- Sao Nghiêm nương cố chấp như vậy.
bạn đang xem “Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nghiêm Thục đanh giọng đáp lời chàng :
- Ta thích Ngạn Kim Tiêu chứ đâu thích cái gã Tống Thừa Ân. Ta còn muốn đòi nợ hắn kìa. Nói như vậy Ngạn Kim Tiêu hiểu rồi đó, Kim Tiêu đừng quyến rũ ta vô ích thôi.
Nghiêm Thục chỉ tay vào Ngạn Kim Tiêu.
- Kim Tiêu phải là nô tình của La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục.
Kim Tiêu gắt giọng nói :
- Nô tình cái con khỉ.
- Nếu không chìu theo ý thích của Nghiêm Thục, Kim Tiêu hãy chuẩn bị tiếp nhận cõi chết của những kẻ đói và khát đến với mình đi.
Kim Tiêu nhăn mặt.
Nghiêm Thục lại thả người nằm xuống tràng kỷ, điểm nụ cười mỉm nhìn Kim Tiêu.
Buông tiếng thở dài, Kim Tiêu nói :
- Nghiêm nương... Thật ra Kim Tiêu có lý do nên không tiếp nhận thiện ý của Nghiêm nương.
- Lý do gì. Tại Kim Tiêu yêu Đổng Ngọc Lan ư?
Nghiêm Thục lắc đầu :
- Kim Tiêu yêu Đổng Ngọc Lan cũng được. Nghiêm Thục không quan tâm đến.
- Hễ một chút là yêu với quỷ, cứ gì con người sống trong cảnh giới tục sinh này phải yêu mới được chứ. Không yêu rồi chết hết sao.
Chàng thở hắt ra một tiếng rồi nói :
- Nếu chọn giữa yêu và quỷ, Kim Tiêu chọn quỷ thì đúng.
- Nghiêm Thục cũng thừa nghĩ như Kim Tiêu vậy. Mình sống với những gì mình thích thì có gì không đúng.
- Sở thích của Nghiêm nương quái gở quá à.
- Quái gở nhưng vẫn là sở thích của ta. Vậy ngươi có điều gì khó xử mà không tiếp nhận thâm tình của Nghiêm Thục ban tặng cho ngươi chứ?
Kim Tiêu vuốt cằm, rồi ngồi xuống bên Nghiêm Thục.
- Nghiêm Thục không thấy Kim Tiêu có điều gì khó thương à?
- Điều gì? Nghiêm Thục nào thấy Kim Tiêu có điều gì khó thương đâu.
- Nghiêm nương chỉ biết quỷ thôi chứ chẳng biết nhìn Hoạt Hồn sứ giả Thất Thành Nhân so về võ công với Thiên Hựu đạo trưởng và Giác Viễn đại sư như thế nào?
- Ngang tài ngang sức nếu không muốn nói hai người kia nhỉnh hơn một chút.
- Thế tại sao Kim Tiêu có thể ngăn được Thiên Hựu đạo trưởng và Giác Viễn đại sư còn với Hoạt Hồn sứ giả thì không chịu được nổi một chiêu công.
Nghiêm Thục chỏi tay ngồi lên :
- Ờ... Sao ta không nghiệm ra điều này.
Nhìn sững Ngạn Kim Tiêu, Nghiêm Thục trang trọng nói :
- Phải chăng Kim Tiêu đã biết Nghiêm Thục sẽ đến cứu Kim Tiêu và Kim Tiêu muốn cùng ta đến Tình Cốc vu sơn này.
Kim Tiêu nhướng cao đôi chân mày hết cỡ.
- Chẳng ai muốn giam mình đâu, Kim Tiêu lại càng không muốn tự giam mình trong Di Tình thạch thất.
- Vậy vì cái gì?
Kim Tiêu buông tiếng thở dài rồi nói :
- Kim Tiêu đã trúng phải một cơn gió độc hay chưởng khí gì đó nên thỉnh thoảng mất tất cả nội lực. Thậm chí Kim Tiêu còn cảm nhận rõ mồn một đang có sự thay đổi trong nội thể mình. Có thể vì Kim Tiêu lúc này như một ngọn đèn dầu treo trước gió, chẳng biết lúc nào thì dầu cạn. Ở ngoài kia Kim Tiêu còn có rất nhiều việc phải làm.
Chuyện trước tiên là phải vạch mặt được Tà Nhân Vô Diện là ai. Nghiêm nương giam Kim Tiêu trong Di Tình thạch thất cùng với Nghiêm nương, sợ đến dầu cạn Kim Tiêu chưa làm được gì.
Kim Tiêu chắc lưỡi :
- Cuộc sống của Kim Tiêu chẳng có gì cho bá tánh cả.
- Kim Tiêu nói thật chứ?
- Lúc này mà còn xảo ngôn ư... Có được ích gì. Thà nói rõ cho Nghiêm nương biết còn hay hơn.
