Bốn cỗ xe độc mã được chuẩn bị sẵn sàng, Kim Tiêu cùng mọi người từ trong đại sảnh bước ra ngoài.
Kỹ Thượng nói với Thừa Ân :
- Tất cả chuyện này, Kỹ Thượng đều trông cậy vào Tống huynh.
Thừa Ân gượng cười rồi nói :
bạn đang xem “Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Thừa Ân hổ thẹn đã không thể dụng nội lực trục được độc chất trong nội thể của quí nương. Thừa Ân hy vọng lão bằng hữu Độc chủ Bá Nghị sẽ giúp được Mộng Di Hoa quí nương.
Buông một tiếng thở dài, Kỹ Thượng từ tốn nói :
- Nếu Mộng Di Hoa có mệnh hệ gì, Đổng gia khó xử vô cùng.
- Đổng huynh yên tâm, Thừa Ân sẽ thỉnh cầu lão bằng hữu Bá Nghị.
- Tất cả mọi sự, Kỹ Thượng đều trông chờ vào Thừa Ân, Kim Tiêu đệ.
Kim Tiêu giả lả cười.
- Hây... Đổng đại ca yên tâm, Thừa Ân đại ca đã nói thì nhất định làm được mà. Dù sao đại ca cũng là Tiêu Diêu Khách lừng lẫy võ lâm. Và Tống đại ca cũng không muốn Mộng Di Hoa quí nương chết yểu như vậy đâu. Hoa tàn đã tiếc rồi, huống chi đây là cánh hoa đẹp.
Kỹ Thượng gượng cười.
- Mọi người bảo trọng.
Kim Tiêu và Thừa Ân ôm quyền.
- Đổng huynh bảo trọng.
Kỹ Thượng gật đầu.
- Mọi người yên tâm, Kỹ Thượng sẽ nghe theo lời của Ngân Kim tiểu đệ làm người bàng quang tọa thị với những việc võ lâm... Ta sẽ đi tìm tứ thơ riêng cho mình. Một gã thư sinh vô hại thì Tà Nhân Vô Diện kia chắc không để tâm đến.
Kỹ Thượng nhìn lại Đổng Thừa Tự :
- Nhị thúc.. Nhị thúc bảo vệ cho mọi người.
Đổng Thừa Tự vuốt hàm râu quai nón.
- Đại thiếu gia yên tâm... Đổng nhị thúc không để chuyện gì đáng tiếc xảy ra đâu.
Nếu gã Tà Nhân Vô Diện kia muốn làm hại bất cứ ai thì phái bước qua xác của Đổng Thừa Tự. Nhị Thúc còn muốn đấu với gã đó một trận sinh tử kinh thiên động địa để đời cho võ lâm hậu thế. Chuyến đi đưa Mộng Di Hoa quí nương đến Hàm Dương còn có Tống Thừa Ân và Kim Tiêu, võ lâm Ngũ Kỳ cùng những cao thủ của Đổng gia, Tà Nhân Vô Diện gan trời cũng không dám xuất đầu lộ diện.
Đổng Thừa Tự nói dứt câu thì Ngọc Lan từ trong đại sảnh bước ra.
- Có cả Ngọc Lan nữa chứ.
Kim Tiêu nhíu mày. Chàng vuốt cằm nhìn Ngọc Lan giả lả nói :
- Theo ý Kim Tiêu thì Ngọc Lan tiểu thư nên ở lại Đổng phủ.
Ngọc Lan cau mặt.
- Ngọc Lan ở lại Đổng phủ à?.
Kim Tiêu gật đầu.
- Tiểu thư nên ở lại Đổng phủ thì tốt hơn. Mọi người ở Đổng phủ kéo đi hết thì ai bảo vệ cho Đổng Kỹ Thượng huynh.
- Ở Đổng phủ đã có Giác Viễn đại sư, Thiêu Hựu đạo trưởng và các cao nhân khác rồi. Còn Ngọc Lan phải đi theo Mộng Di Hoa quí nương bởi vì thêm một người vẫn tết hơn.
Kim Tiêu cau mày.
Ngọc Lan nói tiếp :
- Tà Nhân Vô Diện đã đặt cánh hoa huệ và nén bạc lên Di Hoa... Nhứt định y không giết Di Hoa không được. Huống chi Mộng Di Hoa là thượng khách của Đổng phủ.
Ngọc Lan đâu thể ngồi nhà mặc cho những người khác cực nhọc vì Đổng gia chứ.
Ngọc Lan bước đến trước mặt Kim Tiêu :
- Sao ngươi không muốn cho Ngọc Lan đi cùng?
- Kim Tiêu nói không muốn hồi nào?
