Teya Salat
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 51
5 sao 5 / 5 ( 48 đánh giá )

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh - Chương 11 - Rồng nằm nước, mây bay cao

↓↓

- Nhân tiện gặp Tống Thừa Ân ở Dương Châu. Đổng Kỹ Thượng và Thừa Ân phải còn gì bằng nữa.

bạn đang xem “Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Thừa Ân gật đầu :


- Đổng huynh đã mời, Thừa Ân đâu thể từ chỗ được.


Hai người tìm đến một ngôi thảo điếm nằm ngoài trấn Dương Châu. Đổng Kỹ Thượng dõi mắt nhìn về phía những dãy núi xa xa, với những tán mây trắng bập bềnh trôi bên dưới. Khung cảnh bao la hùng vĩ đó chẳng biết tác động thế nào mà Đổng Kỹ Thượng bất giác ngâm một bài thơ :


- Bao la một cõi sơn hà


Mênh mông một kiếp phong trần thi nhân


Trùng trùng mây núi xa xăm


Bên ta chỉ có một người tri nhân.


Kỹ Thượng nhìn lại Tống Thừa Ân.


Thừa Ân nhìn Kỹ Thượng :


- Đổng huynh đúng là người tao nhã, ung dung tự tại trong cõi nhân sinh phù phiếm này.


- Hây, Tống Thừa Ân đừng khách sáo như thế.


Kỹ Thượng bưng chén rượu.


- Kỹ Thượng mời Thừa Ân. Hy vọng chén rượu tao phùng tri nhân của Đổng Kỹ Thượng sẽ xua đi nỗi muộn phiền u uấn trong tâm của Tống Thừa Ân.


Thừa Ân gật đầu :


- Đa tạ Đổng huynh.


Hai người cùng cạn chén.


Kỹ Thượng nhìn Thừa Ân.


- Tống bằng hữu... Bằng hữu nghĩ sao và sẽ làm gì sau cái chết của tân nương Dương Đình Tuyết Anh?


- Thừa Ân đang đi tìm Sát Thủ Vô Diện.


Kỹ Thượng nhướng mày :


- Sát Thủ Vô Diện là hung thủ giết tân nương của Thừa Ân trong ngày song hỷ ư?


- Chính y.


- Vậy Thừa Ân có biết gã Sát Thủ Vô Diện kia đã bị người ta giết chết ngay tại Dương Châu à?


- Ai cũng biết điều đó.


Thừa Ân lắc đầu :


- Sát Thủ Vô Diện không phải là con người đó đâu.


Kỹ Thượng chuốc rượu ra chén của mình và Thừa Ân. Vừa chuốc rượu Kỹ Thượng vừa nói :


- Thừa Ân có cần đến "Đổng gia" không. Nếu Thừa Ân cần đến Đổng gia, Đổng Kỹ Thượng sẵn sàng nhờ đến những môn khách của Đổng gia.


- Thừa Ân có cách hành xử riêng của mình, không dám làm phiền đến Đổng gia nhất là Đổng huynh. Đổng huynh là một thi nhân phiêu lãng giang hồ tìm tứ thơ, để Đổng huynh chen tay vào vụ việc này, Thừa Ân chẳng khác nào nhuốm lên huynh những sự ô uế của chốn võ lâm, khiến cho huynh mất đi sự tao nhã của một thi nhân lãng du.


Kỹ Thượng phá lên cười khanh khách.


Bưng chén rượu, Đổng Kỹ Thượng cắt ngang tràng tiếu ngạo :


- Ta hỏi thật Thừa Ân nhé.


- Huynh cứ hỏi.


- Ta xem Thừa Ân như người của Đổng gia. Không chỉ là người của Đổng gia mà còn là người ta ngưỡng mộ. Vậy Thừa Ân có xem Đổng gia như nhà mình không?


- Lúc nào "Đổng gia" cũng có trong tâm của Thừa Ân. Nhưng chuyện riêng tư Thừa Ân không muốn liên lụy đến Đổng gia. Môn khách của Đổng gia đông và đều là những cao thủ kỳ tuyệt của võ lâm, thưng Sát Thủ Vô Diện không phải là người dễ bỡn cợt.


