Từ phía Bắc đi lần về Nam, phải qua Tứ Xuyên.
Cao Nhẫn chợt nhớ đến Đường gia ở Tứ Xuyên. Cao Nhẫn và Võ Lâm nhị thần cùng bàn với nhau ghé qua Đường gia.
Cổng đại phủ của Đường gia vẫn uy nghi, đường bệ đứng sừng sững, từ xa đã nhìn thấy, khiến Cao Nhẫn và nhị lão phải thêm dồn bước.
Nhưng khi chân đã đến gần, Cao Nhẫn có cảm giác bất ổn. Cổng đại phủ Đường gia còn đó, nhưng cánh cổng đang cánh mở cánh khép.
bạn đang xem “Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tấm đại biển treo trên cổng cũng vẫn còn đó nhưng bụi giăng nhện bám đầy.
Đưa mắt nhìn nhị lão, Cao Nhẫn ra dấu hãy đề phòng. Đưa tay xô nhẹ cánh cổng, Cao Nhẫn sẽ bước chân đi vào đại phủ Đường gia. Hai lão ở hai bên Cao Nhẫn cũng bước theo. Cả một đại phủ to lớn giờ đây vắng lặng. Không khí phủ trùm mùi chết chóc.
Bước sâu thêm vào đại phủ. Khắp nơi đều xộc xệch. Bàn ghế đổ nát nằm tứ tung. Bụi phủ mờ mọi nơi, theo bước chân của cả ba người mà tung bay lên, khiến cả ba người cơ hồ phát sặc.
Vào hẳn hậu sảnh, nơi an nghỉ của mọi người trong Đường gia vẫn vắng lặng. Một sự vắng lặng đáng ngờ.
Cuối cùng, sau khi đã xem qua khắp nơi một lượt, Cao Nhẫn và nhị lão vẫn không trông thấy một người nào cả. Ngoại trừ sự hoang phế và đổ nát ra, cả ba người đều không thể tìm được một điều gì để giúp họ tìm hiểu được manh mối. Duy chỉ một vật. Vật này rơi ra, nằm khuất sau một cánh cửa mà Võ Lâm Thần Toán đã tìm được. Đó là Ngân lệnh bài!
- Hiệp Thiên bang!
Cả ba người, Cao Nhẫn và Võ Lâm nhị thần cùng la lên một lúc...
Bấy nhiêu đó cũng đủ hiểu. Mọi người ở Đường gia đều gặp tai họa.
Mà tai họa này đến từ Hiệp Thiên bang. Nguyên do chắc cũng là vì Đường gia đã kháng lệnh. Lệnh phải liên minh với Hiệp Thiên bang.
Võ Lâm Thần Toán gật đầu nói :
- Giống như tình trạng trước đây của Tiềm Long bang!
Cao Nhẫn nghe lão nói, nhưng vẫn im lặng suy nghĩ. Cao Nhẫn lẩm bẩm :
- Nhưng họ đã ra sao? Bị giết cả! Hay là...
- Bị giam cầm!
Võ Lâm Thần Toán ứng tiếng, nói thay cho Cao Nhẫn.
Võ Lâm Thần Khất và Cao Nhẫn gật đầu tán đồng.
Cao Nhẫn nói thêm :
- Vậy là Tiềm Long bang, Bang chủ và bang chúng cũng bị giam giữ. Lão Huyền Hạc nói không sai!
Võ Lâm Thần Toán hỏi :
- Sao? Huyền Hạc tiểu đạo sĩ nói thế à?
Cao Nhẫn lắc đầu, đáp :
- Lão không nói, nhưng không khác gì đã nói!
Hai lão không hiểu.
Cao Nhẫn phải thuật lại việc võ Đang và Nga Mi tranh nhau Tiềm Long thân pháp bí phổ trước đây, khi Cao Nhẫn, Tư Đồ Sương và thị tỳ A Ngọc bước chân đến Không Động cho hai lão nghe.
Thuật xong, Cao Nhẫn nói :
- Theo tiểu đệ, muốn vạch mặt lão Quân chủ, chúng ta cần phải có bằng chứng và nhân chứng. Bây giờ tiểu đệ tính thế này, nhị lão sư huynh nghe thử xem sao!
- Thế nào? - Võ Lâm Thần Toán nôn nóng hỏi.
