Pair of Vintage Old School Fru
Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh

Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 20 đánh giá )

Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh - Hồi 9 - Thị phi hỗn loạn, hỏi ai phân giải

↓↓
Hai người đã đặt chân đến Kim Lăng. Kim Lăng từng là kinh đô của sáu triều đại, long bàn hổ cứ (rồng cuộn hổ ngồi), khí tượng bất phàm. Phố thị phồn hoa thì khỏi cần phải nói cũng biết. Vệ Thiên Nguyên nhìn sắc trời thấy còn sớm, bèn nói:


- Chúng ta không cần tìm khách điếm ở khu thị tứ, ta đưa nàng đến một nơi bảo đảm nàng sẽ thích.


Thượng Quan Phi Phụng nói:


- Muội biết Kim Lăng là nơi chàng từng du ngoạn nên đương nhiên muội phải nghe theo sự chỉ dẫn của chàng. Chỉ đáng tiếc là chàng nóng lòng đến Dương Châu nếu không muội sẽ nhờ chàng đưa đi dạo chơi Kim Lăng vài ngày.

bạn đang xem “Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Vệ Thiên Nguyên nói:


- Danh lam thắng cảnh ở Kim Lăng rất nhiều, đáng để dạo chơi một chuyến. Đợi lúc từ Dương Châu quay về ta sẽ đưa nàng dạo chơi vài ngày. Nhưng nơi chúng ta sắp đi đến cũng là một danh lam của Kim Lăng.


Nói đoạn chàng dẫn Phi Phụng theo hướng Thủy Vân Môn vào thành, trong lúc hai người đang đi trên một đường phố phồn hoa thì phát hiện hai hán tử đang vội vàng băng ngang qua đường để đến một thư quán. Hai hán tử này rất quen, dường như bọn họ từng gặp nhau ở đâu đó.


Vệ Thiên Nguyên khẽ nói:


- Hình như hai hán tử này là hai gã đã theo dõi ta khi ta về thăm nhà cũ ở thành Bảo Định?


Phi Phụng nói:


- Không sai, muội cũng nhận ra bọn chúng. Chàng muốn nhân cơ hội này báo thù không?


Vệ Thiên Nguyên lắc đầu:


- Không cần, dù sao chúng ta cũng đã cải dung dịch mạo, bọn chúng không thể nhận ra được. Ta không muốn gây thêm sự, để bọn chúng đi thôi.


Phi Phụng trầm ngâm một lát rồi nói:


- Hai gã đại hán thô thiển này đến thư quán làm gì? Thật là kỳ quái!


Ngay lúc đó hai người bước qua thư quán, nàng liếc mắt nhìn vào thì thấy hai gã đại hán mua thiếp chúc mừng và nhờ chủ nhân thư quán viết giúp.


Vừa qua khỏi thư quán thì nàng nói ngay:


- Bọn chúng là thuộc hạ của Tiêu thế gia, như vậy không thể vô duyên vô cớ mà đến giang hồ. Không biết bọn chúng đến hội kiến với nhân vật nào?


Vệ Thiên Nguyên nói:


- Chúng ta không muốn gây sự với bọn chúng thì quan tâm chi đến việc bọn chúng hội kiến với nhân vật nào?


Vừa đi vừa nói hai người đã ra khỏi Thủy Vân Môn rồi, trước mắt là một hồ nước trong xanh, sen trong hồ tuy không nở rộ nhưng những tán lá xòe trên mặt nước càng làm tăng thêm vẻ đẹp của cảnh sắc. Hai bên hồ có lối đi với hai hàng liễu xanh rủ bóng, chính giữa có một khách điếm.


Thượng Quan Phi Phụng tán thưởng:


- Nơi này quả nhiên tuyệt đẹp! Tên gọi của hồ là gì vậy?


Vệ Thiên Nguyên nói:


- Nói ra tên hồ này nhất định nàng sẽ rất hứng thú.


- Tại sao?


- Vì tên hồ xuất phát từ tên một thiếu nữ xinh đẹp như nàng vậy.


- Khéo vẽ, nếu tướng mạo của cô ta chỉ bình thường như muội thì hậu nhân làm gì có thể nhớ đến cô ta. Nếu muốn so sánh thì chàng nên so sánh với sư muội của chàng mới đúng.


- Tề sư muội cũng rất đẹp nhưng vẫn chưa đủ để gọi là mỹ nhân. Tuy nhiên ta biết nàng muốn nói ai rồi.


