Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân

Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 34
5 sao 5 / 5 ( 139 đánh giá )

Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân - Chương 32 - Tháo cũi xổ lồng. Trái tim tan nát. Lạnh giá tâm hồn

↓↓
Bảy mẫu đầu đũa nữa được Nguyên nhi bẻ ra và để vào một góc, chung với hai mươi đầu đũa trước đó.


Bảy ngày nữa đã qua đi, chưa có gì đáng phấn khởi, ngoại trừ Nguyên nhi được bảy ngày sống trong cảnh đoàn viên với mẫu thân. Tuy chỉ là nơi giam giữ tù nhân, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ sưởi ấm lòng Trang Đài Trúc! Một phấn khởi nữa là biết được rõ tên họ của mình, Văn Thảo Nguyên!


Bảy ngày qua, bảy bữa ăn trưa, bảy bữa ăn tối lặng lẽ trôi qua.


Không! Bữa ăn tối thứ bảy không lặng lẽ, bình thường như trước đó...

bạn đang xem “Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Vì lẽ, người đưa cơm, Hoàng Nhân có đưa thêm vào một vật: một bức thư. Và kèm theo đó là một câu hỏi :


- Cao đại ca! Đại ca có biết một người nào có tên là Vạn Ngọc Châu không? Đại ca có thơ của người này gởi.


Văn Thảo Nguyên bàng hoàng trước lời nói này của Hoàng Nguyên, đã định hỏi thêm cho rõ thì cũng như lần đưa thư trước, Hoàng Nhân đã vội phải quay đi.


Trở lại chỗ ngồi, tay cầm bức thơ mà Văn Thảo Nguyên nhớ lại hình bóng của Vạn Ngọc Châu. Văn Thảo Nguyên tự hỏi: "Vạn Ngọc Châu có liên quan gì nơi này mà có thể gởi thơ vào được đến đây? Hay là... hay là nàng cũng đã bị lão Quân chủ bắt? Đã bị lão... lão..."


Lắc đầu, xua đi ý nghĩ không hay, Văn Thảo Nguyên vội kể lại chuyện quen biết Vạn Ngọc Châu trước đây cho Lã Nguyên Sinh và mẫu thân mình nghe khi thấy cả hai người đưa mắt dò hỏi.


Nghe xong, không nói gì, Lã Nguyên Sinh lại lấy từ trong lòng mình ra đoạn ống sắt nhỏ, trước đây Mã Hoàng đã trao cho, đưa cho Văn Thảo Nguyên.


Văn Thảo Nguyên hiểu ý, cầm lấy và dùng nó để thắp sáng mà xem thơ của Vạn Ngọc Châu.


"... Được cùng Cao huynh hội ngộ thật là thỏa lòng mong ước của lòng này. Chia tay Cao huynh tại Kỳ Liên sơn, lòng này vẫn thường khẩn nguyện cùng trời cao, sau sẽ lại gặp gỡ. Nào ngờ đấy là lần gặp nhau cuối cùng! Ngỡ tạm biệt lại là vĩnh biệt! Cao huynh có hiểu thấu được lòng này không?


Gặp Thất tỷ mà Cao huynh đã buông tha, lòng này như chết đi. Oán trách trời xanh sao lại quá phủ phàng. Gặp nhau chi để rồi thêm bẻ bàng!...


Gia phụ tội ác đã ngập đầu. Tiếng oán trách đã thấu tận mây xanh. Oán thù chất cao thành núi. Đã khơi sâu tợ bể!...


... Đến Thất tỷ đã hóa cuồng mà gia phụ cũng không buông tha!...


Cao huynh hỡi! Việc làm của Cao huynh là muôn ngàn lần đúng đắn. Đấy là khí phách của đấng trượng phu, là cao vọng của một kỳ nam tử.


... Lòng này dù thương xót cha già cũng đâu thể cúi đầu van xin ở lượng hải hà của Cao huynh...


Để chuộc lại phần nào trong muôn một tội nghiệt của cha già, sơ đồ này xin gởi đến Cao huynh!


... Lòng này chỉ cố được đến đây. Cơ quan trùng trùng. Bẫy độc giăng giăng. Mong Cao huynh cố mà bảo trọng!...


Hẹn gặp Cao huynh ở kiếp lai sinh...!!


Kiếp sau xin nguyện làm thân trâu ngựa đền đáp tấm chân tình chủa Cao huynh!!