Đổng Kỹ Thượng buông miệng thở dài rồi nói :


- Thừa Ân đã nói vậy rồi, Đổng Kỹ Thượng không biết nói gì hơn nữa. Ta luôn nghĩ đến Đổng Ngọc Lan mà nghĩ đến Thừa Ân. Vậy nếu như Thừa Ân có cần đến Đổng gia, thì cứ đến Đổng gia, đừng có ngại đó.


- Nhiệt tâm của Đổng huynh, Thừa Ân ghi tạc trong tâm mình.


Thừa Ân chìa chén rượu đến trước.


- Mời Đổng huynh.


- Mời.


Hai người cùng cạn chén.


Thừa Ân đặt chén rượu xuống bàn nhìn Kỹ Thượng nói :


- Huynh và Thừa Ân bỏ qua những chuyện phiền muộn trong cuộc đời. Chúng ta sẽ cùng uống thật say chứ.


- Kỹ Thượng có ý đó.


Nói rồi Kỹ Thượng lại chuốc rượu ra chén, nhướng mắt từ tốn nói :


- Mời.


Hai người uống một lúc ba chén đầy, Thừa Ân nói :


- Đổng huynh đến Dương Châu tìm thi hứng.


- Nói ra Thừa Ân sẽ cười vào mặt Đổng Kỹ Thượng này mất.


Thừa Ân lắc đầu :


- Đổng huynh không cười Thừa Ân thì thôi chứ tuyệt nhiên Tống Thừa Ân nào dám cười Đổng huynh. So Thừa Ân với Đổng Kỹ Thượng, Thừa Ân không dám so sánh.


- Hê... sao Thừa Ân lại nói vậy, Thừa Ân là một Tiêu Diêu Khách lẫy lừng còn Kỹ Thượng chỉ là một gã thư sinh trói gà không chặt. Nếu như Đổng Kỹ Thượng không mang họ Đổng lại là Đổng thiếu gia đại công tử thì chẳng ai xem cái gã mọt sách thích du lãm tìm tứ thơ này đâu. Đừng nói vậy khiến Kỹ Thượng ta phải hổ thẹn đó.


Thừa Ân mỉm cười.


Đổng Kỹ Thượng rút cây trâm phiến trong tay áo, xòe ra phe phẩy. Vừa phe phẩy trâm phiến, Kỹ Thượng nói :


- Lần này Kỹ Thượng thân hành đến Dương Châu, không phải để tìm tứ thơ gì cả, mà đến đặng chứng nghiệm tiếng tăm của Đại hí viện Dương Châu của Tiêu Dao Mẫn tiểu thư.


- Đổng huynh đã đến Hí viện Dương Châu?


Kỹ Thượng gật đầu :


- Trong Đại Hí viện cũng có điều hoan lạc thú vị. Đổng Kỹ Thượng nói điều đó Thừa Ân đừng nghĩ ta là kẻ phóng đãng phong tình đấy nhé.


- Người lãng du tìm thi tức có được tứ thơ hay. Lý Bạch uống rượu để phóng bút đề thơ, huynh cũng chẳng khác gì Lý Bạch.


Kỹ Thượng phá lên cười, vừa cười Kỹ Thượng vừa nói :


- Hổ thẹn... hổ thẹn. Kỹ Thượng phải phạt Thừa Ân một chén mới được. Đem Đổng Kỹ Thượng mà so sánh với thi nhân Lý Bạch, e rằng lão Lý phải đội mồ sống dậy mà chửi ta mất. Quạ thì đâu thể so bì với Phượng Hoàng.


Y nói rồi dốc chén rượu uống cạn, sau đó chỉ tay vào mặt Thừa Ân :


- Ta nói cho Thừa Ân biết nhé, chỉ có Thôi Hiệu tiên sinh mới có thể so sánh được với Lý Bạch thôi.


Thừa Ân mỉm cười uống cạn chén rượu.


