- Kim Tiêu hầu phục Đổng huynh cũng được mà.
bạn đang xem “Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Kỹ Thượng gật đầu, xua tay. Ả cung nữ rời bước bỏ ra ngoài. Kim Tiêu chuốc rượu vào ba chén.
Kỹ Thương bưng chén :
- Ta và Kim Tiêu cùng Tống bằng hữu uống thật say nhé.
Thừa Ân cao hứng nói :
- Mời!
Kỹ Thượng dốc chén rượu uống cạn.
Kim Tiêu và Thừa Ân cũng theo bước Kỹ Thượng.
Thừa Ân nói :
- Trung Nguyên đệ nhất tửu đúng là có một không hai, chỉ có Đổng gia mới có.
Kỹ Thượng cười khẩy rồi nói :
- Ngay tại Đổng gia cũng chỉ có một vò duy nhất mà không có thứ hai.
Kỹ Thượng vừa nói dứt câu thì mặt nhíu lại.
Thừa Ân cũng cau mày, Kim Tiêu thì căng thẳng cực độ.
Kỹ Thượng miễn cưỡng nói :
- Tống bằng hữu... Ngạn Kim Tiêu... Lạ quá... Bụng của Đổng huynh có cảm giác rất lạ.
Kỹ Thượng nói dứt câu thì tái mặt mồ hôi xuất hiện ra đầm đìa, rồi ôm lấy vùng Đan điền. Hai cánh môi Kỹ Thượng mím lại.
- Trong rượu có độc.
Nói dứt câu Kỹ Thượng đổ nhào xuống sàn gạch.
Kim Tiêu vội chồm tới đỡ lấy Kỹ Thượng.
Tống Thừa Ân cách không điểm chỉ vào các đại huyệt quanh vùng Đan điền của Đổng Kỹ Thượng.
Thừa Ân nói :
- Ta và Kim Tiêu cũng bị trúng độc.
Vừa nói Tống Thừa Ân vừa vận công khống chế độc tửu.
Kim Tiêu nói :
- Đệ cũng bị trúng độc ư?
Thừa Ân gồng người, vùng Đan điền phình to lên, và rồi phun ra số rượu vừa mới uống.
Thừa Ân nhìn Kim Tiêu, rồi ngồi xuống sau lưng Đổng Kỹ Thượng. Thừa Ân trang trọng nói :
- Kim Tiêu hãy vận công dồn độc tửu lại và phun ra ngoài.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Kim Tiêu không làm được như Tống đại ca.
- Ngươi phải làm được. Thừa Ân chỉ có thể giúp cho Kỹ Thượng mà thôi. Kỹ Thượng không có nội lực dễ bị độc công xâm phạm hơn. Ngươi phải ráng tự lo cho mình.
Nói rồi Thừa Ân áp tay vào lưng Đổng Kỹ Thượng vận công truyền lực hóa giải chất độc. Kim Tiêu đi tới đi lui.
Chàng vừa vuốt cằm vừa làu bàu nói :
- Ta phải làm sao đây.
Một cái đau quặn nhói từ Đan điền, Kim Tiêu ôm lấy vùng Đan điền ngồi bệt xuống sàn gạch, chịu đựng. Mồ hôi tuôn ra như ướt đầm người Kim Tiêu.
Chàng vừa ôm Đan điền chịu đựng vừa nghĩ thầm :
- "Ai có thể hạ độc công vào rượu. Người có thể hạ độc công vào trong rượu chỉ có thể là ả cung nữ kia mà thôi. Tại sao ả lại làm như vậy, không lẽ trong Đổng gia có người muốn giết Đổng huynh Kinh Tiêu và cả Thừa Ân. Kẻ đó là ai?"
Một cái quặn đau từ Đan điền khiến Kim Tiêu nhăn mặt, nhưng rồi từ từ chàng không còn cảm giác đau nữa mà trở lại bình thường như cũ. Kim Tiêu thở ra nhè nhẹ.
Hình như độc chất không tác động đến mình.
Chàng nhìn qua Đổng Kỹ Thượng và Tống Thừa Ân. Toàn thân Kỹ Thượng ướt đẫm mồ hôi, bốc mùi độc thảo.
Thừa Ân từ từ rút đôi bản thủ lại, sắc diện nhợt nhạt.
Kỹ Thượng mở mắt nhìn Thừa Ân :
- Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Thừa Ân nói :
- Đổng huynh không sao chứ?
- Kỹ Thượng vừa trải qua một cơn ác mộng khủng khiếp. Ta vừa mới bước qua cầu nại hà và quỷ môn quan nhưng cuối cùng thì vẫn ở trong sảnh phòng của mình.
