Biến Phật ảnh", thân hình lắc lư một cái lập tức xuyên qua ánh chưởng rợp trời, cười ha hả nói :
- Với mấy miếng võ để dành cho bọn trẻ con múa may của ngươi mà cũng dám buông lời ngạo mạn, hừ, thật khiến người ta cười rụng cả răng.
Lời vừa dứt thân hình đã như u linh nhảy bổ về phía trường đấu giữa Cửu Thúc Công với Dương Thi Tang Phu.
Từ thinh không Long Bình đã giơ chưởng, một chiêu Thiên Lôi Chưởng uy mãnh vô song đã bố ập xuống hai người, thế như trời sập.
Một chưởng của Long Bình quả thật không phải tầm thường, hai người trong trường đấu tuy võ công thượng thừa nhưng cũng không dám khinh xuất tiếp một chưởng như Thiên Lôi giáng của Long Bình, vội vàng phi thân ra né tránh Long Bình theo chưởng phong đáp xuống vội nhìn Cửu Thúc Công nháy mắt lia lịa. hai người lập tức tung người phóng xuống chân nul.
- Chạy đi đâu?
Dương Thi Tang Phu gầm vang phóng người đuổi theo, âm Thi Diêm Bà thấy thân pháp thần kỳ của Long Bình ngân người ra như hóa đá. từ trước đến nay mấy ai thoát được chưởng lực của mụ, giờ chỉ thấy Long Bình lắc lư thân hình một cái đã ở bên ngoài mấy trượng làm sao mụ không kinh ngạc thất thần?
Không ngờ chỉ một cái ngân người của mụ mà Long Bình đã giải quyết cho Cửu Thúc Công đồng thời đào tẩu.
âm Thi Diêm Bà lục phủ ngũ tạng như bị lửa đốt, gầm lên:
- Hảo súc sinh ! Lão bà tử hôm nay quyết . . .
Tiếng mắng chưa trọn, thấy Cửu Thúc Công đột ngột giũ tay áo kêu lớn:
- Coi pháp bảo!
Lập tức một đạo hắc ảnh từ trong tay áo lão phóng vụt ra.
- Thì ra chính là hảo hữu tiêu hắc xà của lão.
Khi âm Dương Song Thi nhìn rõ "pháp bảo" của lão là một con rắn đen tuyền, nhỏ xíu, bất giác hoảng kinh dừng chân, lập tức phóng người sang bên né tránh.
Bởi âm Dương Song Thi sống ở Miêu Cương biết rõ loại hắc xà này không những có linh tính như người mà mình kịch độc, chỉ sơ hở một chút là không toàn mạng.
Cửu Thúc Công huýt một tiếng sáo nho nhỏ thu tiêu hắc xà về, cười lạnh nói:
- Lão hóa tử ta tuy có được món "pháp bảo" này, nhưng trước nay chưa hề mượn nó để thủ thắng, có điều đêm đã khuya. việc giữa ta và hai ngươi tạm gác lại, chờ ngày hẹn ước quyết đấu một phen sống mái . . .
Vừa nói tới đó từ xa xa đã xuất hiện mấy bóng người phóng tới như tên bắn Cửu Thúc Công không dám nói thêm, cùng Long Bình song song thi triển khinh công chạy như bay.
Thoáng chốc hai người đã đến bên miệng của Hàn Tuyền Tử Cốc, Long Bình chỉ xuống bên dưới nói:
- Cửu Thúc Công! Tửu Hồ LÔ đang ẩn thân dưới đáy Hàn Tuyền Cốc này.
Cửu Thúc Công thò đầu nhìn xuống bên dưới một cái, đôi mày bạc của lão nhăn tít lại nói:
- Sao không thấy đáy, Tửu Hồ LÔ quả thật còn sống?
Long bình đáp:
- Quả thật hắn chưa chết, nói ra thật khiến người ta khó tin, mấy năm trước đây vãn bối thân không biết chút võ công, bị đối phương đá lọt xuống cốc cũng không chết, Tửu Hồ LÔ bây giờ cũng vậy, chẳng qua chỉ bị trọng thương mà thôi Cửu Thúc Công trầm ngâm nói :
- Vậy thì có việc bất thường rồi không chừng trong tuyệt cốc ân tang dị bảo gì chăng?
