XtGem Forum catalog
Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân

Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 34
5 sao 5 / 5 ( 15 đánh giá )

Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân - Chương 13 - Về chốn cũ phá bỏ Loạn Thạch cước. Bước kiên trình nhi nữ tỏ tình thâm

↓↓

- Không phải! Ý tiểu tỳ muốn nói là... là...

bạn đang xem “Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Là sao? Sao mi không nói? Mi lại nghĩ ra cái ý quỷ quái gì đây?


- Là tiểu tỳ nói, con tim của tiểu thư ngăn không cho tiểu thư đi!


- A Hoa? Mi lại nói xàm, ai nói cho mi biết là con tim ta không cho ta đi? Mi ắt không quên tính ta cương quyết như thế nào chứ?


- Còn ai nói nữa!


- Nói mau! Ai nói với mi điều tầm xàm ấy?


- Tiểu thư!


- Là ta? A Hoa, mi thật là quá quắt lắm rồi!


- Chứ tiểu tỳ nói không đúng sao?


- Không!


- Đúng!


- Không!


- Đúng!


...


- Nhị vị đang bàn thảo gì đó?


- Cao công tử!


- Công tử đã về!


Đúng là Cao Nhẫn đã về, trên tay chàng đang giữ hai con thỏ rừng.


Cao Nhẫn ngơ ngẩn nhìn Vạn Ngọc Châu và A Hoa, Cao Nhẫn cũng cười theo. Tiếng cười rộn làm cho cả ba quên đi tất cả những nghĩ vấn còn vấn vương trong lòng.


Một ngày mới lại đến, dưới ánh dương quang soi tỏ, cảnh vật nơi này càng hiện rõ nỗi hoang sơ tiêu điều. Nơi chốn này không còn gì để lưu luyến Cao Nhẫn nữa, Cao Nhẫn trong lúc dùng điểm tâm, nói :


- Rời nơi này, nhị vị có ý định đi về đâu không?


A Hoa đưa mắt nhìn Vạn tiểu thư, trông Vạn tiểu thư đáp lời Cao nhẫn. Vạn Ngọc Châu im lặng, nội tâm nàng đang xáo trộn dữ dội, đi thì phải đi rồi, nhưng chia tay với chàng được hay không? Tuy lúc nãy, ngoài miệng nói là không đồng ý với nhận định của A Hoa.


Nhưng thật tâm nàng đang thổn thức, đã ngăn không cho nàng bỏ được Cao Nhẫn. Nang phân vân bất định, không thể kéo dài thời gian suy nghĩ, trong khi Cao Nhẫn đang chờ đợi câu trả lời, nàng đành hỏi ngược lại :


- Còn công tử, công tử đã có chủ ý gì chưa?


Cao Nhẫn như đã sẵn có chủ trương, nên đáp ngay :


- Tại hạ đã quyết tâm chận đứng bàn tay của Hiệp Thiên bang lại, không thể để thế lực tàn ác này tiếp tục đàn áp võ lâm, không thể để mặc tình lão Quân chủ thao túng giang hồ, tha hồ vo tròn bóp méo. Do đó, lúc này tại hạ có ý đi về Không Động.


- Không Động? Không Động phái đã làm sao?


Cười khẩy, Cao Nhẫn trả lời :


- Còn sao nữa! Sau Võ Đang, Nga Mi, Côn Lôn, Hoa Sơn và Trường Bạch, xóa tên Kim Ưng và Tiềm Long nhị bang mặc dù đang truy sát Cái bang. Lão bắt đầu nhìn đến Không Động! Nếu không được anh hùng các lộ đến tiếp ứng, thì giờ đây chỉ còn có Thiếu Lâm là lão chưa động đến.


Lời của Cao Nhẫn nói như là tiếng sét đánh ngay vào tâm trí của Vạn Ngọc Châu và A Hoa, cả hai nhìn nhau, mặt biểu lộ ngơ ngác, như không tin có sự việc ấy xảy ra. A Hoa hỏi :


- Lời công tử vừa nói, đó là sự thực?


- Khắp giang hồ, ai ai mà không biết sự việc này! Họa chỉ có người cửa đóng then cài, không màng đến thế sự, may ra mới không biết.


- Tiện nữ thật tình không biết có việc này!


Vạn Ngọc Châu đáp, giọng run run như cố kìm nén cơn xúc động, lời phân minh làm cho Cao Nhẫn giật mình, Cao Nhẫn bèn nói :


- Lời tại hạ vừa nói, không ám chỉ Vạn tiểu thư và Hoa cô nương. Vì thật sự, hai vị chưa phải là nhân vật võ lâm, tại gia tòng phụ, hai vị đều là nữ nhân khuê môn bất xuất, không biết việc này là lẽ tất nhiên.


A Hoa nói chen vào :


- Nhưng chúng ta thì...


Sợ A Hoa nói điều thất thế, Vạn Ngọc Châu chận lại, và nói nhanh :


- Cao công tử nói đúng, chúng ta là phận nữ nhi, việc giang hồ khó mà biết hết được. Công tử ắt không trách chúng ta hỏi những điều ngơ ngác.


Cao Nhẫn vội nói :


- Không đâu! Tại hạ nào dám trách ai! Ngược lại tại hạ có lời thất ngôn, mong nhị vị đừng lưu tâm!


- Thế là công tử định định đến Không Động phái? Công tử có người thân thuộc phái Không Động?


- Có vài người đã từng lắm phen cứu mạng và giúp đỡ tại hạ lúc còn ấu thơ. Do đó, tại hạ không thể không đến.


