Nhìn sang Ngọc Lan, Kim Tiêu nhướng mày giả lả nói :
bạn đang xem “Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Nàng đừng có nói vì Ngạn Kim Tiêu này đó. Nằng mà nói vì Ngạn Kim Tiêu không chừng ta ngã nhào xuống đất chết bất đắc kỳ tử. Hê... Bổn công tử không muốn chết như vậy đâu. Ai cũng một lần chết nhưng Ngạn Kim Tiêu không có cái số chết bất đắc kỳ tử.
- Vậy số Kim Tiêu chết như thế nào Kim Tiêu buông một câu cụt lủn.
- Trường thọ.
- Kim Tiêu muốn trường thọ mà lại tham gia vào chuyến đi này ư?
- Bổn công tử có lý do của bổn công tử.
- Kim Tiêu có thể nói cho Ngọc Lan biết được không?
Chàng mở to mắt hết cỡ.
- Nói cho nàng biết để làm gì?
- Ngọc Lan muốn biết thôi. Nếu Ngọc Lan đoán không lầm, Ngạn Kim Tiêu vì ả Mộng Di Hoa kia mà tham gia vào chuyến đi này.
Kim Tiêu giật dây cương.
- Nàng đã biết rồi còn bày đặt hỏi nữa. Đúng là rắc rối mà.
Dung diện thanh tú khả ái của Đổng Ngọc Lan đanh lại. Nàng gắt giọng nói :
- Ngạn Kim Tiêu vì ả Mộng Di Hoa xinh đẹp tuyệt sắc kia, thế sao đêm hôm đó, Kim Tiêu không vào sảnh phòng của Mộng Di Hoa mà lại chui vào sảnh đường của Ngọc Lan?
Kim Tiêu nhìn sững nàng :
- Hê... Bộ Ngọc Lan ghen à?
Ngọc Lan đỏ mặt.
- Ngọc Lan mà ghen.ư Ngọc Lan ghen làm gì. Ngọc Lan và Ngạn Kim Tiêu đâu có gì mà ta ghen với Mộng Di Hoa chứ.
- Không ghen sao Ngọc Lan lại hỏi Ngạn Kim Tiêu câu hỏi đó. Đích thị là nàng đang ghen rồi.
- Kim Tiêu, Ngọc Lan cấm ngươi nói Ngọc Lan ghen.
- Nếu không muốn Kim Tiêu nghĩ như vậy thì đừng hỏi Kim Tiêu câu hỏi đó. Thật ra thì ta đâu có biết sảnh phòng của nàng, và càng không biết tòa biệt lầu kia là của Đổng Ngọc Lan. Ta chun vào sảnh phòng trong lúc nàng đang tắm là vì tình cờ thôi.
Kim Tiêu gượng cười :
- Với lại ta chỉ tá túc trong chốc lát thôi. Đâu có gì là quá đáng chớ.
- Nhưng Kim Tiêu đã thấy Ngọc La tắm.
Kim Tiêu nhướng mày :
- Thì sao nào. Ai nà không tắm. Nếu người ta mà không tắm thì làm sao chịu được.
Khi lọt lòng mẹ thì đã tắm rồi mà.
- Ngọc Lan không nói điều đó... Ngươi đã thấy...
- Thì Kim Tiêu thấy nàng tắm.
- Kim Tiêu còn chui vào bồn nước của Ngọc Lan nữa.
- Vạn bất đắc dĩ đó mà.
- Ngươi cắn Ngọc Lan nữa.
- Tại vì nàng nhấn đầu ta xuống nước khiến ta ngộp thở phải dùng chiêu cẩu xực.
- Nói cái gì Kim Tiêu cũng trả lời được. Nhưng Kim Tiêu không hiểu gì cả.
- Hiểu cái gì?
- Ngươi...
Nàng đỏ mặt quay nhìn nơi khác như muốn né tránh ánh mắt của Kim Tiêu.
Chàng mỉm cười, giả lả nói :
- Cũng lại mỗi một từ "Ngươi". Kim Tiêu nói cho Ngọc Lan biết, ta rất dị ứng với từ "Ngươi" đó. Thật ra Kim Tiêu cũng biết Ngọc Lan đã để mắt đến Kim Tiêu. Nói huỵch tẹt, nàng đã có tình với Ngạn Kim Tiêu nhưng không dám nói thôi.