Kim Tiêu nhìn lại Tống Thừa Ân :
- Tống huynh! Huynh có cho Ngọc Lan đi không?
Ngọc Lan gắt giọng hỏi :
- Sao ngươi lại hỏi Tống đại ca?
- Ngoài Đổng nhị thúc ra thì Tống đại ca có quyền quyết định tất cả trong chuyến đi này.
Tống Thừa Ân nhìn Ngọc Lan rồi quay lại Kỹ Thượng.
Kỹ Thượng từ tốn nói :
- Tống huynh, Ngọc Lan nói cũng có lý. Chẳng lẽ chuyện của Đổng phủ lại để cho mọi người gánh vác trách nhiệm. Ngọc Lan áy náy là đúng rồi.
Tống Thừa Ân gật đầu.
- Thôi được, Ngọc Lan muội muốn đi, huynh cũng không cản.
Kim Tiêu nhìn Thừa Ân điểm nụ cười mỉm. Ngọc Lan nhận ra nụ cười của chàng, sắc diện đỏ bừng. Nàng miễn cưỡng đi về phía bốn cỗ xe độc mã.
Kim Tiêu nhìn theo nàng, vuốt cằm nhún vai. Kim Tiêu vừa yên vị lên cỗ xe độc mã đi đầu thì Ngọc Lan đã lên xe ngồi cạnh chàng.
Kim Tiêu nhíu mày nhìn sang Ngọc Lan.
- Sao nàng đi chung một cỗ xe với Kim Tiêu.
Ngọc Lan không nhìn lại mà thản nhiên nói :
- Ngọc Lan và Kim Tiêu cùng một số phận mà.
- Nhưng lại khắc khẩu. Nàng không thấy điều đó à?
- Khắc khẩu thì có sao nào. Chỉ cần không nói thì không khắc khẩu thôi.
Kim Tiêu lườm nàng.
Ngọc Lan nói tiếp :
- Ngọc Lan cần ngồi chung một cỗ xe với Ngạn Kim Tiêu.
- Tại sao vậy?
- Tự Kim Tiêu hiểu, cần gì Ngọc Lan phải giải thích.
Ngọc Lan nói với gã xà ích :
- Mã Cương... Không cần ngươi đâu...
Mã Cương nhìn lại nàng.
- Tiểu thư... Vậy ai sẽ cầm cương ngựa.
Ngọc Lan giật lấy dây cương đặt vào tay Kim Tiêu.
- Ngạn công tử chứ còn ai.
Kim Tiêu tròn mắt nhìn nàng.
- Ơ...
Ngọc Lan nhướng mày.
Nàng nói với Mã Cương :
- Ta và Ngạn công tử sẽ làm tiên phong đi trước, Mã Cương hãy đi bọc hậu phía sau.
Mã Cương gật đầu..
- Dạ.
Gã nói rồi nhảy thót xuống đất đi ra cỗ xe phía sau cùng. Kim Tiêu nhìn Ngọc Lan.
Nàng giả lả nói :
Ngạn công tử còn chờ gì nữa, sao không thúc ngựa đi?
- Nàng làm cái con khỉ gì vậy?
- Thúc ngựa đi mà... Đi đi rồi Ngọc Lan sẽ nói vì sao Ngọc Lan lại đi cùng một cỗ xe với Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu lườm nàng rồi giật dây cương khiển con hắc thố kéo cỗ xe hướng ra cổng.
Vừa giữ dây cương khiển con hắc thố, Kim Tiêu vừa nói :
- Nàng đừng nghĩ đây là một cuộc lu sơn ngoạn cảnh đó. Tà Nhân bá đạo vô diện đã để tâm đến Mộng Di Hoa tài nhân rồi. Chúng ta phải bảo vệ cho nàng.
- Kim Tiêu không cần phải nhắc nhở Ngọc Lan.Vì gã Tà Nhân Vô Diện mà Ngọc Lan mới ngồi chung xe với Kim Tiêu đó.
Kim Tiêu nhíu mày.
- Nàng đừng có buộc ta phải bịt lỗ mũi đó.
- Vậy tại sao Kim Tiêu không muốn Ngọc Lan ngồi chung một cỗ xe với người chứ, hẳn người có ý gì?
- Bởi ta nghĩ nàng nên ngồi chung cỗ xe với Tống Thừa Ân huynh thì tốt hơn.
- Kim Tiêu nói vậy có ý gì?
- Ngọc Lan muốn tham gia chuyến đi này không phải vì Tống Thừa Ân thì vì ai.
Chẳng lẽ vì Ngạn Kim Tiêu à?
Chương trước | Chương sau