The Soda Pop
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 45 đánh giá )

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long - Chương 24 - Quỷ thần mạc trắc

↓↓

→ Thì ra chính là hắn !

bạn đang xem “Bạch Cốt Lâm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chàng nhớ lại Thất Thất chân nhân từng nói trước mặt chàng không biết bao nhiêu lần rằng Thất Tuyệt cư sĩ Lịch Hóa là một nhân vật vô cùng lợi hại không những võ công kinh thế hãi tục mà tâm cơ cũng hơn người, thì ra lão mèo khen mèo dài đuôi.


Bất giác Long Bình cười lạnh nói :


→ Ân tình của lão tất có một ngày Long Bình hậu báo!


Bỗng nghe Tần Lực kinh hãi kêu lên:


→ Ngươi... ngươi... đây là loại công phu gì, không lẽ ngươi định phế hết hết công lực của ta hay sao?


Đó chính là chỗ thần diệu vô cùng của Bách Hội Công. Long Bình mỉn cười hơi thu nhẹ công lực lại, hỏi tiếp:


→ Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa với lệnh tôn quả thật đã kết nghĩa kim bằng?


Tần Lực lắc đầu lia lịa nói:


→ Không có, không có, hắn... hắn dã tâm hùng cứ võ lâm, độc bá giang hồ, ta... ta chẳng qua bị hắn lợi dụng thôi.


Long Bình lại giật mình, xem ra quả lão có dã tâm độc bá giang hồ chứ không sai, trên đường đi với chàng lão cứ lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, xuất thủ đánh chàng trọng thương sau đó còn không hạ sát thủ, không biết chừng lão còn có ý đồ thu phục chàng làm tâm phúc cho lão nữa.


Long Bình mỉn cười buông tay nói :


→ Thôi được rồi, ngươi đi đi.


Long Bình vừa buông tay, Tần Lực bỗng cảm thấy thanh kiếm chấn động kịch liệt, hỗ khâu đau buốt, "keng" một tiếng, bảo kiếm rơi xuống đất. Tần Lực vội quay người ôm đầu chạy thẳng không dám nhìn lại Long Bình giải khai huyệt đạo cho Mặc Thanh với Tửu Hồ Lô xong, chưa kịp nói lời nào bỗng nghe tiếng rú thê thảm của Tần Lực từ xa truyền lại cả ba thất kinh nhằm tiếng rú tung người chạy tới.


Chi thấy Tần Lực nằm gục dưới một gốc cây, ngực áo rách nát lộ ra một bộ ngực trần một dấu chưởng tần bầm, hai mắt lòi ra ngoài, máu tươi tuôn trào nơi cửa miệng trông thảm khốc vô cùng.


Hiên nhiên hắn đã bị người dùng Phản Hồn Chi Thuật, một chưởng đánh đút hết tâm mạch mà chết.


Nhưng Long Bình vừa nhìn thấy dấu chưởng tần bầm trên ngực hắn đã hiệu ra mọi sự, bởi vì một chưởng này với một chưởng chàng bị Thất Thất chân nhân đánh hôm trước không khác chút nào !


Long Bình lập tức quay ra quát lớn :


→ Lịch lão tặc, không phải ngươi khoa trương mang trong mình bảy loại tuyệt học hãn hữu võ lâm sao? Hà tất phải chui rúc như loài súc sinh như vậy, Long mỗ tuy võ học thô sơ nhưng cũng xin lãnh giáo môn tuyệt học của ngươi !


Long Bình vận công kêu lớn, âm thanh truyền xa mấy dặm, vậy mà chờ hơn nửa buồi vẫn không thấy hồi âm, đoán chắc lão tặc hãy còn lân quân đâu đây chứ quyết chưa đi xa. có điều lão không dám hiện thân mà thôi.


Long Bình lớn tiếng mắng tiếp :


→ Lịch lão tặc, ngươi cũng là nhân vật có chút tiếng tăm trong giang hồ, sao lại tỏ ra gan nhỏ như chuột, không sợ nhân sĩ giang hồ cười bề bụng mà chết sao?


Bất kể Long Bình dung kế khích tướng mắng chỉn thế nào cũng không thể khích lão lên tiếng được.


Long Bình không có cách nào khác đành nói :


→ Cho dù hôm nay ngươi trốn thoát, nhưng lần sau Long mỗ nhất định đến Phúc Dao Sơn đăng môn thỉnh giáo, ân tình một chưởng ngươi hãy nhớ lấy, Long mỗ nhất định báo đáp !


