Cả ba men theo từng gộp đá, tiến dần tới. Đến gần hơn, Vạn Ngọc Châu và A Hoa mới nghe được tiếng người nói, đúng là họ đang bàn bạc gì đó, họ nói rất khẽ, thật khó phân biệt.
bạn đang xem “Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đến gần hơn nữa, ước chừng còn cách ba trượng, đưa đầu lén nhìn. Cả ba thấy rõ, đúng là có năm người. Nổi bật nhất là một người có vóc dáng cao to, giọng nói ông ta tuy cố làm cho nhỏ đi, nhưng vẫn lớn hơn giọng nói của bốn người còn lại.
Lắng tai nghe kỹ, thì ra họ đang nói với nhau về Loạn Thạch cước.
Một người đang nói :
- Đây là một bộ pháp, nhưng không trông rõ được đường lối.
Một người khác chân lời :
- Nói như ngươi thì ai lại không biết. Tốt hơn là ngươi cố tìm cách giải thích khác!
Người nói vừa rồi bị quở mắng, bèn nói :
- Chuyên sứ nói phải, hạ nhân quả lắm lời!
Vừa nghe đên đây, Cao Nhẫn đã thấy người cứng lại, thần thái này không qua được mắt của Vạn Ngọc Châu!
Lại nghe người có vóc dáng cao to nói :
- Bổn Kim lệnh nhận xét thấy, không thể nào có cách giải thích khác ổn thỏa hơn!
Tên Chuyên sứ lại nói :
- Bắc phương Kim lệnh sứ Khương tiền bối nói thế, chắc lẽ đêm nay lại về không?
Thì ra người có vóc dáng cao to lại là Thần Đao Nhất Trụ kình Thiên Khương Hoắc, một danh gia võ học vào hàng đại hiệp ở các tỉnh phía Bắc, Lão lại nói tiếp :
- Đã năm năm rồi, từ khi đứa bé kia đã chết, Quân chủ đã sai phái không biêt bao nhiêu đợt người đên đây thám sát, nào có ai tìm hiểu được gì? Bổn Kim lệnh ta nghĩ phen này chúng ta cũng vậy thôi! Quân chủ đã làm việc này thật là vô ích.
Cao Nhẫn nghe rõ lời này, chàng thật sự sợ cho dã tâm của lão Quân chủ, chàng nghĩ không nên để Loạn Thạch cước này tồn tại, đối với lão, thật khó biết điều gì sẽ xảy ra một khi lão cố tâm tìm hiểu việc này. Nghĩ đên đây, Cao Nhẫn nghe tên Chuyên sứ nói :
- Bản Chuyên sứ cũng nghĩ vậy, có ai mà giải thích được bí ẩn này?
- Có ta!
Tiếng nói phát ra giữa đêm vắng làm cho cả năm người đều giật mình, kể cả Vạn Ngọc Châu và A Hoa cũng giật mình, vì họ không ngờ lúc này mà Cao Nhẫn lại đánh tiếng.
Họ nhìn sững về bóng người vừa xuất hiện. Họ đồng hỏi :
- Kẻ nào vừa xuất hiện?
Cao Nhẫn không vội đáp, chàng đảo mắt nhìn cả năm. Trong bọn họ, chỉ có Khương Hoắc là chàng biết, còn kỳ dư đều là người lạ mặt. Cao Nhẫn nhìn xong mới thốt :
- Các vị đây là người Hiệp Thiên bang?
Khương Hoắc đáp, giọng to vang :
- Kể ra ngươi cũng có chút lịch duyệt! Tiểu tử! Ngươi là ai? Đến đây làm gì?
- Thần Đao Khương Hoắc, không lẽ lão đã quên tại hạ rồi sao?
- Ngươi là kẻ nào? Sao ta biết được?
- Phải rồi! Khương lão nay thân đã là Kim lệnh sứ, chấp chưởng Kim lệnh bài, thì nhớ làm gì đến đứa bé thơ ngày ấy? Phải không Khương kim lệnh sứ?
- Là ngươi?