Chàng vừa nói dứt câu thì Nghiêm Thục thộp ngay lấy mạch môn chàng. Chuẩn mạch cho Kim Tiêu mà chân diện La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục đanh lại.
Nghiêm Thục buông mạch môn Kim Tiêu.
- Đúng như Kim Tiêu nói, Kim Tiêu bị trúng một chưởng khí lạ thường.
Nói dứt lời Nghiêm Thục kéo Kim Tiêu ngồi hẳn xuống tràng kỷ rồi cởi ngay áo chàng ra.
Kim Tiêu bối rối nói :
- Nghiêm nương làm gì vậy?
Nghiêm Thục nghiêm giọng nói :
- Ta sẽ dụng nội lực trục chưởng khí cho Ngạn Kim Tiêu.
Nói dứt lời Nghiêm Thục vận công áp đôi ngọc thủ vào vùng thượng đẳng của Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu nhìn Nghiêm Thục.
Nghiêm Thục từ tốn nói :
- Nghiêm nương không muốn mất một nô tình như Ngạn Kim Tiêu. Hãy tập trung thụ nạp chân âm của ta mà trút chưởng khí ra ngoài.
Nói dứt lời Nghiêm Thục vận hóa chân âm trút sang nội thể của Kim Tiêu.
Tấm thân La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục xuất hiện một làn khói mở mờ ảo ảo và trên đỉnh đầu Kim Tiêu cũng xuất hiện một làn khói mờ ảo như Nghiêm Thục. Thời gian chầm chậm trôi qua, đôi ngọc thủ của Nghiêm Thục từ nước da trắng nõn chuyển qua màu xanh nhạt.
Nghiêm Thục bất ngờ thu ngọc thủ lại rùng mình, rồi ói luôn một bụm máu rưới vào người Ngạn Kim Tiêu.
Ói bụm máu đó, Nghiêm Thục rùng mình, ngã nhào vào người Kim Tiêu.
Chàng giật mình :
- Nghiêm nương... Nghiêm nương...
La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục từ từ mở mắt rồi gượng chỏi tay ngồi lên.
Kim Tiêu nói :
- Nghiêm nương, có sao không?
Nghiêm Thục nhìn chàng rồi định nhãn nhìn xuống đôi ngọc thủ của mình.
Nước da tay của La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục giờ đây đã chuyển qua màu xác chết trông thật kỳ quặc.
Nghiêm Thục nói :
- Không thể nào như vậy được.
Buông một tiếng thở dài, La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục nhìn Ngạn Kim Tiêu buồn bã nói :
- Kim Tiêu, Nghiêm Thục đã không trục được chướng khí trong nội thể Kim Tiêu, còn bị chướng khí đó lan truyền qua mình. La Sát Ngọc Diện bây giờ chẳng khác gì Kim Tiêu.
- Có chuyện đó nữa ư?
- Hãy nhìn đôi ngọc thủ của ta thì biết nè.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Chưởng khí trong nội thể Kim Tiêu có thể lan sang Nghiêm nương được sao?
Chẳng lẽ chỉ một luồng gió độc mà Kim Tiêu lại bị chưởng khí xâm nhập nặng như vậy ư.
Kim Tiêu nhíu mày nghĩ thầm :
- "Bản thân mình có thể tự hóa giải Vô ảnh độc, tại sao chưởng khí lại không thể hóa giải được, mà chướng khí này còn có thể truyền sang nội thể Nghiêm nương. Lạ lùng quá".
Kim Tiêu nhìn lại Nghiêm Thục :
- Nghiêm nương, thật sự chướng khí của Kim Tiêu đã truyền sang Nghiêm nương.
- Giờ La Sát Ngọc Diện chẳng khác gì Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu buột miệng hỏi :
- Nghiêm nương lịch duyệt giang hồ, đi khắp Trung Nguyên chắc biết đó là chưởng khí gì?
Buông một tiếng thở đài, Nghiêm Thục nói :
- Nghe Kim Tiêu nói chưởng khí thì ta nói chưởng khí. Tuyệt nhiên ta chưa từng nghe đến thứ chưởng khí này.
- Kim Tiêu cũng không biết mình trúng phải chưởng khí từ khi nào. Kim Tiêu đang cỡi ngựa thì bỗng cảm thấy mắt hoa, tim quặn nhói, Đan điền nóng bừng rồi ngã xuống ngựa. Nhưng rồi nội lực lại nhanh chóng phục hồi như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Sau đó khi giao thủ với Thất Thành Nhân tôn giá thì hiện tượng kia tái lại. Kim Tiêu cứ nghĩ mình bị trúng chưởng khí. Nội lực trong Kim Tiêu sẽ lần hồi hóa giải nhưng cảm nhận càng ngày càng mất dần sinh lực.
Chân diện La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục lộ vẻ trang trọng :
- Trước đây Nghiêm Thục có nghe sư tôn nói đến một hiện tượng.
Kim Tiêu buột miệng hỏi :
- Hiện tượng gì?
- Độc nhân.
- Kim Tiêu không hiểu.
Chương trước | Chương sau