Lời nói của lão bất giác làm Long Bình tinh ngộ, chợt "à lên một tiếng nói:
- Có! Có! Dưới đáy tuyệt cốc có một món dị bảo, nguyên là một chiếc đại thạch đinh, vật này...
- Cái gì? Đại thạch đinh?
Cửu Thúc Công chấn động kêu lên kinh dị :
- Chẳng lẽ lại là. . .
Lão chỉ nói được bấy nhiêu, bỗng nhiên tiếng gió vù vù đuối tới nơi, Cửu Thúc Công vội im bặt cùng Long Bình tiếp tục bôn tâu.
Xuống đến chân núi, Long Bình tiến lên trước dẫn lộ, dắt Cửu Thúc Công tiến vào trong hiệp cốc, ý muốn vào đáy cốc thăm Tửu Hồ LÔ !
Nhưng tiến vào thạch động đi chưa được bao nhiêu, Cửu Thúc Công đã thấy có phần không ổn, đi thêm gần chục trượng nữa cuối cùng Cửu Thúc Công không chịu nỗi nữa kêu lớn :
- Long Bình ! Chẳng lẽ ngươi không thấy lạnh chút nào sao?
Long Bình đang đi trước dẫn lộ, nghe nói quay đầu nhìn lại, thấy Cửu Thúc Công mới quay đầu nhìn lại, thấy Cửu Thúc Công môi đã tứn ngắt, toàn thân run bần bật, đang ngưng thần để khí rõ ràng lão đang vận công kháng hàn, nhưng cuối cùng lão không chống nỗi cái lạnh quá khốc liệt của Hàn Tuyền Tử Cốc !
Long Bình vội tỏ ý áy náy nói:
- A, phải rồi ! Vãn bối quên nói trước đáy cốc âm hàn khôn tả. việc này . . .
Chàng chưa nói dứt lời, Cửu Thúc Công không còn chịu thêm được nữa. quay người chạy ngược trở ra.
Lúc đó từ bên ngoài vọng vào tiếng cười lạnh khiến người ta không khỏi rợn tóc gáy:
- Đây gọi là VÔ Để Động (Động không đáy) các ngươi đã vào rồi nay còn muốn trở ra sao được? Hà hà. . .
Nghe tiếng kinh tâm thì ra là giọng của Bách Hoa giáo chủ Bách Hoa bà bà Đồng Sầu không sai chạy vào đâu được!
Cửu Thúc Công hơi giật mình, tiếp theo chỉ nghe lão hừ lạnh quát khẽ:
- Xông ra!
Thân hình đã như một làn khói nhạt bay thăng ra ngoài, thoáng chốc đã tiếp cận của động, nhưng lạ thay không thấy bóng người hiện thân cản đường.
Long Bình theo sau tới nơi vội kêu lớn:
- Cửu Thúc Công! Khoan đã! Bọn chúng tất sắp sẵn mai phục bên ngoài cửa động.
Cửu Thúc Công cười ha hả nói :
- Ngươi với ta sợ gì mai phục của chúng?
Dứt lời đàng hoàng tiến ra ngoài.
Long Bình cũng theo sát gót, hai người ra khỏi động đã thấy âm Dương Song Thi, Thần Long Chư Thiên, Bách Hoa bà bà Đồng Sầu, còn có Thất Tuyệt cư sĩ Lịch Hóa. phản đồ cái bang Kim Bất Hoán, một hàng sáu người bao vây bên ngoài cốc khâu, tên nào tên ấy sát khí đằng đằng, khí thế kinh nhân.
Trong hiệp cốc phía sau sáu người có thấy thấp thoáng bóng người thoắt ân thoắt hiện, hiên nhiên các cao thủ của Bách Hoa Giáo với Thanh Long Giáo đã mai phục đầy trong hiệp cốc!
Cửu Thúc Công nhìn thấy đối phương nhân mã trùng trùng, không tỏ ra vẻ hoảng sợ, lớn tiếng cười ha hả nói :
- Ha. các vị đã đến đông đủ cả rồi, quả thật các vị coi trọng lão hóa tử Cửu Thúc Công ta lắm vậy! Các vị gia gia! Các vị thái thái! Lão hóa tử ta không biết nên thỉnh giáo vị nào trước đây?