Vĩnh biệt.


Ngọc Châu".


Một giọt nước sau cùng đã làm tràn đầy ly uất hận! Tin dữ dập dồn, sức người liệu có chịu được chăng?


Văn Thảo Nguyên ụa ra một búng máu tươi. Người ngã ra sau, đầu óc quay cuồng, hôn mê bất tỉnh.


Lã Nguyên Sinh đỡ kịp thân hình vừa ngã của Văn Thảo Nguyên. Lão hoảng kinh, không hiểu trong thơ viết gì mà Văn Thảo Nguyên lại xúc động thái quá đến nỗi phải hôn mê!


Giở phong thơ còn trong tay con mình, đỡ lấy đoạn sắt ngắn dùng để soi sáng rớt lăn ra trên nền đá. Trang Đài Trúc xem lại bức thơ.


Thương xót cho số phận của Vạn Ngọc Châu. Buồn thương cho hoàn cảnh của con mình. Bà lẳng lặng mà khóc. Mặc cho nước mắt rơi thấm đầy trang giấy. Mặc cho Lã Nguyên Sinh đang bối rối chờ nghe lời giải thích của bà. Bà cứ âm thầm mà rơi lệ.


Sẵn ánh lửa còn bập bùng chiếu sáng. Lã Nguyên Sinh với một tay còn bỏ không, cầm lấy bức thơ trên tay Trang Đài Trúc mà xem. Xem rồi, Lã Nguyên Sinh chỉ còn biết chặc lưỡi, thương tình cho cả hai. Lão thầm nghĩ: "Hai trẻ chắc đã có cảm tình sâu đậm! Gặp vố này không biết Nguyên nhi có chịu đựng nổi không? Ông Trời sao mà cay nghiệt! Nhưng việc lúc này không phải là than, là khóc!"


Lã Nguyên Sinh xem xét kỹ sơ đồ mà Vạn Ngọc Châu không biết làm cách nào mà có, đã bỏ vào thơ. Càng xem, Lã Nguyên Sinh càng thêm sợ hãi.


Sợ cho kiến thức của tiền nhân! Quả thật đường trong lòng mộ địa giăng giăng như mắc cửi, chẳng biết đường đâu mà lần, nếu không có sơ đồ này. Sợ cho lòng hiểm trá của người đời nay, lợi dụng sự nguy hiểm của lòng mộ, biến thành nơi giam giữ người. Thật là gian nan cho người muốn từ ngoài mà đột nhập vào nơi đây. Thật là kiên cố cho người nào muốn từ trong mà đào thoát ra ngoài. Chỉ cần vài người trấn thủ nơi này đủ để biến nơi đây thành tường đồng vách sắt!


Theo sơ đồ mà đếm, đường dẫn ra lòng mộ phải trải qua hàng chục cơ quan hiểm trở. Trong đó có cả thủy độc, hỏa độc. Những thứ dộc dược đã tồn trữ cả ngàn năm, không thể đoán biết sức độc mạnh đến đâu.


Bế tắc! Lã Nguyên Sinh không thể nghĩ ra được cách nào mà Nguyên nhi có thể thoát thân được. Trừ phi có người làm nội gián, hiểu được tường tận các mấu chốt điều khiển các cơ quan mà hủy đi thì quả là vô phương!!!


Mãi trầm ngâm suy tính, Mã Hoàng đến gần mà Lã Nguyên Sinh không hay biết! Thấy Lã Nguyên Sinh đã xem thơ xong, còn đang ngồi trầm tư. Mã Hoàng đón lấy phong thư mà xem.


Xem xong, Mã Hoàng nói :


- Xem ra, việc thoát thân chỉ còn hai cách. Một là xông càn mà ra, giao tính mạng cho số kiếp định đoạt! Hai là phải có người thông thuộc mà hủy các cơ quan ám tàng.


- Khó đến thế sao, Mã tiền bối?


Văn Thảo Nguyên đã tỉnh dậy từ lúc nào, Mã Hoàng và Lã Nguyên Sinh không biết. Chỉ biết Văn Thảo Nguyên đã nghe được lời nói của Mã Hoàng mà lên tiếng hỏi!


Lã Nguyên Sinh hỏi :


- Hiền điệt không làm sao chứ?


