Chính Lan vui vẻ đáp:
bạn đang xem “Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Tại hạ đi ngang Thiểm huyện, tình cờ gặp Hứa lão đệ đang lâm bệnh, nằm ở bìa rừng. Y bị chứng sốt thương hàn, tại hạ biết chút y đạo nên đã đưa y vào thành chữa trị. Hứa Hoa thoát chết nên cảm ơn ấy mà gọi tại hạ là anh.
Trại Tây Thi chán nản, quay sang hỏi Lôi Đao:
- Hứa các hạ chắc chỉ chuyên về các chứng nội thương hay loạn khí, nên mới chịu thua bệnh sốt thương hàn?
Lôi Đao cười hề hề:
- Tại hạ chỉ chuyên về đao pháp, đến các vị trí huyệt đạo còn chưa thuộc hết, làm sao chữa trị cho ai được?
Chính Lan hiểu ngay Mỹ Kỳ đang cố điều tra xem ai đã vào thạch thất đêm qua. Chàng đỏ mặt nhớ lại lúc trị thương cho mĩ nhân. Thân hình nàng mĩ miều và khiêu gợi chẳng kém gì Hoàng Hoa Ma Nữ Tây Môn Tử Quỳnh. Yêu cái đẹp là bản chất tự nhiên của con người. Khi biết nàng là vị hôn thê của mình chàng rất sung sướng. Nhưng nghĩ đến mối huyết thù chưa báo phục, và tấm chân tình của Tử Quỳnh, chàng không dám thừa nhận hôn ước.
Võ công của đại cừu vô danh kia quá cao siêu, chàng không chắc rằng mình có thể toàn mạng khi đối địch với lão ta. Vậy có nói ra cũng chỉ làm khổ thêm một người nữa mà thôi.
Trại Tây Thi thấy mọi người đã buông đũa. Nàng thở dài, định nói cho họ biết ý định bãi binh.
Nào ngờ viên tổng quản Du gia trang, cũng là đại đệ tử của Du trang chủ, chạy vào như cơn lốc. Gã mừng rỡ như điên cuồng thét lên:
- Sư muội! Đêm qua Bệnh Trùng Ngụy Thừa Tư và Huệ Sơn tuyền chủ đã bị Hồng Nhất Điểm giết chết cả rồi. Đi theo Hồng Nhất Điểm là một cao thủ sử dụng đao pháp. Họ còn giết gần hết nhị thập bát tú. Thật là một tin vui cho chúng ta.
Cử tọa đồng thanh chúc mừng Du tiểu thư. Lôi Đao cười khanh khách:
- Té ra đại sát tinh Hồng Nhất Điểm đã thầm ái mộ Du cô nương nên mới ra tay giúp đỡ. Biết vậy, anh em tại hạ chẳng cần đến đây làm gì? Xin cáo biệt.
Nói là làm ngay, gã cùng Chính Lan đứng lên từ tạ bọn Thanh Long Trảo.
Trại Tây Thi bối rối nói:
- Nhị vị đi đâu mà gấp gáp như vậy? Sao không lưu lại vài ngày để tiểu muội tỏ lòng biết ơn?
Lôi Đao cười đáp:
- Đào Hoa cung đang tuyển sứ giả và võ sĩ, bọn ta đến đó xem có cơ may gì không?
Thiểm Điện Thần Kiếm mừng rỡ nói:
- Thế thì tiểu đệ xin tháp tùng.
Rốt cuộc cả bọn đồng ý đi Thái An. Du Mỹ Kỳ vội vào trong lấy bạc đem ra. Nàng vui vẻ nói:
- Tiểu muội y ước tặng mỗi vị hai trăm năm mươi lượng lương tháng đầu.
Bọn Thanh Long Trảo chưa đánh đấm trận nào nên ngượng ngùng không dám nhận. Lôi Đao cười khà khà:
- Chư vị từ chối mãi Du tiểu thư sẽ phật ý. Chúng ta có lấy số bạc này hôm nay thì mai sau cũng phải có lễ vật mừng đại hỷ của tiểu thư với Hồng Nhất Điểm.