Kỹ Thượng nói tiếp :


- Rất tiếc Thôi Hiệu và Lý Bạch đều đã cỡi hạc bay đi mất, nếu không Đổng Kỹ Thượng phải tìm đến hai vị tiên sinh bái sư học đạo đó. Được làm sư đồ của Lý Bạch, và Thôi Hiệu đã là kỳ tích rồi chứ đừng nói đến so sánh với hai người đó.


Thừa Ân chuốc rượu ra chén.


Vừa chuốc rượu, Thừa Ân vừa nói :


- Điệp Khách quá khiêm tốn. Đúng là so với Thôi Hiệu và Lý Bạch tiên sinh có cái gì đó khiên cưỡng, nhưng môn khách của Đổng gia thì ai cũng biết tài thi tứ và bút pháp như thần của Đổng huynh.


- Thừa Ân có võ công tuyệt kỹ, tất Đổng Kỹ Thượng phải có cái gì đó chứ. Uống thêm một chén tao ngộ.


Hai người lại cạn chén.


Đặt chén xuống bàn Thừa Ân nói :


- Đổng huynh đến Dương Châu đã có thêm bài thi phú nào chưa?


Kỹ Thượng phá lên cười, Kỹ Thượng vừa cười vừa nói :


- Dương Châu cảnh đẹp hữu tình thơ mộng, đúng ra ta phải có một bài thi phú mới phải nhưng rất tiếc, tứ thơ của Đổng Kỹ Thượng đã bị Tiêu Dao Mẫn cướp mất hết rồi.


Ngoài Tiêu Dao Mẫn ra còn một người thứ hai cướp mất tứ thơ của Đổng Kỹ Thượng.


- Trang mỹ nhân thứ hai nào vậy.


- Không phải mỹ nhân mà là một gã đạo chích, y có tên là Đạo Soái Dương Châu.


Thừa Ân nhíu mày :


- Đạo Soái Dương Châu cướp tứ thơ của huynh.


- Đúng...


- Đạo Soái Dương Châu ăn trộm cả tứ thơ trong tâm thức của huynh à?


Đổng Kỹ Thượng khoát tay :


- Không, không. Nếu nói Đạo Soái Dương Châu lấy trộm tứ thơ trong đầu Đổng Kỹ Thượng là không đúng, mà y đã trộm toàn bộ ngân lượng của Đổng Kỹ Thượng.


- Có chuyện đó ư?


- Sự thật là như vậy. Cả Dương Châu đều kháo nhau về Đạo Soái Dương Châu. Cái gã đạo chích này khiến cho Kỹ Thượng phải tò mò. Hành tung của con người này xuất quỷ nhập thần, không ai phát hiện được. Một khi y đã muốn lấy trộm rồi thì chẳng người nào giữ được. Hành tung đó của Đạo Soái Dương Châu, khiến Kỹ Thượng hứng thú vô cùng.


- Đổng huynh có hứng thú với một gã đạo soái ư?


- Không phải hứng thú mà rất hứng thú đằng khác, nếu như Đổng Kỹ Thượng gặp được đạo đoái Dương Châu... nhất định ta với y sẽ đánh cược với nhau.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Gấu Em Có Võ

Gấu Em Có Võ

Tên truyện: Gấu Em Có VõTác giả: thanhhpvn1Thể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn

18-07-2016 36 chương
Con chó xấu tính

Con chó xấu tính

Có một con chó nọ cứ hay lao vào tấn công bất cứ ai mà nó gặp, nhưng nó làm điều

24-06-2016
Hẹn nhau ở Pont-Neuf

Hẹn nhau ở Pont-Neuf

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tình

25-06-2016
Yêu tinh rừng sâu

Yêu tinh rừng sâu

Từ nhỏ tôi vốn khác người, không thích nghe kể truyện cổ tích mà chỉ thích chuyện

30-06-2016
Ngày đã qua

Ngày đã qua

Nguyên dừng lại tháo giày ở ngạch cửa, lòng bảo lòng, bữa nay hãy vui như trước đây

24-06-2016
Cơ hội

Cơ hội

Nếu vô tình đánh mất một cơ hội nào đó, ắt hẳn bạn sẽ tiếc ngẩn ngơ và tự

24-06-2016