Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 51
5 sao 5 / 5 ( 8 đánh giá )

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh - Chương 38 - Minh minh mộ vũ quy

↓↓
Ngọc Lan đứng một mình bên hòn giả sơn, mặc nhiên với màn sương đêm phủ xuống thể pháp nàng. Hai bờ vai Ngọc Lan ướt thẩm sương lạnh nhưng có lẽ nàng không cảm nhận được cái giá rét của tiết trời đêm đó. Trong nàng chỉ có một sự trống vắng lạ thường. Đúng hơn đó là một sự trống rỗng cả về thể xác lẫn tâm hồn. Nàng mặc nhiên để lệ tuôn trào ra khóe mắt. Tất cả mọi vật quanh hòn giả sơn như chìm qua màn lệ buồn rồi lẫn vào màn đêm sương đêm giá rét.


Kim Tiêu nhẹ bước đến bên sau lưng nàng.


- Ngọc Lan.


Nàng không nhìn lại mà vẫn chú nhãn nhìn vào hòn giả sơn, nhưng ánh mắt như chìm vào cõi hư vô mộng mị.

bạn đang xem “Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Kim Tiêu nhỏ nhẹ nói :


- Ngọc Lan...


Nàng không quay lại cũng không đáp lời Kim Tiêu.


Buông tiếng thở dài, Kim Tiêu nói :


- Rồi Ngọc Lan sẽ hiểu Kim Tiêu mà.


Nàng từ từ quay mặt lại nhìn Kim Tiêu. Hai người đối mặt nhìn nhau. Kim Tiêu nhận ra ánh mắt của nàng có cái gì đó như một bức màn nước che phủ. Đôi thu nhãn thật buồn, với những nét trống rỗng trơ trụi. Nhìn vào thu nhãn của Ngọc Lan, Kim Tiêu ngỡ như đó là đôi mắt nai ngơ ngác khi lạc bầy, một ánh mắt ngây thơ đến tội nghiệp.


Chàng buông tiếng thở dài, từ tốn nói :


- Kim Tiêu không có ý gì đâu. Kim Tiêu không muốn Ngọc Lan đau khổ đâu.


Nàng cứ nhìn Kim Tiêu và lắng nghe những lời nói của chàng. Trong sự im lặng đó, Ngọc Lan đúng là kẻ mộng du thoát khỏi thực tại, ngơ ngẩn với những gì nàng bắt gặp trong thủy xá đặng cướp đi sinh lực nhỏ nhoi của mình.


Kim Tiêu không sao dằn được trước vẻ ngơ ngác của nàng. Chàng nắm lấy hai tay Ngọc Lan.


- Ngọc Lan nghe Kim Tiêu nói chứ.


Nàng bất giác rùng mình, không biết nàng rùng mình bởi cái lạnh của trời đêm thấm vào da thịt hay vì những nói của Kim Tiêu buộc lòng phải quay về với thực tại đặng chứng nghiệm nỗi đau se thắt cả trái tim mình.


Sau cái rùng mình, Ngọc Lan lại nhìn Kim Tiêu như nhìn một cái gì đó không thực hiện hữu trong ánh mắt nàng.


Kim Tiêu gượng cười :


- Ngọc Lan giận huynh.


Ngọc Lan lắc đầu như một người vô thức. Bất thình lình, Ngọc Lan ôm lấy Ngạn Kim Tiêu.


- Muội yêu huynh... huynh đừng bỏ muội.


Vừa nói, nàng vừa ôm chặt lấy chàng. Ngọc Lan nấc nghẹn mạt tiếng, cùng với tiếng nấc đó, hai dòng lệ trào ra khóe mắt nàng.


Kim Tiêu nhỏ nhẹ nói :


- Kim Tiêu yêu muội. Huynh sẽ không bỏ Ngọc Lan đâu.


Kim Tiêu nâng cằm Ngọc Lan. Chàng nhìn thấy trong ánh mắt của nàng là một khoảng mênh mông nỗi muộn phiền, u hoài.


