- Đừng ngại... Ta sẽ cho nàng biết... cần phải làm gì.
bạn đang xem “Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Mộng Di Hoa miễn cưỡng quay lại bước đến bên tấm thảm bày ra giữa đại sảnh.
Nàng tò mò nhìn trung phụ, trung phụ cũng nhìn nàng. Mộng Di Hoa nghĩ thầm :
- "Không biết người này có cảm giác giống như mình không."
Thạch Ỷ Nương choàng tay qua vai trung phụ rồi nói :
- Di Hoa, sau này nàng ở bên ta thì phải học nhiều ở Tôn Ti Nhã. Tôn Thi Nhã khiến cho ta phấn khích đó.
Vừa nói Thạch Ỷ Nương vừa kéo Thi Nhã vào sát mình.
Thi Nhã đưa dôi mắt to tròn, liếc qua thị, rồi vòng tay bá cứng lấy cổ Thạch Y Nương. Trông hai người cứ như một đôi tình lang trong buổi đầu động phòng giao hoan.
Thi Nhã chà hai cánh môi mình vào môi Thạch Ỷ Nương, rồi lướt dần xuống cổ sau đó thì ép cả cái miệng nhỏ nhắn vào giữa hai chiếc nhũ hoa đã chảy xệ xuống bên dưới.
Những động tác của Tôn Thi Nhã khiến Mộng Di Hoa phải nhíu mày. Nàng đã nhận ra sự khích động và hưởng ứng cuồng nhiệt từ con người này.
Thi Nhã nhỏ nhẻ nói :
- Huynh phải truyền võ công cho thiếp.
Thạch Ỷ Nương nâng cằm Thi Nhã.
- Ta sẽ truyền võ công cho nàng.
Thạch Ỷ Nương phá lên cười khi chiếc miệng xinh xắn của Tôn Thi Nhã ngoạm vào đầu nhũ hoa của thị.
Mộng Di Hoa không thể nào chịu được cảnh tượng đó liền ôm quyền nói :
- Mộng Di Hoa nên lui bước.
Thạch Ỷ Nương gật đầu.
- Sau này Thi Nhã sẽ dạy cho nàng biết phải làm gì để hầu hạ ta.
Thạch Ỷ Nương xua tay.
- Đi đi...
Mộng Di Hoa quay bước, nàng đi về phía cửa thì lại nghe tiếng cười the thé của Thi Nhã trỗi lên. Tiếng cười của mụ ma đầu buộc Mộng Di Hoa tò mò liếc trộm nhìn lại.
Nàng rùng mình khi thấy Thi Nhã đang thực hiện những động tác giao hoan với mụ.
Mộng Di Hoa nhanh bước bỏ ra ngoài. Mộng Di Hoa nhủ thầm :
- "Trên thế gian có một hạng người như vậy sao?"
Cùng với ý niệm đó, Mộng Di Hoa sực nhớ đến lời nói của Thi Nhã. Nàng lắc đầu nhẩm nói :
- "Chẳng lẽ vì muốn học võ công của Địa chủ U Linh mà thị làm bất cứ điều gì để thỏa mãn dục tính biến thái nơi con người dung tục đó?"
Mộng Di Hoa vừa nói vừa lắc đầu, rồi buông tiếng thở dài. Nàng đảo mắt nhìn quanh. Một khung cảnh trống vắng trơ trụi bao bọc nàng.
Buông một tiếng thở dài, Mộng Di Hoa nói :
- Đổng phủ giờ đã là chốn nhơ nhớp tột cùng.
Nàng bước ra ngoài mái hiên.
Lão Tử Quảng đã đứng chờ sẵn bên ngoài. Vừa chạm trán với Di Hoa, lão bộc Tử Quảng khom người xuống.
- Quý nương... Có người muốn gặp quý nương.
Mộng Di Hoa nhìn lão Từ.
- Quí nương theo lão phu.
Mộng Di Hoa tò mò, nhưng rồi cũng bước theo chân lão Từ. Nàng không biết ai muốn gặp mình.
Lão Từ đưa Mộng Di Hoa đến gian biệt xá của khu bạn nhân, nhưng bây giờ ngay cả khu vực đó cũng vắng vẻ không một bóng người.