Vừa dứt lời, bỗng nghe tiếng áo quần khua phần phật xát ngang, Long Bình quát lớn :


→ Phen này ngươi chạy đằng trời !


Vừa nói Long Bình vừa điềm chân xuống đất tung người đuổi theo.


Nhưng Long Bình vừa chạm chân xuống đất đã nghe tiếng động như từ đằng xa đi lại, tựa như ai đó chạy thẳng về phía chàng vậy, lập tức trụ thân hình đứng lại chờ đợi !


Quả nhiên, tiếng động trong nháy mắt đã đến trước mặt chàng.


Long Bình ngưng mục nhìn ra. nhìn thấy kẻ xuất hiện không phải là Thất Thất chân nhân giả hiệu Thất Tuyệt Cư Sĩ mà chính là Ngọc Diện La Sát Ngọc phu nhân Bởi mới lúc nãy Ngọc phu nhân ra tay trợ lực nên Long Bình vội tiến lên mấy bước, khom mình thi lễ nói:


→ Đa tạ Ngọc phu nhân xuất thủ tương trợ, vãn bối cảm kích vô cùng!


Ngọc phu nhân lạnh mặt nói:


→ Ai cần ngươi đa tạ!


Ngọc phu nhân dứt lời liền quay đi không lý gì tới Long Bình, tay chống kim trượng, hướng về phía Mặc Thanh với Tửu Hồ Lô, từ từ cất bước đi tới.


Long Bình thấy vậy kinh hãi, nháy mắt cho Mặc Thanh ra hiệu không nên nỗi giận mà đắc tội với Ngọc Diện La Sát, sau này càng khó lòng thu xếp.


Đồng thời Long Bình cũng vội vàng tung người đến bên Mặc Thanh, chi sợ Ngọc phu nhân bất thần xuất thủ, Mặc Thanh khó lòng đối địch.


Nào ngờ Ngọc Diện La Sát đến cách Mặc Thanh hơn trượng ngoài bỗng dừng chân, song mục tinh quang ngời ngời chăm băm nhìn Mặc Thanh thật lâu sau mới lên tiếng:


→ Ngươi có muốn đầu vào môn phái ta. bái ta làm sư phụ?


Mặc Thanh nghe nói như vậy bất giác kinh hãi ngân người, cảm thấy cực kỳ bối rối, không nhận lời chăng?


Lại sợ Ngọc phu nhân nỗi giận. Nhận lời chăng? Nàng thật sự không muốn rời khỏi Long Bình.


Hơn nữa. nếu nói cần học võ công thì nàng chỉ cần học với Long Bình là đủ, võ công của Ngọc Diện La Sát làm sao bì kịp Long Bình, hà tất phải bỏ gần cầu xa như vậy.


Mặc Thanh xoay chuyên ý nghĩ trong đầu nhanh như chớp, xong cất tiếng đáp lời:


→ Đa tạ Ngọc phu nhân có lòng ưu ái, nhưng Mặc Thanh tự nhận thấy trí não có hạn, quyết không thể luyện công đến mức xuất nhân đầu địa. chi sợ phí tâm huyết của phu nhân mà không đạt được gì...


Ngọc phu nhân hừ lạnh một tiếng cắt ngang lời nói của Mặc Thanh:


→ Nói như vậy tức là ngươi không bằng lòng?


Mặc Thanh nói:


→ Không phải Mặc Thanh không bằng lòng, chi vì...


Ngọc phu nhân lại nóng nảy ngắt lời nàng:


→ Nếu đã bằng lòng thì ngươi lập tức đi theo ta!


Cái thông minh sắc sảo của Mặc Thanh còn trội hơn của Long Bình mấy thành, tâm cơ chuyên động, bỗng nàng hỏi ngược lại:


→ Phu nhân không quản đường xa ngày dặm theo dõi tới đây, không lẽ chi vì muốn đuổi theo Mặc Thanh này thôi sao?


Ngọc phu nhân ngân người nói:


→ Không sai, chẳng lẽ như vậy ngươi còn không cảm kích hay sao? Ta đã góp phần cứu ngươi khỏi miệng Mặc Thanh cười nhẹ nói:


→ Cảm kích vô cùng, có điều tiêu nữ xin hỏi một câu, đột nhiên phu nhân có ý muốn thu nhận đồ đệ, không biết có còn thâm ý gì không?


Ngọc phu nhân chấn động, trầm mặt nói :


→ Ngươi thông minh lắm, xem ra có thể học thành võ công xuất chúng, đi, ngươi theo ta!