Khi đã biết rõ ý của Cao Nhẫn, A Hoa nhìn tiểu thơ mình, hỏi :


- Tiểu thư, còn chúng ta thì sao đây? Đi hay không?


Còn đang vùng vằng, chưa quyết định, Cao Nhẫn đã ngăn cản :


- Nhị vị không nên đi nữa, hãy về nhà thôi! Giang hồ đầy sóng gió, nhị vị đi khó mà yên thân! Riêng tại hạ, chuyến này đến Không Động, không thể để nhị vị theo cùng. Nếu sơ thất Cao Nhẫn này ân hận đến chết.


Nghe lời trần tình này của Cao Nhẫn, Vạn Ngọc Châu như nở hoa trong lòng, niềm vui thật khó tả, nàng hỏi :


- Cao công tử, thật tình công tử lo cho chúng tôi lắm sao?


- Vạn tiểu thư, thà không biết thì thôi, chứ đã biết Vạn tiểu thư và Hoa cô nương đây rồi thì... thì...


- Sao hả công tử?


- Thì tại hạ xem như là người thân thuộc, không lo sao được, nếu trên bước đường xuôi ngược giang hồ, tại hạ không ở bên để mà chăm sóc, lo toan...


- Nếu công tử đã xem chúng tôi như người thân thích, sao công tử lại không...


Nói đến đây Vạn Ngọc châu ngập ngừng, vì e rằng sẽ nói ra điều khó nghe, Cao Nhẫn nôn nóng hỏi :


- Vạn tiểu thư cớ sao không nói tiếp lời?


Nghe Cao Nhẫn hối thúc, Vạn Ngọc Châu cố lấy hết can đảm nói :


- Tiện nữ muốn nói, sao công tử lại không lưu lại chốn này, cùng bọn tiểu nữ sống ở đây, không màng chi đến giang hồ, không va chạm, gây thù chuốc oán?


Lời Vạn Ngọc Châu nói ra, thật tình làm cho Cao Nhẫn thấy rất thích, nhưng sau khi suy tính, nhớ lời Võ Lâm Thần Khất đã nói :


- Ẩn mặt, giấu tên, mặc kệ võ lâm đó là trung sách.


Rồi lại nhớ đến di ngôn của sư phụ :


- Chấp chưởng và chấn chỉnh Ảo Ma cung...


Mọi ý nghĩ đảo lộn trong trí óc của Cao Nhẫn, Cao Nhẫn thở dài, cố nói điều trái với tâm của mình :


- Vạn tiểu thư, xin tha lỗi, tại hạ còn trách nhiệm sư môn, còn nợ máu phải trả của má má và của minh huynh!


Nói đến minh huynh, Cao Nhẫn nhớ lời chàng đã thốt ra trước cái chết của minh huynh :


- Minh huynh hãy an nghỉ, đệ nhất định sẽ báo thù cho minh huynh!


Cao Nhẫn lại nói tiếp :


- Vạn tiểu thư và Hoa cô nương xin hãy về nhà. Nếu còn duyên thì còn gặp mặt.


Vạn Ngọc Châu nghe những lời Cao Nhẫn, tuy tâm trí đồng ý với lý lẽ của Cao Nhẫn, nhưng trong lòng thì thấy đau như cắt, khi Cao Nhẫn bắt buộc phải đối đầu với Hiệp Thiên bang, đối địch với Quân chủ thì...


Cố gạt lệ đang chực trào ra khóe mắt, Vạn Ngọc Châu nói :


- Cao công tử! Tiện nữ và A Hoa cũng đến lúc phải về nhà. Công tử đi, xin bảo trọng!


Cao Nhẫn thật sự kinh ngạc, hỏi :


- Nói sao? Vạn tiểu thư định chia tay ngay lúc này à?


Vạn Ngọc Châu đáp :


- Trước sau gì cũng phải chia tay, sao lại không là lúc này? Đường về Không Động phái xa vời vợi, Cao công tử gấp phải bôn hành, đi sớm, đến sớm, thì chúng ta còn mong gặp lại sớm!


Cao Nhẫn không sao hiểu được rõ ý của Vạn Ngọc Châu, nhưng thấy lời lẽ của nàng rất hợp lý, Cao Nhẫn gật đầu đáp :


- Được, tại hạ gấp phải đăng trình, mong Vạn tiểu thư và Hoa cô nương cố bảo trọng. Hẹn ngày gặp lại!


Vòng tay thi lễ, Cao Nhẫn tung người lướt đi, như vẫn cồn lưu luyến, Cao Nhẫn đôi lần ngoái đầu nhìn lại.


Cao Nhẫn lúc này như đã mờ xa, Vạn Ngọc Châu và A Châu không còn thấy rõ bóng chàng nữa, và dầu chàng đi chưa xa, thì mắt của cả hai e khó nhìn ra được Cao Nhẫn, vì lúc này mắt của hai nàng đã tuôn lệ nhạt nhòa.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Đức năng thắng số

Đức năng thắng số

Nhà Vua rất đỗi ngạc nhiên, hỏi tại sao lại như thế. Bao Công sợ hãi quỳ xuống kể

24-06-2016
Về lại thiên đường

Về lại thiên đường

Tháng ba. Hoa gạo như những ngọn đèn thắp rực cả thung lũng. Từ trên núi cao nhìn

24-06-2016
Có mất đi đâu...

Có mất đi đâu...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Đã từ

25-06-2016
Ma

Ma

Ma....ma.................. Tiếng thằng Tuấn la thất thanh khi đi qua bụi duối trước cửa

24-06-2016