Hứa Hoa bước đến nhặt gói bạc trên bàn. Những người còn lại được nước làm theo. Túi họ đang rỗng nên rất biết ơn họ Hứa. Nếu gã không muối mặt tiên phong thì chẳng ai dám nhận bạc cả.
Cuối cùng còn lại một gói bạc, Mỹ Kỳ bảo Chính Lan:
- Sao công tử không nhận chút lòng thành của tiểu muội?
Chính Lan mỉm cười:
- Tại hạ chỉ đi theo Hứa lão đệ cho vui chứ đâu có tài cán gì để giúp đỡ tiểu thư. Lòng thành xin tâm lĩnh vậy.
Mỹ Kỳ không chịu, cầm lấy gói bạc nhét vào tay chàng. Chính Lan tần ngần nói:
- Nếu tiểu thư đã quyết ý, tại hạ xin tuân mệnh. Tuy nhiên, xin gửi lại hai toa thuốc để Du lão gia và tiểu thư sử dụng. Dám hỏi lệnh tôn trúng kiếm thương hay chưởng thương?
- Gia phụ bị bọn bịt mặt đánh trúng ba chưởng vào ngực. Đó là một loại chưởng pháp âm nhu và độc ác.
Chính Lan gật đầu, mở tráp thảo ngay hai toa thuốc. Chàng nghiêm giọng:
- Lệnh tôn cứ theo toa này uống đúng một năm thì chân khí sẽ tụ lại nơi đan điền, ít nhất cũng hồi phục được một nửa công lực. Còn toa thứ hai là của tiểu thư. Tại hạ xem sắc diện, đoán rằng chân nguyên suy kiệt, uống mười thang là đủ.
Du Mỹ Kỳ giật mình, không hiểu sao Chính Lan lại biết rõ tình trạng cơ thể mình như vậy? Chẳng lẽ chàng lại chính là người đã cứu nàng?
Trại Tây Thi cố nén cảm giác hoang mang, nhận lấy hai tờ hoa tiên. Nàng chưa kịp nói lời cảm tạ thì Chính Lan đã quay lưng bỏ đi. Lôi Đao và những người khác chỉ nhún chân đã bay lên yên ngựa, riêng Chính Lan chậm chạp trèo lên. Trại Tây Thi nhìn vóc dáng gầy gò, văn nhược kia mà lòng nặng trĩu mối nghi ngờ.
Chờ khách đi cả, nàng chạy vào trong, tìm đến phòng Giang Tô đại hiệp, kể lại việc Hồng Nhất Điểm tiêu diệt bọn cường địch. Nàng cũng kể luôn việc mình lén luyện tà công ba năm nay và đêm qua suýt chết, nếu không có người cứu mạng.
Mỹ Kỳ kết luận:
- Phụ thân! Hài nhi cho rằng Hồng Nhất Điểm chính là vị ân nhân đã có mặt trong thạch thất.
Du lão nghiêm giọng:
- Kỳ nhi quả là to gan mới dám lén lút rèn luyện Độc Hỏa chân khí. Nay việc đã qua, ta không nỡ trách làm gì, nhưng xem ra ngươi đã thất tiết với Hồng Nhất Điểm rồi còn gì? Thế thì lão phu mặt mũi nào mà gặp Âu Dương đại ca đây? Âu Dương Tùng còn có đại ân cứu mạng ta và mẫu thân ngươi. Dù xa cách nhưng lòng ta vẫn luôn nhớ đến thời gian xum họp ở Thiểm Tây. Kỳ nhi, thế là ngươi đã hại phụ thân rồi.
Mỹ Kỳ thấy cha gia rơi lệ, lòng nàng se lại nhưng vẫn bướng bỉnh phụng phịu nói:
- Hài nhi rất chán ghét tập quán chỉ phúc vi hôn của các bậc trưởng bối. Giả như Âu Dương Chính gầy gò, ốm yếu, lại bị chứng tiên thiên bất túc, chẳng lẽ phụ thân lại bắt hài nhi phải hi sinh cả đời xuân sắc mà lấy gã hay sao? Hài nhi đã nguyện sẽ lấy bậc anh hùng cái thế mà thôi.