Thần Đao Khương Hoắc và cả bon còn lại đều ngạc nhiên vì không thể nào ngờ được đứa bé ngày ấy còn có thể sống. Nay lại là một trang nam tử hán, dung nghi tuấn tú, khác hẳn khi xưa. Thần Đao Khương Hoắc lại hỏi :
- Hôm nay ngươi hiện thân nơi đây để làm gì?
Cao Nhẫn vẫn cười to, rồi mới nói :
- Không phải các vị đang tìm cách giải thích bí ẩn này sao?
Thần Đao Khương Hoắc hồ nghi, nhìn Cao Nhẫn hỏi :
- Ngươi biết?
- Ta biết!
- Ngươi chịu giải thích?
- Sao không!
- Ta không tin là ngươi biết! Cũng không thể nào tin ngươi biết mà lại chịu nói ra!
Cao Nhẫn lại cười to thêm :
- Ha ha... việc ấy, không phải ta đã biết cách đây năm năm rồi sao? Vả lại... ha ha... ta giải thích rõ bí ẩn này, đâu có chi là thiệt hại! Ha ha...
Tên Chuyên sứ nghe Cao Nhẫn nói vậy, bèn nói liền :
- Các hạ! Nếu các hạ chịu giải thích rõ bí ẩn nơi ấy. Ắt hẳn là Quân chủ sẽ có trọng thưởng!
- Ha ha... ta cần gì phải nhận trọng thưởng của lão chứ? Ta và lão vô can, ta muốn nói đây là để cho các vị đỡ phải hao tâm tổn lực mà thôi! Thế nào?
Tên Chuyên sứ trả lời nhanh :
- Được, các hạ nếu không màng đến trọng thưởng... thì...
- Sao? - Cao Nhẫn hỏi nữa.
- Nếu các hạ vui lòng, xin hạ cố chỉ giáo!
Gật gù, Cao Nhẫn nhìn tên thuộc hạ, hắn mặc y phục màu đen, có lẽ là một Thiết lệnh sứ, Cao Nhẫn nói :
- Như vị này đây đã nói. Đúng, đây là một bộ pháp, một bộ pháp kỳ ảo, hầu như đó là một bộ pháp chứa đựng tất cả tinh tuý của mọi bộ pháp trên đời này. Xin miễn thứ cho ta không phải nêu tên ra!
- Bộ pháp? Thật sự là một bộ pháp à?
Thần Đao Khương Hoắc trố mắt nghi hoặc nhìn Cao Nhẫn như không tin điều mà tai vừa nghe. Cao Nhẫn lại gật đầu :
- Đúng vậy! Các vị có muốn thưởng lãm qua không?
Tên Chuyên sứ, giọng nói cơ hồ như run lên vì vui sướng, hắn hỏi :
- Các hạ đồng ý diễn lại?
Cao Nhẫn đáp ngay, không chút chần chừ :
- Tất nhiên, nếu không ta không đề nghị!
Mừng đến nỗi chưa có lần nào mừng đến thế, tên Chuyên sứ thay cho cả bọn đáp :
- Đa tạ! Xin các hạ vui lòng chỉ giáo, bọn tại hạ xin tận tâm thưởng thức hầu mở rộng tầm mắt!
Cao Nhẫn nhích tới, đặt hai chân vào vết chân trên đá, đoạn chàng nói :
- Các ngươi hãy xem cho ký nhé! Đây!
Từng bước, Cao Nhẫn di bộ từng bước, lúc đầu thì chậm, sau nhanh dần...
Mọi người nhìn xem, thán phục, càng nhìn càng thấy hoa mắt. bóng của Cao Nhẫn không một ai tài nào nắm bắt kịp, lại nghe tiếng nói của Cao Nhẫn đã đứng sững trước mặt.
Ai cũng thảng thốt, không thể phát ra được, dù chỉ là câu thán phục.
Một lúc sau Thần Đao Khương Hoắc định thần lại trước, lão nhìn lại trên Bàn Thạch sơn, lão trố mắt nhìn, lão lại dụi mắt, miệng lão lắp bắp :
- Lạ quá... mất rồi... mất đâu hết rồi...!