Mặc Thanh vội nói:


→ Khoan đã. phu nhân đã thừa nhận thì Mặc Thanh này cũng cũng không còn cảm kích nữa. cả lời nói đa tạ cũng cảm thấy thừa. vậy xin phu nhân cứ tự tiện, tiêu nữ chưa có ý muốn bái sư!


Ngọc phu nhân nghe xong nỗi giận lôi đình, mày liễu dựng ngược, trầm giọng quát:


→ Không muốn bái sư cũng được, lấy ra đây!


Mặc Thanh trố mắt giả bộ ngạc nhiên hỏi :


→ Phu nhân muốn lấy vật gì!


Ngọc phu nhân nghiến răng quát:


→ Ngươi quả thật chán sống rồi !


Mặc Thanh điềm tĩnh:


→ Phu nhân không nói ra. tiêu nữ làm sao biết được phu nhân muốn lấy vật gì?


Ngọc phu nhân tức giận cực điểm, sắc mặt mụ vốn trắng giờ biến thành xanh dờn, nhưng Mặc Thanh nói hợp lý quá. mụ không biết làm sao hơn, đành nuốt hận nói:


→ Ta muốn túi vải đen trong bọc của ngươi !


Thì ra mụ chi vì dị bảo võ lâm nên mới theo dõi từ ngàn dặm đến đây!


Long Bình vốn cảm kích ân đức mụ ra tay trợ giúp, bỗng chốc tan biến như mây khói, lúc nãy chàng còn cảm kích bấy nhiêu thì bây giờ chàng càng tức giận bấy nhiêu.


Mụ La Sát này quả là quá đáng, lại còn không biết tự lượng, có Long Bình này ở đây thì mụ đừng hòng đoạt được bảo vật!


Long Bình chưa dứt tâm niệm bỗng thấy Mặc Thanh thò tay vào trong bọc rút ra một túi vải đen, chăng nói chăng rằng ném thăng cho Ngọc Diện La Sát Long Bình thất kinh vội kêu lên:


→ Mặc Thanh! Muội...


Mặc Thanh liếc sang Long Bình cười tươi như hoa xuân nở rộ nói:


→ Bình ca. không phải ca ca dặn muội không được đắc tội với Ngọc phu nhân sao? Người muốn gì đương nhiên muội phải tuân mang.


Long Bình giậm chân mắng thầm Mặc Thanh sao lại ngốc quá như vậy. Báu vật hiếm có trong võ lâm có lý nào khi không lại dâng lên cho người như vậy!


Bỗng nghe Ngọc phu nhân cười âm hiểm quát:


→ Tiện tỳ to gan, dám hý lộng quỷ thần trước mặt bồn phu nhân, coi ngươi có mấy cái đầu.


Mặc Thanh vội kêu lớn:


→ Ngọc phu nhân! Không phải phu nhân chính miệng đòi lấy túi vải đen đó sao?


Ngọc phu nhân lạnh lùng nói :


→ Ta muốn vật trong túi vải đen đó !


Mặc Thanh "ủa " lên một tiếng kinh ngạc nói :


→ Rốt cuộc thì phu nhân muốn vật gì? Trong túi này tiêu nữ chứa nhiều vật lắm, nào là kiến, nào là rắn...


Ngọc phu nhân quát lớn:


→ Câm miệng, vật ta muốn chính là hai đinh bạc trong túi ấy!


Mặc Thanh tinh ngộ "ồ" lên một tiếng nói :


→ Thì ra phu nhân cần bạc!


Mặc Thanh lại thò tay vào trong bọc, lần này quả nhiên nàng móc ra hai đinh bạc, tung lên tung xuống trong lòng bàn tay nhìn tới nhìn lui nói :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Yêu không hối tiếc

Yêu không hối tiếc

Tình yêu rút cuộc là gì, lại khiến những kẻ trong cuộc cam tâm từ bỏ bản

24-06-2016
Cổ Cồn Trắng

Cổ Cồn Trắng

Đây là cuốn tiểu thuyết điều tra hình sự viết về chiến công của những người

20-07-2016 20 chương
Em yêu anh, les à!

Em yêu anh, les à!

Tình yêu vẫn vậy, luôn vậy, càng ngăn cản thì chỉ càng khiến mọi thứ biến thành

25-06-2016
Mèo và chuột già

Mèo và chuột già

Có lần vì một con Mèo luôn để mắt rình, nên Chuột hầu như chẳng dám thò ra khỏi

23-06-2016
Nha Trang! Em yêu anh

Nha Trang! Em yêu anh

Hai mươi tuổi, trái tim tôi bắt đầu biết tổn thương trước một người, và nó đã

25-06-2016
Mùa hoa tigon

Mùa hoa tigon

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016