Ngọc Lan quay ngoắt lại nhìn Kim Tiêu chằm chằm.
Kim Tiêu gượng cười.
- Nếu như Kim Tiêu nói sai thi nàng có thể bước xuống đất qua cỗ xe của Tống Thừa Ân huynh.
Kim Tiêu nói rồi ghìm cương ngựa.
Con Hắc thố đừng cước vó.
Ngọc Lan đỏ mặt.
Nàng miễn cưỡng nói :
- Đi tiếp đi.
Kim Tiêu phá lên cười, giật dây cương.
Con hắc thố tiếp tục kéo cỗ xe đi tiếp.
Chàng giả lả nói :
- Ngạn Kim Tiêu công tử ít khi nào đoán sai lắm.
- Kim Tiêu đừng hy vọng Ngọc Lan sẽ trúng kế khích bác của Kim Tiêu.
- Nếu con hắc thố này nghe được tiếng người, chắc nó sẽ phải cười vào mũi nàng.
Ngọc Lan lườm Kim Tiêu.
Kim Tiêu nói với hắc thố :
- Hê... Hắc thố... Ngươi hiểu ý ta chứ?
Chàng vừa nói dứt câu thì hắc thố bất ngờ hí lên. Kim Tiêu cười sang sảng.
Vừa cười chàng vừa nói :
- Đúng là nó hiểu mà.
Ngọc Lan bực tức hỏi :
- Nó hiểu gì?
- Ngọc Lan không nghe nó nói à?
- Hắc thố biết nói đâu.
- Nó vừa nói đó.
- Nó hí chứ có nói đâu.
- Nó nói rành rành như thế mà nói nó hí. Lỗ tai của Đổng Ngọc Lan tiểu thật đúng là không nghe được tiếng của loài vật rồi.
- Ngọc Lan là người chứ đâu phải là ngựa mà nghe hắc thố nói. Chỉ có Kim Tiêu mới nghe được hắc thố nói.
Ngọc Lan đắc ý với câu nói của mình.
Sự đắc ý của Ngọc Lan không qua được mắt Kim Tiêu. Chàng quay sang nhìn Ngọc Lan.
- Ngọc Lan chửi ta là ngựa à?
- Chỉ có ngựa mới nghe được ngựa nói gì chứ.
- Nói như thế cũng đúng. Ngựa mới nghe được ngựa nói gì.
Ngọc Lan mỉm cười giả lả nói :
- Hóa ra Ngạn công tử là ngựa. Cũng hay nhỉ... Một con ngựa mang lốt người.
Ngọc Lan thích có con ngựa quí đó lắm.
Kim Tiêu nhướng mày.
- Thế nàng có muốn biết hắc thố nói gì không.
Ngọc Lan khoát tay giả lả nói :
- Không không... Ta không muốn nghe đâu.
Kim Tiêu gật đầu.
- Tốt...
Chàng nhìn lại con hắc thố.
- Tội nghiệp cho ngươi quá.
Ngọc Lan lườm Kim Tiêu, nàng nghĩ thầm :
- "Ta biết ngươi định rủa ta mà. Đừng hòng".
Kim Tiêu nhìn sang nàng.
Nàng nghe tiếng hắc thố thở ra chứ Ngọc Lan hổng biết gì về hắc thố cả. Kim Tiêu đừng vồ lấy chuyện hắc thố mà nói bóng nói gió với Đổng Ngọc Lan.
- Ta thương hại hắc thố mà, bởi lời của nó hổng được nàng nghe đến.
- Hắc thố nói gì kệ hắc thổ chỉ có mình Ngạn Kim Tiêu nghe mà thôi. Nếu Kim Tiêu muốn mượn tiếng hí của hắc thố mà nói với Ngọc Lan thì đừng thốt ra những lời thô lỗ cục mịch.
- Hắc thố có chửi nằng đâu. Ta nghĩ như thế nào ta nói như thế nấy. Tuy nhiên ta nghe hắc thố không chửi nàng. Tiếng hí của hắc thố là một lời nói mà tất cả nữ nhân nào cũng muốn nghe cả.
Chương trước | Chương sau