Du lão mỉm cười:
- Âu Dương đại ca võ công quán thế, thanh danh Nhu diện phán quan lừng lẫy võ lâm từ ba mươi năm trước. Hổ phụ sanh hổ tử, lẽ nào Chính nhi lại bạc nhược, như ngươi nói? Nếu đúng như vậy thì ta cũng chẳng dám ép Kỳ nhi lấy gã làm gì!
Mỹ Kỳ mừng rỡ nói:
- Phụ thân nói phải giữ lời. Hài nhi đã gặp một gã học trò tên gọi Âu Dương Chính Lan. Trí tuệ thì tuyệt luân nhưng trói gã không chặt. Hài nhi linh cảm đấy chính là nam tử của Âu Dương bá phụ.
Du lão lặng người suy nghĩ một, miệng lẩm bẩm:
- Chính Huệ⬦ Chính Lan. Thôi chết rồi! Chính nhi chỉ là tên gọi ở nhà của Chính Lan, ta vì sơ ý nên không hỏi kỹ. Thế dung mạo gã ra sao?
- Bẩm phụ thân, dáng vóc y mảnh khảnh, tuy không anh tuấn nhưng cũng dễ coi. Mắt y sâu và có cái nhìn rất bí ẩn.
Du lão vỗ đùi:
- Đúng rồi! Đó chính là dung mạo của Âu Dương đại tẩu lúc còn trẻ. Thế gã có nói quê quán ở đâu không?
- Bẩm phụ thân, gã bảo rằng quê ở Tứ Xuyên.
- Lạ thực! Kỳ nhi hãy đi tìm gã ấy đến đây cho ta hỏi han.
Mỹ Kỳ mỉm cười:
- Chính Lan đã đi Thái An để xem Đào Hoa cung chủ chiêu binh mãi mã rồi. À, y có để lại hai toa thuốc cho phụ thân và hài nhi.
Nàng chưa hề xem qua và đưa thẳng cho Du lão trang chủ, lão xem xong sa lệ nói:
- Còn sai thế nào được? Đây là nét chữ của Âu Dương đại ca. Chính Lan đã được ông dạy dỗ từ nhỏ nên nét chữ cũng giống cha.
Đó là toa của Du Mỹ Kỳ. Xem đến toa của mình, ông phát hiện hai hàng cuối không phải tên dược vị mà là hai câu thơ:
"Cựu ước nhược phiêu phong,
Thanh thiên nhất điểm hồng."
Du lão mừng đến run giọng:
- Kỳ nhi! Chính nhi là Hồng Nhất Điểm đấy! Hãy xem đây.
Lão đưa tờ hoa tiên, chỉ tay cho Mỹ Kỳ thấy hai câu thơ. Nàng nghe lòng rộn ràng, sung sướng, vì hôn phu lại là bậc kỳ tài tuyệt thế. Nhưng Trại Tây Thi thấy chàng từ hôn tủi thân nói:
- Phụ thân! Người ta đã giải trừ hôn ước rồi mà.
Du trang ghủ cau mày suy nghĩ rất lâu mới nói:
- Kỳ nhi! Con là một trong những mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ, lẽ nào Chính Lan lại không động tâm? Y biết ta là nghĩa thúc mà không đến chào hỏi chắc cũng có nỗi khổ tâm. Nay Chính Lan ẩn nấp dưới thân phận Hồng Nhất Điểm, giết người mà không để ai thấy mặt, chẳng hề giống tác phong của Âu Dương đại ca chút nào cả. Hay là Nhu diện phán quan đã ngộ hại và y đang truy tầm kẻ gia thù? Chỉ có lý do đó mới khiến y cắn răng chối từ hôn ước mà thôi.
Trại Tây Thi nghe lão phân tích rất chí lý, vui vẻ nói:
- Chờ phụ thân bình phục, hài nhi sẽ đi tìm Chính Lan hỏi xem sự thể thế nào?
Du lão cười bảo:
- Chẳng cần chờ lâu như thế, con cứ uống thuốc vài ngày, khôi phục công lực rồi đi Thái An tìm Chính Lan về đây.
Chương trước | Chương sau