Lắc đầu, nhưng không che giấu được sự buồn sầu, Văn Thảo Nguyên đáp :


- Tiểu điệt không sao đâu. Bá bá, việc thoát khỏi nơi đây, Mã tiền bối đã có tin tức gì chưa? Sao lại...


Lắc rồi lại gật, Lã Nguyên Sinh nói :


- Mã tiền bối không có phương cách gì! Duy chỉ có sơ đồ này của Vạn cô nương là khả dĩ mà thôi. Nhưng... cũng phải bó tay vô kế khả thi!


Văn Thảo Nguyên cố bình tâm mà xem xét kỹ một lượt sơ đồ.


Trầm ngâm một lúc, Văn Thảo Nguyên mới nói :


- Tạm ổn, tiểu điệt có thể vượt qua được! Còn mọi người thì... phải tính lại đã!


- Nói sao? Hiền điệt nói có thể theo sơ đồ này mà thoát được à? Còn cơ quan? Bẫy độc?


Văn Thảo Nguyên gật đầu ư tư mà nói :


- Trước đây, tiểu điệt do một quái trong Hoài Lâm ngũ quái dẫn đường, từ ngoài xông vào, đã phá hủy không ít cơ quan. Nếu lão đại ma đầu này chưa phục hồi được thì theo sơ đồ này, tiểu điệt từ đây xông ra các loại cơ quan ám tàng, tránh cũng không khó! Còn độc dược thì đối với tiểu điệt vô hạ! Việc của tiểu điệt, bá bá cứ yên tâm.


Mã Hoàng vội nói :


- Thế trước đây, người xông vào phá hủy một số cơ quan mà không việc gì là Văn thiếu hiệp sao? Thế thì may quá, lão Quân chủ chưa có phục hồi lại được, vì lão không có khả năng này!


- Thế hiền điệt còn gì nữa mà lo lắng?


Lã Nguyên Sinh không hiểu nên hỏi vậy.


Văn Thảo Nguyên nói ngay ý nghĩ của mình :


- Tiểu điệt lào là lo cho mọi người! Nếu theo chân tiểu điệt mà đi, cơ quan nguy hiểm thì đã phá hủy rồi không cần phải nói. Riêng về độc dược, e tác hại còn dài, mọi người theo chân ắt sẽ gặp nguy hiểm!


Khoát tay, Lã Nguyên Sinh nói :


- Tưởng việc gì chớ việc này thì hiền điệt cứ an tâm mà đi! Vì bọn ta có theo ra cũng không giúp được gì, võ công đâu mà tham chiến. Hai nữa, e lão Quân chủ còn đặt người ở lại đây, không cần nhiều, chỉ cần một, hai tên Chuyên sứ là bọn ta hết đất sống. Hiền điệt cứ yên tâm mà đi! Bất quá sau hai ba ngày, nếu yên tĩnh, có Mã lão huynh đây, bọn ta sẽ rút ra sau. Hẹn ngày hiền điệt đắc thắng khải hoàn, chúng ta sẽ gặp lại. Ta chỉ lo...


Đã an tâm phần nào, lại nghe Lã Nguyên Sinh nói lấp lửng, Văn Thảo Nguyên vội hỏi :


- Bá bá còn lo lắng điều chi?


Nhìn ngay vào mặt Văn Thảo Nguyên, lão đáp :


- Ta chỉ lo hiền điệt quá âu sầu lo lắng, làm tâm trí mê muội. Quyết tâm thì có thừa nhưng không đủ cơ trí mà đối địch với lão ta!


Giật mình trước lời đề tỉnh này, Văn Thảo Nguyên vòng tay mà nói :


- Bá bá quở trách tiểu điệt thật là đúng! Được rồi! Nghe theo lời của bá bá, tiểu điệt cố dằn nén lại, suy xét kỹ mọi việc trước sau, rồi sẽ cùng một phen sống mái với lão! Đa tạ bá bá!


Lã Nguyên Sinh hài lòng :


- Bất tất phải đa tạ! Ta chỉ cảnh tỉnh hiền điệt vậy thôi. Hiền điệt định khi nào xông ra?


Nhìn lại số mẫu đũa nằm đó, nhẩm đếm, Văn Thảo Nguyên đáp :


- Đã hai mươi bảy ngày rồi! Nay mai gì đây ắt lão sẽ đến, để đến lúc đó e quá trễ. Hơn nữa, tính khứ hồi đi và về của Võ Lâm Thần Toán, e người của tiểu điệt đã vào đến Tứ Xuyên rồi! Không thể trễ nãi được. Tiểu điệt phải đi ngay! Bá bá cho tiểu điệt gởi gấm lại mẫu thân! Hẹn gặp lại một ngày gần đây!