Kim Tiêu gượng cười rồi từ từ cúi xuống áp môi mình vào hai cánh môi của Ngọc Lan. Tiếp nhận nụ hôn của Kim Tiêu, thể pháp Ngọc Lan run nhẹ trong vòng tay của chàng. Nàng biểu thị tất cả những cảm xúc dạt dào khi có được nụ hôn từ người mình yêu. Kim Tiêu nghe rõ từng nhịp tim thổn thức của nàng, trong khi vòng tay của nàng vẫn quấn chặt lấy chàng. Nàng nhìn chàng bằng ánh mắt mộng du với sự ngây ngất rồi nhỏ nhẹ nói :


- Muội chỉ có một mình Ngạn huynh mà thôi. Huynh đừng bỏ muội.


Kim Tiêu gật đầu :


- Rồi Ngọc Lan sẽ hiểu huynh.... đứng giữa trời và đất. Kim Tiêu sẽ không bao giờ để Ngọc Lan buồn nữa, huynh sẽ không bỏ muội. Chỉ có cái chết mới khiến Ngạn Kim Tiêu rời xa Ngọc Lan.


Nàng nép đầu vào ngực Kim Tiêu.


Kim Tiêu cảm nhận vùng ngực mình âm ấm, sự ấm áp đó tạo ra bởi những dòng lệ tuôn trào từ đôi thu nhãn của nàng.


Một tiếng chim đêm rít trên bầu trời. Tiếng chim đêm kêu lanh lảnh đó như một lời nói của cõi a tỳ đập vào thính nhĩ Kim Tiêu. Chàng gỡ vòng tay Ngọc Lan.


Hai người nhìn nhau.


Chàng nhỏ nhẹ nói :


- Sương đêm nay dày quá. Huynh sẽ đưa muội vào trong. Đừng đứng đây nữa nhé.


Nàng khẽ gật đầu.


Kim Tiêu vuốt má nàng.


- Đừng khóc.


Chàng thốt ra lời nói đó, chẳng biết Ngọc Lan có nghe không mà nước mắt trào đẫm ra hai bên khóe mắt.


- Muội khiến cho huynh phải đau lòng đó.


Ngọc Lan vội chùi hai dòng lệ. Nàng nhìn Kim Tiêu.


- Muội không khóc rồi nè.


Kim Tiêu mỉm cười :


- Huynh đưa muội vào trong biệt lầu của muội.


Chàng nắm tay Ngọc Lan dẫn vào biệt lầu của nàng. Chàng đưa nàng về biệt phòng, dìu Ngọc Lan đến tràng kỷ.


Kim Tiêu mỉm cười :


- Huynh hy vọng đêm nay là một đêm muội ngon giấc.


Nàng nhìn chàng.


- Huynh hãy ở đây với muội.


- Muội nằm xuống đi.


Ngọc Lan ngoan ngoãn như một đứa bé nằm xuống. Chàng lấy chăn đấp lên người nàng, rồi ngồi bên cạnh.


Ngọc Lan nắm lấy tay Kim Tiêu.


- Huynh đừng đi đâu cả.


- Huynh sẽ không đi đâu cả. Huynh sẽ ru cho muội ngủ. Nào... nhấm mắt lại đi.


Ngọc Lan ngoan ngoãn làm theo lời Kim Tiêu.


Kim Tiêu nhỏ nhẹ hỏi :


- Đêm nay khi muội chìm vào giấc mộng, muội sẽ mơ thấy gì?


Nàng mỡ mắt ra nhìn chàng.


- Nếu Ngọc Lan mơ chỉ mơ thấy Ngạn huynh thôi.


Kim Tiêu mỉm cười :


- Muội ngủ và sẽ mơ thấy Ngạn huynh. Trong giấc mơ, hẳn huynh là một con người khác chứ không phải là con người thực này.


Nàng gật đầu.


Kim Tiêu nhẹ điểm chỉ vào mê huyệt của nàng.


Ngọc Lan nhỏ nhẹ nói :


- Ngạn Kim Tiêu... huynh...


Nàng chỉ nói được câu nói đó rồi chìm hẳn vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ chẳng biết nàng mọng mị gì mà hai cánh môi vẫn cứ mấp máy thỉnh thoảng lại cất ra tục danh của Kim Tiêu.


Nghe nàng gọi tên mình, Kim Tiêu cũng không khỏi chạnh lòng với nỗi xót xa thương cảm.


Chàng đứng lên nhìn Ngọc Lan.


- Nếu ngày mai, Ngạn Kim Tiêu không còn hiện hữu trên cõi đời này nữa, hy vọng những giấc mộng của Ngọc Lan cũng sẽ tan biến theo huynh.


