XtGem Forum catalog
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 51
5 sao 5 / 5 ( 86 đánh giá )

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh - Chương 18 - Chù hí diệu ngư, uyên du quy huề

↓↓
Đổng Kỹ Thượng chấm bút vào đĩa mực, rồi bước tới bức vách trước mặt đã phủ sẵn một tấm giấy hồng điều. Ngắm nhìn bức vách đó một lúc rồi mới phóng bút đề thơ.


"Phượng Hoàng dài thượng phượng hoàng du


Phượng khứ dài không gian tự lưu


Ngỗ cung hoa thảo mai u kính

bạn đang xem “Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tân đại y quan thành cổ khưu


Tam sơn bán lạc tuy thiên ngoại


Nhị thủy trung phân Bạch Lộ Châu


Tống vi phù vẫn năng bế nhật


Trường An bạt kiên sử nhân sầu".


Dịch :


(Phượng Hoàng rong chơi Phượng Hoàng đài.


Phượng đi đài trống sông chảy hoài


Cung Ngô chìm khuất trong đường vắng


Áo mão Tân triều đôi cổ này


Ba non phân nửa tận trời xanh


Bạch lộ cồn kia sông chảy quanh


Vì bởi mây trời che mặt nhật


Người buồn không thấy Trường An thành).


Nhìn Đổng Kỹ Thượng phong bút đề thơ mà Kim Tiêu, Ngọc Lan và Tống Thừa Ân phải nghĩ đến một họa nhân đang phát thảo ra một bức tranh vàng bút tự với thủ pháp cực kỳ uyển chuyển và chính xác đến từng nét, không có một chút khiếm khuyết nào.


Đề xong bài thơ Phượng Hoàng Đài của Lý Bạch, Đổng Kỹ Thượng trả bút lại án thư rồi đi đến bên bàn của Kim Tiêu và Tống Thừa Ân. Kỹ Thượng bưng chén rượu của mình.


Nhìn Thừa Ân và Kim Tiêu, Kỹ Thượng nói :


- Ngạn Kim Tiêu đệ và Tống bằng hữu có thể cho Đổng Kỹ Thượng một lời phán chứ?


Thừa Ân đứng lên ôm quyền nói :


- Trong thiên hạ và trong những thi nhân tài năng của Trường An cũng khó tìm được một người có bút pháp thần kỳ như Đổng huynh.


Kỳ Thượng nhìn Thừa Ân từ tốn nói :


- Tống bằng hữu lúc nào cũng cho Kỹ Thượng những lời khen quá lời, khiến cho ta áy náy và hổ thẹn đó. Nhưng dù sao một lời nói ta vẫn thích hơn một lời chê bai.


Kỹ Thượng chỉ chén rượu mời trước :


- Mời Tống bằng hữu!


Thừa Ân nhìn qua Kim Tiêu :


- Còn Ngạn Kim Tiêu?


Kim Tiêu bưng chén nhìn Kỹ Thượng :


- Đổng huynh có thể cho Kim Tiêu thốt một lời bình phẩm chứ?


- Còn gì bằng nữa.


Kim Tiêu nhìn Kỹ Thượng từ tốn nói :


- Bút pháp của Đồng huynh đúng là có một không hai trên thế gian này. Kim Tiêu dám khẳng định, để tìm được một người có bút pháp như Đổng huynh không dễ chút nào, nếu không muốn nói là sẽ không tìm được.


Kỹ Thượng nhìn Kim Tiêu mỉm cười, khẽ gật đầu.


Kim Tiêu cũng đáp lại Kỹ Thượng bằng nụ cười mỉm rồi nói tiếp :


- Nhưng có một điều này.


Kim Tiêu ngưng lời giữa chừng.


Kỹ Thượng ôn nhu nói :


- Ta đang lắng nghe Kim Tiêu nói đấy.


Kim Tiêu đặt chén rượu xuống ôm quyền thủ lễ rồi nói :


- Theo ý của Kim Tiêu, bút pháp thì vẫn là bút pháp. Người ta có thể luyện thành bút pháp như Đổng huynh, nhưng sẽ không nói được một tứ thơ hay như Lý tiên sinh.


Thiên hạ chỉ có một Lý Bạch chứ không thể có hai Lý Bạch, nhưng người ta sẽ có nhiều Đổng Kỹ Thượng chứ không chỉ có một Đổng Kỹ Thượng. Phải cho họa bút Phượng Hoàng Đài là của Đổng huynh thì huynh đúng là nhân tài kiệt xuất có một không hai.


Còn như bài thơ kia là của Lý Bạch tiên sinh thì Đổng huynh mãi mãi vẫn chỉ là người chép thơ đề bút.


Thừa Ân nhìn Kim Tiêu.


Kim Tiêu ôm quyền từ tốn nói với Kỹ Thượng :


- Đổng huynh... Lời thật khó nghe... Nếu như Ngạn Kim Tiêu thốt ra lời nói đó khiến cho Đổng huynh không vừa ý... Kim Tiêu rất mong huynh miễn thứ.


Đổng Kỹ Thượng nhướng mày rồi phá lên cười khanh khách. Tràng tiếu ngạo của Kỹ Thượng khiến Kim Tiêu và Thừa Ân không khỏi bối rối. Bởi hai người không hiểu Kỹ Thượng đang nghĩ gì mà phát ra tràng tiếu ngạo đó.