Cao Nhẫn nói :
- Nhị lão sư huynh phân nhau ra. Người thì cố tìm được nơi lão Quân chủ giam người. Biết được nơi này, hoặc giải thoát được những người bị bắt giam, lo gì lão Quân chủ không bị vạch mặt. Còn một người thì đến ngay Không Động, tương tự cho một số quần hùng có hiệp tâm. Tất cả lại chia nhau tìm thêm bằng cớ. Cùng với việc tiểu đệ về Thủy Tín phong. Chúng ta sẽ diệt được ngay dã tâm của lão! Thế nào?
Hai lão trầm ngâm một lúc, Võ Lâm Thần Toán áy náy nói :
- Như thế cũng được. Có điều tiểu đệ đi một mình, e lại sập bẫy của bọn chúng thì nguy!
Cao Nhẫn cười thành tiếng, rồi mới nói cho hai lão yên tâm :
- Không sao đâu! Nhị vị không quên lúc này tiểu đệ không còn là tiểu đệ lúc trước nữa à? Chỉ đáng lo là lo cho nhị vị mà thôi! Vậy nhé! Chúng ta cứ thế mà tiến hành! Nhị vị hãy cố mà bảo trọng!
Hai lão đành đáp :
- Cung chủ! Xin bảo trọng!
Gật đầu, Cao Nhẫn lướt mình đi ngay. Võ Lâm nhị thần nhìn nhau. Cả hai hài lòng. Võ Lâm Thần Toán nói :
- Phần Cung chủ, chúng ta khỏi phải bận tâm nữa. Tôi chỉ lo cho lão già say thôi!
Võ Lâm Thần Khất trừng mắt :
- Sao lại lo cho ta?
Lão Toán cười :
- Thì lo cho lão mãi uống rượu mà không hoàn thành được sứ mệnh chứ sao? Đến lúc đó, ta sẽ bảo Cung chủ xử lão... xử không...
- Không gì?
- Không cho lão uống một giọt rượu nào nữa, chứ còn sao nữa. Há há há...
Võ Lâm Thần Toán vừa cười vừa chớp mình phóng đi vì Võ Lâm Thần Khất đã nhào tới.
* * * * *
Bây giờ không nói đến Võ Lâm nhị thần nữa! Mà nhắc lại việc Cao Nhẫn đang trên đường đi đến Thủy Tín phong.
Vừa đi, Cao Nhẫn vừa nhớ đến Nam Cung Ngọc. Không, bây giờ phải nói là Nam Cung Minh Ngọc. Một giai nhân tuyệt thế. Không hiểu lúc này nàng đã ra sao? Có còn lo lắng cho Cao Nhẫn nữa không?
Cao Nhẫn cũng nhớ đến đôi mắt của Nam Cung Minh Ngọc. Đôi mắt có cái nhìn trông rất quen. Giống ai nhỉ?
Điểm qua một lượt, Cao Nhẫn không tài nào đoán được là đôi mắt này, có cái nhìn trông giống ai? Cái nhìn thật khó thể nào quên được!
Mãi suy nghĩ, Cao Nhẫn đã đến Thủy Tín phong lúc nào không hay!
Theo giòng suối nhỏ, Cao Nhẫn bước chân đến một sơn cốc. Sơn cốc có phong cảnh thật diễm lệ, hữu tình. Có gió mát, nước suối trong lành róc rách chảy. Cỏ cây tốt tươi, đầy hoa thơm cỏ lạ.
"Có lẽ Nam Cung Minh Ngọc và mẫu thân của nàng cư ngụ ở đây".
Cao Nhẫn vừa nghĩ thầm, vừa bước sâu vào sơn cốc.
Không bao lâu, trước mắt Cao Nhẫn đã hiện ra vài nếp nhà tranh, được dựng kề bên giòng suối mát. Còn cách nếp nhà chừng mười trượng, Cao Nhẫn đã lên tiếng gọi :
- Nam Cung Minh Ngọc! Nam Cung cô nương! Cô nương có ở đây không?
Đáp lại tiếng gọi của Cao Nhẫn, chỉ là những chuỗi âm thanh vang dội. Tiếng dội vang khắp núi rừng.
Kinh ngạc, Cao Nhẫn nghĩ thầm: "Không lẽ không phải chốn này?"
Cao Nhẫn lại kêu :
- Có ai ở đây không? Cho tiểu sinh hỏi thăm!
Vẫn là những tiếng dội lại, đáp lời cho Cao Nhẫn. Tiếng gọi lần này quá lớn khiến các thú rừng nhỏ trong sơn cốc chạy tán loạn.
"Sao lại không có ai?"
Cao Nhẫn lại nghĩ vậy. Không dừng được, Cao Nhẫn tiến dần về những nếp nhà tranh dò xét...
Có tất cả là ba nếp nhà.