Thấy thần tình của Thần Đao Khương Hoắc kỳ quặc, mọi người đưa mắt nhìn theo lão, nhìn đến Bàn Thạch sơn, nơi có in các dấu chân hàng trăm năm nay. Cả Vạn Ngọc Châu cũng kinh hoàng ngỡ đây là ảo giác!
Vì nơi Bàn Thạch sơn bây giờ lại phẳng lì! Không còn một vết chân nào cả. Phẳng như tự thuở nào Bàn Thạch sơn vốn đã phẳng. Mọi người, miệng há hốc ra, kinh ngạc đến tột độ!
- Ha ha ha...
Lại nghe tiếng cười ngạo thế khinh đời của Cao Nhẫn cất lên.
Sững sờ nhìn Cao Nhẫn, mọi người ngỡ Cao Nhẫn đã mất trí. Cao Nhẫn dứt tràng cười, nói :
- Đấy! Các người đã xem rồi đấy! Về đi! Về mà nói cho lão Quân chủ của các người là Cao Nhẫn ta nhắn với lão hãy vỡ mộng đi là vừa! Ha ha ha...
Thần Đao Khương Hoắc, tên Chuyên sứ và đồng bọn bấy giờ mới hiểu Cao Nhẫn đã vận dụng nội lực vào đôi chân trong lúc di bộ đã ấn đều trên mặt đá, đá vụn ra thành bột, theo cuồng phong mà Cao Nhẫn di động tạo ra, cuốn bay đi. Trả lại nguyên vẹn bề mặt cho tảng đá lớn vốn đã phẳng.
Tên Chuyên sứ thấy sự việc đã xảy ra như thế, thêm nữa là lời nói ngạo mạn của Cao Nhẫn, hắn điên tiết quát lên :
- Tiểu tử, ngươi là kẻ chỉ xem trời bằng cái vung. Để đấy, bổn Chuyên sứ ta không cho ngươi bài học thì ngươi vẫn thói quen mục hạ vô nhân!
- Keng!
Một tiếng khua vang, rồi chớp động, tên Chuyên sứ không biết ở hàng thứ mấy đã rút kiếm ra nhào tới. Kiếm chiêu tuôn ra ào ào như thác lũ, vây kín người Cao Nhẫn.
Đối với võ học của các phái, Cao Nhẫn không biết tý nào, nhưng hoàn toàn tin tưởng vào võ học Ảo Ma cung. Cao Nhẫn bình tâm tỉnh trí, chân thì sử dụng Ảo Ma bộ pháp, hai tay thoăn thoắt chuyền nhau chụp, gạt và công vào bóng kiếm của đối phương.
Cao Nhẫn lần đầu sử dụng Ảo Ma quyền, tay không đối kháng với kiếm chiêu. Hai mươi chiêu qua đi, Cao Nhẫn càng đánh càng thuần thục, mãi đến lúc này, Cao Nhẫn mới lên tiếng :
- Buông!
Sau tiếng la của Cao Nhẫn, vũ khí của địch nhân đã nằm gọn trong bàn tay của Cao Nhẫn. Tên Chuyên sứ ngẩng người, Cao Nhẫn tay nhịp nhịp thanh trường kiếm, hỏi :
- Các hạ là vị Chuyên sứ thứ mấy trong Thập nhị giá tiền của lão Quân chủ?
Tên kia kinh ngạc khi nghe Cao Nhẫn hỏi, vì y không ngờ Cao Nhẫn lại biết rất rõ về cơ cấu tổ chức của mình, y trả lời :
- Các hạ liên quan thế nào với Hiệp Thiên bang chúng ta?
Cao Nhẫn thấy hắn hỏi có vẻ ngớ ngẩn, chàng đáp :
- Ta đã nói là vô can rồi kia mà. Các hạ đứng hàng thứ mấy?
- Các hạ không liên quan, sao lại hỏi điều này?
- Vì trước sau, ta đã gặp mặt được hai vị Chuyên sứ rồi. Đệ bát và Đệ cửu. À không! Còn một vị nữa ta đã gặp cách đây năm năm.
- Ngươi đã gặp Bát đệ và Cửu đệ của ta?
Chương trước | Chương sau