Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 51
5 sao 5 / 5 ( 65 đánh giá )

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh - Chương 29 - Lưới tình tơ nhện

↓↓
Kim Tiêu đi tới đi lui trong gian thạch thất với vẻ bực bội, chàng nhìn La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục ngồi trước tấm gương đồng đang trang điểm lại khuôn mặt của mình. Nghiêm Thục cẩn thận chấm bút vào đĩa mực rồi tự vẽ lên mặt mình những hoa văn thật sắc sảo.


Kim Tiêu dừng bước nhìn vào tấm gương đồng.


Chờ cho La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục vẽ xong đóa hoa trên má, đặt bút xuống, Kim Tiêu mới gắt giọng nói :


- Nghiêm nương... Có gì mà Nghiêm nương cùng với Kim Tiêu phải tự giam mình trong gian mật thất không có lối ra này...

bạn đang xem “Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chàng vuốt cằm rồi chắc lưỡi nói :


- Cái ân Nghiêm nương cứu Kim Tiêu, nhất định Kim Tiêu sẽ trả. Còn bây giờ Nghiêm nương phải mở cửa mật thất cho Kim Tiêu ra ngoài.


Nghiêm Thục đứng lên, chấp tay sau lưng nhìn Kim Tiêu.


- Kim Tiêu thấy ta có đẹp không?


Kim Tiêu gật đầu :


- Đẹp.... đẹp lắm... Nghiêm nương thì đẹp nhất trên đời này rồi!


Nghiêm nương đẹp như thế này sao Kim Tiêu còn muốn rời khỏi thạch thất Di Tình làm gì?


Kim Tiêu mở to mắt hết cỡ nhìn La Sát Ngọc Diện :


- Nghiêm nương nói vậy có ý gì. Chẳng lẽ Nghiêm nương buộc Kim Tiêu tự giam mình trong thạch thất này mãi hay sao. Chết ở trong này luôn à, Kim Tiêu đâu có muốn kết liễu cuộc sống trong gian mật thất Di Tình của Nghiêm nương.


Nghiêm Thục bước đến ngồi đến tràng kỷ. Nhìn Kim Tiêu, Nghiêm Thục nói :


- Trong thạch thất Di Tình có rượu, có thức ăn ngon và có vẻ giai nhân dành cho Kim Tiêu, Kim Tiêu không biết hưởng thụ lại muốn ra ngoài kia cho người ta săn đuổi truy sát sao.


Kim Tiêu nhướng mày nhìn Nghiêm Thục.


- Có rượu ngon, đúng là có rượu ngon. Có thức ăn đúng là có thức ăn, nhưng giai nhân thì có đâu nào.


Nghiêm Thục mỉm cười liếc mắt đưa tình rồi nói :


- Giai nhân đang ở trước mặt Ngạn Kim Tiêu đây.


Kim Tiêu há hốc miệng :


- Hả... Nghiêm nương nói... Nghiêm nương là giai nhân đó ư?


- Kim Tiêu không đã nói Nghiêm Thục là người đẹp sao?


Kim Tiêu vuốt cằm :


- Ai da... Thật ra Nghiêm nương muốn gì thì cứ nói huỵch toẹt cho Kim Tiêu biết.


Nếu giúp được cho Nghiêm nương, Kim Tiêu sẵn sàng giúp mà.


Nghiêm Thục ngoắt Kim Tiêu :


- Kim Tiêu đến đây.


Kim Tiêu bước đến trước mặt Nghiêm Thục.


Nghiêm Thục nắm lấy tay chàng. Kim Tiêu nhíu mày.


Nghiêm Thục chau đôi chân mày vòng nguyệt giả lả nói :


- Đừng khoát vẻ mặt ngờ nghệch đó.


Nói rồi Nghiêm Thục kéo Kim Tiêu ngồi xuống bên cạnh mình :


- Nghiêm nương đưa Kim Tiêu về thạch thất này để cùng với Kim Tiêu hưởng lạc thú trần gian. Đời người như bóng câu qua cửa sổ, không nhanh hưởng những lạc thú có trên đời này thì sẽ phí hoài thời khắc mình được làm người.


Kim Tiêu nhìn chăm chăm vào mắt Nghiêm Thục. Chàng bất ngờ rút tay lại rồi đặc lên trán Nghiêm Thục.


Nghiêm Thục nhíu mày :


- Kim Tiêu làm cái gì vậy?


Kim Tiêu nghiêm mặt :


- Nghiêm nương im đi nào.


Nghiêm Thục nhìn vào mắt chàng.


- Tự dưng Kim Tiêu lại đặt tay lên trán ta.


Kim Tiêu nói :


- Nghiêm nương đang sốt cao phát cuồng rồi.


Nghiêm Thục gác tay Kim Tiêu ra khỏi trắn mình.


- Sàm ngôn... Ta sốt hồi nào chứ.


- Không sốt sao Nghiêm Thục nói như vậy chứ?


La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục đứng lên, rồi quay người lại đặt tay lên bờ vai Kim Tiêu.


- Kim Tiêu có muốn ra khỏi đây không?


- Nghiêm nương còn hỏi nữa chẳng lẽ Kim Tiêu muốn ở đây.