Chàng vuốt mái tóc nàng rồi điểm nụ cười mỉm. Kim Tiêu ngắm nhìn Ngọc Lan ngủ nhẹ buông tiếng thở dài, chàng cúi xuống hôn phớt qua trán nàng một lần nữa rồi mới quay bước đi ra khỏi biệt phòng.


Rời biệt lầu của Ngọc Lan Kim Tiêu thi triển ngay "Bách Bộ Hư Tướng" hướng về phía "Tử Trường". Kim Tiêu đâu biết được khi chàng vừa rời khỏi biệt lầu có một người dõi mắt theo chàng.


Tử Trường vẫn phủ đáy một màn sương đêm giá rét tạo ra một sự ẩm ướt và u tịch.


Kim Tiêu thả bước chậm rãi vào thảm cỏ, chàng đi thẳng đến trước hòn giả sơn "Ngũ hành". Nhìn hòn giả sơn "Ngũ hành" chìm trong màn sương dày đặc, chàng bất giác nghĩ đến Lão Ngoan Đồng Nhi.


Chàng nhủ thầm :


- "Lão Ngoan Đồng Nhi để lại dấu ấn thủ trên thành vò rượu, hẳn có ý chỉ điểm cho mình đến chỗ này. Hòn giả sơn Ngũ hành này có cái gì mà Lão Ngoan Đồng Nhi muốn mình đến".


Ý niệm đó còn đọng trong đầu chàng thì bất thình lình những âm thanh rì rì đập vào thính nhĩ Kim Tiêu.


Cùng với tiếng rì rì đó, ánh sáng phát ra từ hòn giả sơn Ngũ hành rồi một vòm cửa đập vào mắt Kim Tiêu, đứng ngay vòm cửa là Tà Nhân Vô Diện.


Thêm một tiếng chim đêm rít lên bầu trời. Tiếng chim đêm chẳng biết có điềm báo gì nhưng Kim Tiêu cảm nhận xương sống mình như có một luồn hàn khí chạy dọc lên trên. Đây là lần đầu tiên chàng có được cảm giác lạ thường đó, chính cảm giác đó khiến Ngạn Kim Tiêu bất giác rùng mình. Rít một luồn chân khí, đưa luôn cả hàn khí vào trong người. Kim Tiêu cảm giác vùng thượng đẳng mình gay lạnh, rồi mới thả bước chậm rãi về phía vòm cửa trên hòn giả sơn Ngũ hành.


Kim Tiêu và Tà Nhân Vô Diện đối mặt nhìn nhau..


Kim Tiêu từ tôn nói :


- Đây là nhà của tôn giá?


Đôi nhãn quang sáng rực của Tà Nhân Vô Diện rọi vào mặt chàng. Y nhạt nhẽo nói :


- Đừng nói những lời vỡ vẩn, đi theo ta.


Tà Nhân Vô Diện quay bước đi vào trong.


Kim Tiêu bước theo sau, chàng vừa bước qua vòm cửa thì thạch môn tự đóng lại.


Chàng và Tà Nhân Vô Diện đã ở bên trong hòn giả sơn Ngũ hành. Đó là một hành lang ẩm thấp với hàn khí tỏa ra từ hai bên vách.


Hai người đi đến cuối hành lang, thì đến một mật đạo dẫn xuống bên dưới.


Tà Nhân Vô Diện đưa Kim Tiêu đến một gian thạch thất, trong gian thạch thất đó bày sẵn một bàn hương án.


Y cùng Kim Tiêu bước đến trước bàn hương án.


Kim Tiêu tò mò nhìn qua Tà Nhân Vô Diện. Y vẫn khoát chân diện của Vương Tự Khan.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bí mật của Gấu

Bí mật của Gấu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Nó

25-06-2016
Mùa hè năm đó

Mùa hè năm đó

Những mùa hè năm đó. Với sự xuất hiện của một người. Và sự ra đi của một

24-06-2016
Những điều bé xíu

Những điều bé xíu

Người ngoài nhìn chúng ta như một cặp thực thụ, nhưng thật ra tụi mình chỉ là hai

23-06-2016
Tìm chỗ ngủ

Tìm chỗ ngủ

Ti toe đơn giản lắm, có một thằng non choẹt tay cầm bao thuốc ba số vứt xuống bàn

29-06-2016

80s toys - Atari. I still have