Ở nhà đầu tiên, có chiếc cầu nhỏ bằng cây rừng khép lại, bắc qua giòng suối để qua lại. Cao Nhẫn theo cầu bước vào nhà. Hình như nhà này được dùng để nghĩ mát, hoặc để tiếp khách khi cần đến.
Mọi vật trong nhà đều trang nhã, mộc mạc, bình dị nhưng dễ nhìn. Dễ làm cho người ngồi nơi đây, qua phong cảnh xung quanh hứng thú với cảnh tiêu dao, vui cùng sơn thủy, qua ngày đoạn tháng một cách tĩnh lặng...
Không có ai, không có vật gì có vẻ như đã bị xáo trộn. Tất cả vẫn nằm đúng chỗ của nó. Nhưng tịch không có ai xuất hiện. Chủ nhân đâu?
Bước vào căn nhà tranh thứ hai, cách căn đầu tiên khoảng mười lăm trượng. Cao Nhẫn chợt khựng người lại. Vì, vừa đưa mắt nhìn qua, Cao Nhẫn dù kém lịch duyệt vẫn nhận ra, đây là khuê phòng của một nữ nhân!
Bối rối, Cao Nhẫn khe khẽ lên tiếng :
- Chủ nhân ơi! Chủ nhân có đây không? Cho phép tiểu sinh được tiếp kiến!
Vẫn im lặng! Vẫn tịch mịch!
Cao Nhẫn khẽ khàng, chân bước nhẹ, tay vén rèm, đưa mắt nhìn qua.
Không có ai cả? Căn nhà chỉ có một gian, vừa là chỗ ngũ, vừa là đọc sách, đánh đàn giải khuây. Nhìn qua là thấy được tất cả, không có một ai hiện diện.
Tuy vậy, Cao Nhẫn vẫn không dám bước vào, e có điều thất thố!
Quay người đi vè căn nhà cuối cùng, căn thứ ba, khác hẳn hai căn nhà đầu. Căn nhà này nhỏ, rất nhỏ, gần như là một tiểu am. Vì tuy mái nhà lợp bằng tranh nhưng bốn góc, người dựng vẫn khéo léo uốn lượn lên trên, như cánh tay đưa ra vẫy vẫy. Trông khá giống như một cái am nhỏ.
Hơn nữa, từ chỗ Cao Nhẫn đứng, nhìn được cả ba mặt của căn nhà nhỏ này, không thấy một cánh cửa nào cả! Thay vào đó là các bức màn the buông hờ. Qua màn the mỏng, Cao Nhẫn nhìn được, ở trong cùng là một bàn thờ Phật. Nhưng không thấy khói nhang. Không nghe tiếng gõ mõ, không thấy ai ngồi!
Chủ nhân đâu? Chủ nhân là ai? Là nữ nhân ở khuê phòng sao lại có am tu? Là ni sư sao lại ở khuê phòng? Khó hiểu...
Cao Nhẫn lại đưa mắt nhìn quanh khắp mọi nơi. vẫn như trước, không thấy bóng ai, dù chỉ là một người!
Nhưng phía xa xa, nằm trên một nhánh cây vắt ngang con suối là một mãnh vải đang được gió thổi phất phơ. Tung người thật nhanh đến đó, Cao Nhẫn càng thấy gai gai trong người.
Còn gì nữa, đương nhiên là mảnh vải của Nam Cung Minh Ngọc khi trước dùng để bịt đầu lúc ải dạng nam nhân ở Quân Sơn.
Cao Nhẫn định thần một lúc, quay nhìn quanh quất, Cao Nhẫn kêu to :
- Nam Cung cô nương! Cao Nhẫn y hẹn đến đây! Cao Nhẫn đây! Nam Cung cô nương ở đâu?
Tiếng kêu của Cao Nhẫn lồng lộng trong gió, theo gió tản mát khắp nơi và vang dội về tai Cao Nhẫn.
Âm vang dứt! Không một ai đáp lời! Không ai xuất hiện!
Chẳng thể đứng yên, Cao Nhẫn lướt người đi khắp mọi nơi, dò xét khắp chỗ. Không một dấu vết chứng tỏ còn có người ở đây. Nam Cung Minh Ngọc đi đâu? Có thể đi đâu được? Còn mẹ của nàng đâu?
Sao lại cũng không thấy? Đi đâu cả rồi? Hay là...
Không vội vàng ức đoán quá sớm. Cao Nhẫn bắt đầu cẩn thận quan sát kỹ từng căn nhà một.
Chương trước | Chương sau