Quay sang Trang Đài Trúc, lúc này đang đứng ngay bên, Văn Thảo Nguyên sụp lạy mà thưa :


- Mẫu thân! Nguyên nhi xin đi! Không còn lâu nữa đâu, Nguyên nhi sẽ xin đón mẫu thân về mà phụng dưỡng! Về lại Hồng Bạch Nhị Kiếm trang mà gầy dựng lại thanh danh ngày nào! Xin mẫu thân nhận một lạy này của Nguyên nhi!


Vừa gặp lại con chưa được mấy ngày đã phải chia tay. Biết đây là việc chẳng đặng đừng, nhưng Trang Đài Trúc cũng không cầm được giọt nước mắt lúc chia tay. Trang Đài Trúc cố gạt lệ mà nói :


- Nguyên nhi! Con đi cố mà bảo trọng! Mẫu thân ngày đêm luôn tưởng nhớ đến Nguyên nhi! Nhớ sớm quay về, đừng để mẫu thân phải héo mòn vì con! Nguyên nhi! Con của mẹ!


Cả hai ôm chầm nhau mà khóc.


Văn Thảo Nguyên buông mẫu thân ra và nói với Lã Nguyên Sinh và Mã Hoàng :


- Bá bá! Mã tiền bối! Xin chăm sóc giùm mẫu thân của Nguyên nhi! Nguyên nhi xin bái biệt! À, còn việc này nữa! Mã tiền bối hãy giữ lấy sơ đồ này, sau dựa vào đấy mà đưa mọi người ra! Xin cáo biệt! Mẫu thân, Nguyên nhi đi đây!


Sau tiếng nói, bóng người của Văn Thảo Nguyên đã lướt đi và khuất mắt sau một chỗ quanh.


Cứ lần lượt mà tiến. Cứ tuần tự mà lao đi. Cơ quan phát động. Tay nhanh, chân lẹ, mắt mau. Tất cả ngũ quan đều hoạt động. Mặc kệ tên độc bắn ra như mưa. Hai tay áo vũ lộng. Kình phong che phủ khắp người.


Xẹt!


Lưỡi đại thần phủ sụp xuống thật nhanh. Cước bộ vụt đổi. Nhanh như ánh chớp.


Sà!


Lưới gắn đầy trủy thủ bén nhọn chụp xuống. Tay phát chưởng. Chân lùi nhanh. Rồi lại lướt qua. Thủy độc bắn ra như vãi trấu. Chân đạp mạnh. Thân người dán vào nóc trần của lòng mộ. Thủy độc ngừng phun. Hơi độc vẫn ngào ngạt. Bế khói lăng không mà lướt qua.


Vượt qua gần một chục cơ quan hiểm trở. Rồi đã đến một đoạn đường không có một cơ quan nào phát động!


Văn Thảo Nguyên mừng rỡ :


- Thế là đã đến được đoạn đường trước đây mình đã xông vào!


Cơ quan đã bị phá hủy, làm sao hoạt động lại được!


Nhưng...


Thấp thoáng đã có bóng người :


- Ai?


Văn Thảo Nguyên chỉ còn e gặp phải Hoàng Nhân, đệ tử của Truy Phong Tẩu Cái Mã Hoàng mà thôi! Còn kỳ dư giết tất!


Giết để sau này mọi người có cơ hội đào thoát. Nghe tiếng quát ồm ồm, khẳng định không phải là Hoàng Nhân, Văn Thảo Nguyên không dừng bước mà lại lướt nhanh hơn, miệng đáp, tay đánh :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Một chỗ nương tựa

Một chỗ nương tựa

Bà mẹ kể rằng lúc bà qua Hàn Quốc giữ cháu cho con gái đi làm, thấy nó thường xuyên

24-06-2016
Đau gì như thể

Đau gì như thể

Có đáng không những tháng năm dài vằng vặc? Những tâm hồn thương tổn? Và kia, một

24-06-2016
Độc thân tuổi 27

Độc thân tuổi 27

27 tuổi, cũng đã được một nửa của đời người. Ở cái tuổi biết mình đang từng

23-06-2016