Quả thực là Phi Phụng muốn nói đến Khương Tuyết Quân, nhưng lời vừa tới miệng thì nàng thay đổi. Nàng hối hận là không nên gợi cho chàng nhớ đến Khương Tuyết Quân nên vội mỉm cười, nói:


- Không cần đàm luận đến người thời này, hãy nói đến vị đại mỹ nhân thời xưa đi.


Vệ Thiên Nguyên nói:


- Thiếu nữ đó tên gọi Mạc Sầu, nghe nói là tuyệt đại giai nhân thời Nam Tề, cô ta sống bên hồ này, phương danh bay xa hấp dẫn không ít vương tôn công tử đến chiêm ngưỡng mỹ sắc của cô ta, do vậy mới có tên Mạc Sầu hồ.


Phi Phụng nói:


- Trời vẫn chưa tối, chúng ta dạo quanh hồ một vòng nhé?


Vệ Thiên Nguyên không tiện từ chối nên đành đưa nàng đi một vòng. Phi Phụng luôn miệng tán thưởng cảnh sắc tuyệt mỹ. Lòng tình rộn rã, lại hòa mình vào cảnh xuân phơi phới nên bất giác dung nhan của nàng cũng lộng lẫy hẳn lên mặc dù nàng đang hóa trang một thôn nữ.


Vệ Thiên Nguyên ngắm nhìn vẻ đẹp như hoa của nàng rồi buột miệng nói:


- Cảnh đã đẹp nhưng trông nàng càng đẹp hơn.


Phi Phụng khiêm tốn nói:


- Đâu có thể!


Rồi cười tươi như hoa và nói tiếp:


- Chàng đừng nghĩ quá tốt về muội, nếu có một ngày chàng phát hiện muội là một người xấu thì chàng sẽ thế nào?


Vệ Thiên Nguyên nói:


- Làm sao nàng có thể là người xấu?


Phi Phụng nói:


- Đa tạ chàng đã tin tưởng muội, nhưng chàng cũng biết là muội hành sự tùy hứng, không chừng ngày đó muội sẽ phạm sai lầm thật khiến chàng phải cho rằng đó là chuyện xấu không thể tha thứ được.


Vệ Thiên Nguyên mỉm cười, nói:


- Giữa ta và nàng không thể dùng hai chữ tha thứ! Sinh mạng của ta là do nàng cứu nên dù nàng phạm đại tội phải bị đày xuống địa ngục thì ta cũng cùng đi với nàng xuống địa ngục!


Giữa lúc nói cười thì hai người đã đi đến khách điếm. Đây là một tòa lữ xá theo hình thức viên lâm, trong hoa viên có giả sơn trì đường, đình đài lầu các. Phòng cho khách nhân trú ngụ cũng không giống như những khách điếm bình thường mà là những tiểu lâu phòng độc lập tọa lạc ở các nơi trong hoa viên.


Vệ Thiên Nguyên thuê một tiểu lâu phòng bên trong chuẩn bị đầy đủ vật phẩm thường dùng, ngoài việc dùng cơm ra thì không cần tiểu nhị kêu gọi gì cả để có thể bế môn như một tiểu gia đình vậy.


Phi Phụng buột miệng nói:


- Lữ xá như thế này thật là tuyệt, thảo nào chàng dám bảo đảm là muội sẽ thích. Muội không chỉ thích mà dù ở đây cả đời cũng tình nguyện.


Vệ Thiên Nguyên nói:


- Giang Nam còn có nhiều nơi tuyệt hơn thế này, nàng đi khắp Giang Nam rồi nói cũng không muộn.


Phi Phụng nhìn Vệ Thiên Nguyên một lúc rồi nói:


- Này, hình như chàng có vẻ buồn bã không vui vậy, đang có tâm sự gì phải không?


- Đâu có!


- Chàng đừng giấu muội, muội nhìn thấy mà, vì gặp hai gã đại hán lúc nãy phải không?


- Hai gã đại hán đó có gì đáng để ta phải lo?


- Thế thì tại sao?


- Ta cũng không biết, ta có chút cảm giác càng gần quê hương thì lòng càng lo lắng.


Cách trả lời thế này thật chẳng ăn nhập vào đâu bởi lẽ gia hướng của Vệ Thiên Nguyên không phải là Giang Nam, vậy thì cảm giác "càng gần quê hương" của chàng là xuất phát từ đâu?


Phi Phụng vừa nghe thì hiểu ngay. Lòng lo lắng khi về gần đến cố hương là cảm giác chung mà người tha phương đều có, nhưng sự lo lắng của Vệ Thiên Nguyên là sợ nhân sự thay đổi chứ không phải sợ trùng quy cố hương. Từ Kim Lăng đến Dương Châu, lộ trình không quá hai ngày. Tuy Dương Châu không phải là gia hương của Vệ Thiên Nguyên nhưng tại Dương Châu có "người thân" của chàng. Một chết, một sống, người chết là Khương Tuyết Quân, người sống là Tề Tấu Ngọc.