Cắt ngang tràng tiếu ngạo, Kỹ Thượng cao hứng nói :


- Trước đây Đổng Kỹ Thượng có Tống Thừa Ân là hảo bằng hữu, một vị bằng hữu mà Đổng Kỹ Thượng vừa ngưỡng mộ vừa kính trọng, nhưng nay ta đã có thêm một hảo đệ hiểu ta và cho ta những lời bình phẩm chí tình, chí lý.


Kỹ Thượng bưng vò rượu :


- Ta, Thừa Ân và Kim Tiêu phải uống cạn vò rượu này. Có như vậy Đổng Kỹ Thượng mới cảm thấy thỏa mãn trong lòng.


Nói dứt lời, Kỹ Thượng dốc vò rượu uống ừng ực.


Thấy Kỹ Thượng uống rượu không ai nghĩ lại là một trang thư sinh chỉ biết cầm bút mà phải nghĩ y còn là con sâu rượu với tửu lượng không kém một ai.


Kỹ Thượng trao vò rượu qua tay Thừa Ân :


- Đến Tống bằng hữu.


- Đổng huynh, Thừa Ân ngưỡng mộ.


Thừa Ân dốc vò rượu tu luôn một hơi dài rồi đặt vào tay Kim Tiêu :


- Đến lượt Ngạn Kim Tiêu.


- Tống huynh cao hứng, Đổng huynh cũng cao hứng, Kim Tiêu sao để cho nhị vị đại ca mất hứng thú được.


Kim Tiêu nói rồi dốc vò rượu uống cạn.


Chàng đặt vò rượu xuống bàn trong khi Kỹ Thượng bước lại bên bức vách có bức họa bút Y xé toạt bức họa bút đó.


Hành động của Kỹ Thượng khiến Kim Tiêu lẫn Thừa Ân không khỏi bối rối ngần ngại.


Xé xong bức họa bút Kỹ Thượng quay lại bàn. Nhìn Kim Tiêu, Kỹ Thượng nói :


- Tống bằng hữu và Ngạn Kim Tiêu đừng ngại vì hành động của Đổng Kỹ Thượng.


Đổng Kỹ Thượng nghiệm ra câu nói của Kim Tiêu chí lý, chí tình nên mới có hành động này. Kể từ hôm nay, ta không còn là kẻ chép thư họa bút. Ta chỉ phóng bút những tứ thơ của mình.


Kỹ Thượng nhướng mày :


- Ngạn Kim Tiêu đệ... Tống bằng hữu... Đổng Kỹ Thượng nghĩ như thế có được không?


Kim Tiêu ôm quyền :


- Kim Tiêu chỉ còn biết ôm quyền nghiêng mình trước khí phách của Đổng huynh.


- Ha... ha... ha... Quá lời, nhưng ta lại rất thích câu nói này của Ngạn Kim Tiêu.


Như thể quá cao hứng, Kỹ Thượng dồn dã nói tiếp :


- Cái lũ môn khách ngoài kia chẳng biết có được bao nhiêu người như Ngạn Kim Tiêu.


Kỹ Thượng bưng chén rượu :


- Chúng ta cùng uống cạn chén rượu này nữa.


Ba người lại cạn chén.


Kỹ Thượng bưng vò rượu chuốc ra chén nhưng chẳng còn giọt nào. Đôi chân mày Kỹ Thượng nheo lại nhìn Kim Tiêu và Thừa Ân.


- Vò rượu không còn giọt nào, nhưng trong Đổng phủ không bao giờ thiếu rượu. Kỹ Thượng ngồi xuống bàn, rồi phán lịnh :


- Người đâu?


Một ả cung nữ hối hả bước vào :


- Đại thiếu gia cần gì?


- Đưa vò rượu Trung Nguyên nhất tửu vào đây.


- Dạ...


Ả cung nữ quay bước trở ra. Một lúc sau quay vào với vò rượu bằng thạch ngọc ửng màu xanh biếc. Ả đặt vò rượu xuống bàn.


Kỹ Thương nhướng mày :


- Sao không chuốc rượu ra.


Kim Tiêu nói :


- Để đệ chuốc rượu cho huynh và Tống đại ca.


- Nếu đệ cảm thấy không cần đến thị.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Ba là mùa xuân

Ba là mùa xuân

Càng lớn càng nhận ra Tết không phải là ngày hội của trẻ con mà là những khoảnh

23-06-2016
One Piece chap 40: Gaimon

One Piece chap 40: Gaimon

Đọc truyện tranh One Piece chap 40: Gaimon     Rời khỏi ngôi làng ven biển sau trận

05-10-2016
Son môi và Anh

Son môi và Anh

Tôi ghét những thỏi son, chính xác là như vậy nhưng đó là tôi của thời điểm 3 năm

23-06-2016
Hai người bạn thân

Hai người bạn thân

Khi ấy tôi mới 5 tuổi, còn mẹ tôi đang ngồi lau sàn bếp. Tôi kể cho bà nghe về

30-06-2016
Như chưa bắt đầu

Như chưa bắt đầu

"Có phải chia tay một người mình vẫn còn yêu, thì còn đau khổ hơn gấp nhiều lần

26-06-2016
Ánh sáng trong đêm

Ánh sáng trong đêm

Tôi muốn kể một câu chuyện "có thật" mà chính tôi đã chứng kiến sau một đêm lang

29-06-2016