Nghiêm Thục làm Kim Tiêu rồi nhỏ nhẻ nói :


- Kim Tiêu muốn ra khỏi mật thất này thì phải chìu theo sở thích của La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục.


Kim Tiêu vuốt cằm :


- Chìu theo sở thích của Nghiêm nương. Kim Tiêu làm sao biết Nghiêm nương có thích gì mà chìu theo ý Nghiêm nương chứ?


Nghiêm Thục bất ngờ nâng cằm Kim Tiêu. Kim Tiêu nhăn mặt :


- Nghiêm nương làm gì vậy.


Nghiêm Thục mỉm cười, rồi giả lả nói :


- Khi Nghiêm Thục gặp Kim Tiêu trên dịch quán môn khách của Đổng phủ thì đã chú nhãn đến Kim Tiêu rồi. Sở thích của Nghiêm Thục là muốn có một gã nô tình như Ngạn Kim Tiêu.


Kim Tiêu đứng phắt lên khỏi tràng kỷ.


- Cái gì... Nghiêm nương nói lại coi.


- Nghiêm Thục muốn có một gã nô tình như Ngạn Kim Tiêu. Nói thẳng ra ta muốn có Ngạn Kim Tiêu làm nô tình của mình.


La Sát Ngọc Diện vừa thốt dứt lời, Kim Tiêu buột miệng thốt :


- Trời đất ơi.


Nghiêm Thục đanh mặt :


- Trời đất ơi là sao. Bộ La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục không đáng làm chủ nhân của Ngạn Kim Tiêu à?


- Tự dưng Kim Tiêu lại có một người chủ nhân như Nghiêm nương. Ân thì trả chứ đó đâu buộc người ta làm gia nô cho mình.


- Nghiêm nương đâu muốn Kim Tiêu làm gia nô, mà muốn Kim Tiêu làm nô tình cho ta.


Kim Tiêm vuốt cằm :


- Nô tình là cái con khỉ gì.


Nghiêm Thục mỉm cười rối nói :


- Kim Tiêu khòng biết, hay giả vờ không biết?


Chàng buông một câu cụt lủn :


- Không biết.


Nghiêm Thục phá lên cười rồi bước đến sát Kim Tiêu. Vòng tay qua cổ Kim Tiêu, người của La Sát Ngọc Diện dán sát vào người chàng. Nghiêm Thục áp miệng vào tai Kim Tiêu thủ thỉ như tình nhân e thẹn nói chuyện với tình nhân mà sợ có người thứ ba nghe được.


Nghiêm Thục vừa nói xong, Kim Tiêu đẩy Nghiêm Thục ra.


Chàng trang trọng nói :


- Nô tình là như vậy đó à. Nếu làm như vậy đâu phải là nô nhân mà là phu nhân của Nghiêm nương rồi.


Nghiêm nương phá lên cười :


- Kim Tiêu cứ tưởng tượng là tướng công của Nghiêm Thục đi.


Kim Tiêu khoắt tay :


- Không được... không được... Nghiêm nương biết rồi đó. Nghiêm nương là người Kim Tiêu ngưỡng mộ, lại thuộc hạng trưởng tôn giá của Kim Tiêu. Làm nô tình theo cách của Nghiêm nương chỉ giáo còn ra thể thống gì nữa. Không được... quái đảng lắm...


Không được đâu. Nghiêm nương tìm người khác làm nô tình cho Nghiêm nương đi.


Chân diện La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục đanh lại lộ những nét bất nhẫn và cau có. Nghiệm Thục đanh giọng gằn từng tiếng :


- Nghiêm Thục chỉ thích Ngạn Kim Tiêu làm nô tình cho mình thôi.


Kim Tiêu vuốt cằm chắc lưỡi rồi nói :


- Làm sao Kim Tiêu chịu theo ý Nghiêm nương được. Kim Tiêu chưa làm nô tình cho Nghiêm nương thì đã bị Hoạt Hồn sứ giả Thất Thành Nhân đòi lấy mạng rồi :


Chàng lắc đầu :


- Nghiêm nương không nhận ra lão Thất ghen với Kim Tiêu à. Lão si tình Nghiêm nương như vậy, sao Nghiêm nương không bắt lão làm nô tình mà lại buộc Kim Tiêu.


Nghiêm Thục cau mày :


- Lão già lùn đó Nghiêm Thục không quan tâm đến. Lão già chết tiệt cứ đeo bám ta.


Kim Tiêu gãi sau gáy mình giả lã nói :


- Đúng là theo tình tình chạy, chạy tình tình theo.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Non Dimenticar

Non Dimenticar

Tôi bất lực, nhưng tôi biết cô ấy còn đau khổ hơn tôi. Vậy nên chỉ đành có thể

25-06-2016
Chỗ nào cũng nắng

Chỗ nào cũng nắng

Quá cái tuổi háo hức những món quà miệt vườn trong giỏ xách mẹ, mỗi bận bà lên

24-06-2016
Người tình của bố

Người tình của bố

Tôi chỉ thích hỏi bố về mối tình đầu của bố. *** Mỗi lần mùa hè đến với cơn

24-06-2016

Polaroid