Lão Từ Quảng từ tốn nói :
- Y đang chờ quí nương trong gian biệt thất này.
Mộng Di Hoa lưỡng lự rồi đẩy cửa biệt thất. Nàng sững bước khi nhận ra Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu nhìn nàng.
Mộng Di Hoa nói :
- Ngạn công tử...
Kim Tiêu nheo mày.
- Kim Tiêu không thích nghe câu này.
Mộng Di Hoa vội vã đóng cửa rồi quay lại trước mặt Ngạn Kim Tiêu.
- Sao huynh lại đến đây? Huynh không sợ nguy hiểm đến tính mạng à?
- Có gì mà Ngạn Kim Tiêu sợ chứ.
Kim Tiêu nắm tay Mộng Di Hoa.
Một cảm xúc mơ hồ len qua tâm thức Mộng Di Hoa. Nàng nhỏ nhẻ nói :
- Ngạn huynh mau rời khỏi đây đi.
Kim Tiêu nhìn nàng :
- Nàng cùng đi với ta chứ?
Mộng Di Hoa mơ hồ nói :
- Đi đâu?
- Chỉ cần rời khỏi đây là được rồi. Còn đi đâu cũng được.
Mộng Di Hoa lắc đầu.
- Mộng Di Hoa không đi đâu cả.
- Mộng Di Hoa... Người võ lâm đã nhận được chiến thư của Đổng Kỹ Thượng. Họ sẽ kéo đến đây. Huynh không muốn Mộng Di Hoa xen vào chuyện này.
Mộng Di Hoa lắc đầu.
- Mộng Di Hoa muốn xen vào chuyện này. Ngạn huynh... Đổng Kỹ Thượng giờ đã có Ngọc ấn và cả Địa chủ U Linh. Một khi y đã gởi chiến thư khiêu khích với giới võ lâm, thì đã có sự chuẩn bị rồi.
- Huynh biết... Nếu Đổng Kỹ Thượng có sự chuẩn bị thì huynh cũng đã có cách đối phó. Chỉ còn Di Hoa mà thôi.
Nàng mỉm cười.
- Di Hoa có ý này muốn nói với huynh.
Kim Tiêu gật đầu.
Mộng Di Hoa kéo chàng về góc biệt thất, rồi nói nhỏ vào tai chàng.
Mộng Di Hoa nói đến đâu, mặt Kim Tiêu nhăn nhó đến đó.
Nàng nói rồi, buông tay chàng.
- Nhưng có một điều kiện, Mộng Di Hoa đặt ra với Kim Tiêu.
- Điều kiện gì?
- Huynh phải đề Đổng Kỹ Thượng cho Di Hoa hành xử.
- Mộng Di Hoa muốn như vậy à?
Mộng Di Hoa gật đầu :
- Di Hoa thỉnh cầu Ngạn huynh.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài.
- Ta lo cho nàng.
Mộng Di Hoa mỉm cười.
- Và lo cả cho Đổng Ngọc Lan nữa.
Nàng nhìn vào mất Kim Tiêu.
- Ngạn huynh đã cử hành đại lễ thành thân với Ngọc Lan rồi... Nếu sau này Ngạn huynh đối xử tệ với Ngọc Lan, thì chính tay Mộng Di Hoa cũng sẽ hành xử huynh.
Nàng nhẹ buông tiếng thở dài rồi nói :
- Mộng Di Hoa sẽ hành xử huynh còn tàn khốc hơn đối với Đổng Kỹ Thượng đó.
Hai người đối mặt nhìn nhau.
Mộng Di Hoa từ tốn nói :
- Huynh đi được rồi.
- Mộng Di Hoa bảo trọng.
Nàng gật đầu.
- Đã nói rồi... Ngạn huynh đừng lo cho Mộng Di Hoa.
Kim Tiêu lưỡng lự rồi bất ngờ ôm chặt lấy Mộng Di Hoa. Nàng không phản kháng lại hành động của Kim Tiêu, ngược lại còn nhắm mắt chờ đợi nụ hôn của chàng.
Hai người như dán thể pháp vào với nhau. Họ muốn thân thể đó hòa vào làm một qua nụ hôn nồng nàn thắm thiết nhất. Thể pháp nàng run nhẹ trong vòng tay của Kim Tiêu.
Chương trước | Chương sau