Bách Hoa bà bà Đồng Sầu giành bước lên hai bước nói:
- Tên xú hóa tử kia. ngươi dám cả gan thâm nhập trọng địa bản giáo, tội không thể dung tha.
mau tới đây nạp mạng.
Cửu Thúc Công híp mắt cười nói:
- Sao? Lão yêu phụ ngươi thưởng ta trước sao? ô! Lão hóa tử ta thật vinh hạnh! Vinh hạnh!
- Chỉ tiếc một điều là lão hóa tử ta niên kỷ hơi cao, tâm hữu dư, lực bất túc, chỉ sợ không đáp ứng nỗi tấm thịnh tình của ngươi ta thấy . . .
- Câm miệng!
Bách Hoa bà bà Đồng Sầu nạt ngang ngắt lời :
- Tên ăn mày xấu xa này, dám mở miệng nói càn, bồn giáo chủ quyết lấy mạng ngươi!
Hữu thủ chớp động, trong tay mụ đã có thêm một đóa huyết hoa hồng, tiếp theo huyết quang chớp lên, nhắm ngực của Cửu Thúc Công tấn công một thế nhanh như điện.
Cửu Thúc Công cũng nhanh không kém cúi thấp người tránh đòn, xoay mạnh một vòng, lướt ra khỏi vùng huyết ảnh, miệng la oai oái nói:
- ái dà! ái dà! Ngươi . . . mụ dâm phụ có mới nới cũ...
Bách Hoa bà bà Đồng Sầu nghe lão hóa tử càng nói càng khó nghe, tức đến nỗ đom đóm mắt, đóa huyết hoa hồng chớp động liên miên, tấn công bất tuyệt!
Không ngờ Cửu Thúc Công lại không công nhiên đối địch với Bách Hoa bà bà Đồng Sầu, chỉ thi triển khinh công thần diệu "Vạn lí phiêu phong" vừa đánh vừa né, thoắt bên tả thoắt bên hữu, thinh thoảng xuất kỳ bất ý tấn công một chưởng, rồi nhanh như chớp lòn người ra xa.
Với võ công của Bách Hoa bà bà Đồng Sầu mà suy đoán, muốn trực diện phân cao hạ với thân thủ tinh linh tuyệt đinh của Cửu Thúc Công thì hãy còn kém một bực, gặp tình trạng bị đối phương kích nộ như vậy xem tình thế càng bất lợi hơn.
Nhìn thoáng bên ngoài dường như mụ đang chủ động, chiếm hết thế thượng phong nhưng những nhân vật có mặt ở đều nhất thế cao thủ, nên chỉ nhìn thoáng qua không ai không xác định Bách Hoa bà bà Đồng Sầu chưa phải là đối thủ của Cửu Thúc Công.
Nhưng hà cớ gì Cửu Thúc Công lại không đường trực diện quyết đấu với Bách Hoa Bà Bà Đồng Sầu?
Kỳ thực, bởi lão và Long Bình hai người thân cô thế nhược, trong tình hình địch đông ta ít, buộc lão phải cố bảo toàn thực lực.
Thứ nữa lão cũng muốn kéo dài thời gian, chờ Thao Thiết đại bang chủ với Đại ĐỖ Tiên mấy người tới cứu trợ.
Hy vọng của lão cực kì mỏng manh nhưng làm sao đi nữa đó cũng là cứu cánh duy nhất của hai người, ít nhất thì Đại ĐỖ Tiên, Mặc Thanh với Mật Bình Nhi ba người cũng kịp thời đến cứu viện, trừ phi ba người đã ngộ nạn thì không kề!
Lại nói về cuộc đấu giữa Cửu Thúc Công với Bách Hoa bà bà Đồng Sầu, Cửu Thúc Công vừa đấu vừa bỡn cợt, lại toàn nói những lời rất trái tai khiến mụ tức đến cháy ruột cháy gan.
Nhưng càng tức giận càng tỏ ra bất diệu, tuy Bách Hoa bà bà Đồng Sầu vừa xuất thủ đã công liên miên, nhưng Cửu Thúc Công cứ như đùa giỡn, khiến mụ như bị ma ám cứ quay tròn liên tục, đến thở cũng không kịp dừng tay để thở.
Chương trước | Chương sau