Kỹ Thượng dùng ống tay áo lau mặt :
- Kỹ Thượng không biết chuyện gì nữa.
Thừa Ân nói :
- Chúng ta vừa mới trúng Vô ảnh chi độc.
Nói rồi Thừa Ân quay lại Ngạn Kim Tiêu :
- Kim Tiêu, ngươi không sao chứ?
Kim Tiêu mỉm cười :
- Hình như thần chết còn chê cái mạng nhỏ lưu linh của Ngạn Kim Tiêu.
Thừa Ân nói :
- Ngươi ở lại bảo vệ cho Đổng huynh.
Nói rồi Thừa Ân bước nhanh ra khỏi cửa đại sảnh. Một lúc sau Thừa Ân chợt quay vào :
- Đổng huynh, Kim Tiêu đi theo Thừa Ân.
Thừa Ân đưa Kim Tiêu và Đổng Kỹ Thượng đến gian tiểu phòng của ả cung nữ vừa mới đem vò rượu Trung Nguyên nhất tửu vào hầu ba người.
Ả cung nữ nằm dài trên sàn gạch, trên người chẳng một dấu thương tích nhưng hồn đã lìa khỏi xác.
Thừa Ân nhìn ả cung nữ :
- Lục phủ ngũ tạng đều vỡ nát, nhưng không có dấu tích gì để lại. Người có thể giết người bằng tà công thế này phải là người có nội lực cao thâm vô lường. Không chỉ có nội lực cao thâm mà còn dụng dược thuật phát tác nội lực theo ý của mình.
Kim Tiêu nhíu mày.
Chàng nghĩ thầm :
- "Trong Đổng phú ai có thể phát tác được nội lực theo ý của mình".
Chàng nghĩ tới điều đó, đồng thời liên tưởng đến lão Ngoan Đổng Nhi.
Kim Tiêu vuốt cằm. Kim Tiêu nhìn Đổng Kỹ Thượng.
- Đổng huynh! Trong Đổng phủ này ai là người có võ công như Tống huynh nói.
Đổng Kỹ Thượng lắc đầu :
- Đổng huynh không thể trả lời câu hỏi này của Ngạn Kim Tiêu được. Bởi Đổng huynh không biết về võ công. Nếu muốn biết ai là người có võ công cao nhất trong Đổng gia thì phải hỏi Đổng thúc thúc.
Thừa Ân buông tiếng thở dài nhìn ả cung nữ, rồi nhìn lại Đổng Kỹ Thượng :
- Đổng huynh! Ai là người muốn giết chúng ta?
- Làm sao ta biết được, nhưng có một điều ra khẳng định. Đổng gia đã không còn là chốn an toàn rồi.
Kỹ Thượng nhìn lại Thừa Ân với ánh mắt cực kỳ trang trọng :
- Tống bằng hữu! Có khi nào...
Kỹ Thượng bỏ lửng câu nói giữa chừng. Thừa Ân nghiêm mặt, đôi chân mày nhíu lại.
Suy nghĩ một lúc Thừa Ân mới nói :
- Đổng huynh nghi ngờ người có ý định giết Tổng Thừa Ân, Ngạn Kim Tiêu và Đổng huynh là Sát thủ vô điện.
Kỹ Thượng gật đầu :
- Có thể là y không? Vậy trong chúng ta ai là người y muốn sát tử.
Kim Tiêu chen vào :
- Nếu kẻ vừa luộc hạ Đổng huynh, Tống huynh và Kim Tiêu là Sát Thủ Vô Diện thì người đầu tiên y không để tâm đến chính là Ngạn Kim Tiêu rồi. Để nghi kẻ y muốn giết chính là Đổng huynh. Hoặc Tống huynh.
Thừa Ân nhìn Kim Tiêu :
- Tại sao đệ nghĩ vậy?
- Đơn giản thôi Bời Ngạn Kim Tiêu là người vô danh tiểu tốt, sống hay chết chẳng liên can gì đến Sát Thủ Vô Diện. Còn Đổng huynh đại thiếu gia của Đổng phủ, huynh là Tiêu Diêu Khách. Cả hai người đều có danh phận tất rơi vào tầm mắt của y.
- Thừa Ân không nghĩ như Kim Tiêu.
- Huynh nghĩ gì?
- Sát hủ vộ diện ngắm vào Đổng huynh thì đúng hơn.
Thừa Ân nhìn lại Đổng Kỹ Thượng :
Chương trước | Chương sau