Phi Phụng thầm nghĩ:


- "Dù chàng tin Khương Tuyết Quân đã chết thật nhưng Tuyết Quân tỷ tỷ vẫn sống trong lòng chàng. Bọn họ đã từng thề non hẹn biển, tình nghĩa sâu nặng nên sợ rằng còn trên cả sự "thân tình" thông thường. Huống hồ còn có một người thân mà tình như huynh muội của chàng - đó là Tề Tấu Ngọc. Người chết thì không nói, nhưng người sống vẫn còn đó, đến Dương Châu rồi thì dù lòng chàng quên được Khương Tuyết Quân song e rằng khó có thể đứng vững trước tình cảm của tiểu sư muội chàng. Hiện tại chàng chưa biết sự an bài của ta nên cũng khó tránh có cảm giác càng gần gia hương lòng càng lo lắng.


Sau khi ăn tối xong Phi Phụng thấy thần thái của Vệ Thiên Nguyên vẫn tư lự nên nói:


- Trăng đêm nay tuyệt quá, chỉ đáng tiếc là sáng mai phải rời khỏi nơi này rồi, chi bằng chúng ta dạo hồ để thưởng thức phong cảnh cho trọn vẹn.


Vệ Thiên Nguyên mỉm cười nói:


- "Mạc Sầu" của ta đang ở bên cạnh thì không cần gọi cũng có mỹ nhân xuất hiện rồi.


Chàng không muốn làm mất hứng thú của Phi Phụng nên đưa nàng đi. Hai người thuê một chiếc thuyền hoa, thuyền hoa, thuyền vừa rời khỏi bờ thì thấy có đôi thiếu niên nam nữ cũng đến ben bờ hồ thuê thuyền.


Nam thiếu niên nói với chủ thuyền rằng:


- Ta biết chèo thuyền, ngươi chỉ cần cho ta thuê thuyền là được, không cần ngươi đi theo.


Hắn trả tiền thuê gấp mấy lần bình thường nên chủ thuyền vui mừng đồng ý ngay.


Thiếu niên đỡ thiếu nữ lên thuyền rồi chèo đi ngay khiến chiếc thuyền nhất thời chao đảo không ít.


Thiếu nữ vội kêu lên:


- Ấy, cẩn thận một chút, muội vẫn chưa tin bản lĩnh chèo thuyền của chàng đấy.


Thiếu niên mỉm cười nói:


- Nàng sợ té xuống nước rồi biến thành vương bát (tên thường gọi của rùa hoặc ba ba) chăng?


Thiếu nữ nói:


- Hừ, muội biến thành vương bát rồi thì chàng vinh dự lắm chăng?


Thượng Quan Phi Phụng nhìn thân pháp của thiếu niên và nghe tiếng chân hắn bước xuống thuyền thì biết hắn đã luyện qua khinh công.


Nàng thầm nghĩ:


- "Xem ra bọn chuyện là một đôi nam nữ đang yêu nhau, nhưng bọn chúng không cần chủ thuyền phải chăng vì có chuyện riêng không muốn cho người thứ ba nghe?".


Nàng nghĩ đến đây thì chợt nghe Vệ Thiên Nguyên nói:


- Ta biết hai người này.


Phi Phụng hỏi ngay:


- Là bằng hữu hay là kẻ thù?


- Không thể gọi là bằng hữu nhưng cũng không thể xem là kẻ thù.


- Nói vậy có nghĩa chàng và bọn họ đã từng gặp nhau rồi?


- Không sai, thiếu niên tên gọi là Mãnh Trọng Cường, là đệ tử của phái Côn Luân.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Con gái nhỏ của bố

Con gái nhỏ của bố

- Mẹ nói với bố hộ con nhé! Thật là tồi tệ khi tôi biết mình mang thai ở tuổi

01-07-2016
Nghề giáo

Nghề giáo

Ngày ấy... - Con gái của mẹ lớn lên thích làm nghề gì nào? Mẹ âu yếm tôi và

24-06-2016
Giá như...

Giá như...

(khotruyenhay.gq) Thoa đã đánh đổi tuổi xuân cho cái sự nghiệp vô nghĩa này mà, giá như

30-06-2016
Hang động

Hang động

"Chỉ lạ đôi khi em nghe thèm một tiếng người…" *** Nhìn vào bản vẽ nhà con gái

24-06-2016