Old school Easter eggs.
Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh

Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 97 đánh giá )

Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh - Hồi 9 - Thị phi hỗn loạn, hỏi ai phân giải

↓↓

- Mãnh Trọng Cường? Cái tên này nghe có vẻ quen quen. A, đúng rồi hắn là nhân vật trong Côn LuânTứ Tú.

bạn đang xem “Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Côn Luân Tứ Tú là bốn nhân vật kiệt xuất nhất trong hàng đệ tử đời thứ hai của phái Côn Luân.


Vệ Thiên Nguyên hỏi lại:


- Nàng cũng biết hắn à?


Phi Phụng nói:


- Chỉ nghe nói qua tên tuổi của hắn thôi. Núi Côn Luân trải dài mấy ngàn dặm, phía Tây khởi từ Vu Điền (giáp giới Tân Cương), đông tiếp Tần Lãnh (giáp giới Thiểm Tây), bọn muội ở Tinh Túc Hải trên tuyệt đỉnh tây Côn Luân, còn bọn chúng ở chỗ tương tiếp của đông Côn Luân và Tần Lãnh. Bình thường không qua lại nhưng có lẽ hắn cũng biết Tây Côn Luân có Thượng Quan thế gia của bọn muội.


Vệ Thiên Nguyên tiếp loơi:


- Thiếu nữ kia là Lăng Ngọc Yến, một nữ môn đồ của phái Thanh Thành. Tháng tám năm kia, ta gặp bọn họ trên đường đến Lạc Dương và có kết chút ân oán không lớn không nhỏ.


Phi Phụng liền nói:


- Thế à, tháng tám năm kia, trên đường đến Lạc Dương?


Dường như muốn nói điều gì, nhưng nàng không nói ra.


Tháng tám năm kia chính là tháng mà Trung Châu đại hiệp Từ Trung Nhạc nghênh đón đệ nhất mỹ nhân ở Lạc Dương là Khương Tuyết Quân. Lần đó Mãnh - Lăng cùng với Túc Du Dương, một đệ tử của phái Không Động đi uống hỷ tửu của Từ gia, mà Vệ Thiên Nguyên lại vì muốn ngăn cản hôn sự của Từ - Khương nên mới đến Lạc Dương.


Thượng Quan Phi Phụng không hỏi tiếp nhưng Vệ Thiên Nguyên nhớ lại chuyện ngày đó thì lòng không khỏi bị xúc động bi thương.


Hôm đó chàng đi ngăn cản hôn sự của Từ Trung Nhạc và Khương Tuyết Quân nhưng Tề Tấu Ngọc lại đi khuyên ngăn chàng.


Cuộc tương phùng giữa đường lần đó, Tề Tấu Ngọc đã cướp ngựa của Lăng Ngọc Yến.


Vệ Thiên Nguyên thì đánh rơi bảo kiếm của Lăng Ngọc Yến và đánh ngã Mãnh Trọng Cường khỏi yên ngựa.


Vệ Thiên Nguyên thở dài rồi thầm nghĩ:


- "Hôm đó lòng ta bất an và hỏa khí cũng quá thịnh. Nhưng bây giờ Từ Trung Nhạc và Khương Tuyết Quân đều đã chết rồi, chút việc cỏn con lần đó, dù bọn chúng còn để tâm thì ta cũng chẳng còn lòng dạ nào để nhắc lại mà đi xin lỗi bọn chúng. Nếu có ghi hận thì cứ để bọn chúng ghi hận thôi.".


Lúc này thuyền của đôi thiếu niên nam nữ kia đã vượt qua trước, quả nhiên bản lãnh chèo thuyền của Mãnh Trọng Cường không tầm thường. Bỗng nhiên thoáng nghe tiếng thở dài của Mãnh Trọng Cường, tiếp đó là giọng nói của Lăng Ngọc Yến:


- Mãnh sư huynh, hình như lòng chàng có phiền muộn gì chăng?


Mãnh Trọng Cường nói:


- Ta không nên tin cách nói như vậy mới đúng.


Lăng Ngọc Yến nói:


- A, thì ra chàng vẫn không tin Vệ Thiên Nguyên là một gã đại tồi?


Bên này thuyền Phi Phụng mỉm cười, nói:


- Nói đến chàng rồi đấy. Rốt cuộc thì khí lượng của nữ nhân cũng hẹp hòi, xem ra Lăng cô nương này vẫn chưa tiêu hận cũ đối với chàng.


Vệ Thiên Nguyên nói:


- Nghe thử Mãnh Trọng Cường trả lời thế nào.


Hai người vận thính lực lắng nghe nhưng chẳng nghe Mãnh Trọng Cường trả lời gì cả.


Phi Phụng lại mỉm cười, nói:


- Chàng có là gã đại tồi hay không, có lẽ nhất thời hắn chưa thể đoán định được.


Vệ Thiên Nguyên bước ra mũi thuyền nói với người chèo thuyền:


- Ngươi hãy bám theo chiếc thuyền phía trước nhưng cũng không cần cập quá gần. Đây là chút ngân lượng cho ngươi, xem như là tiền trà nước.


Người chèo thuyền mỉm cười, nói:


- Khách quan và bọn họ là bằng hữu rất quen phải không?


Vệ Thiên Nguyên mỉm cười, nói:


- Không sai, ta muốn xem bọn họ tình tứ thế nào nhưng không muốn làm kinh động bọn họ.


Người chèo thuyền thầm nghĩ:


- "Bọn chúng xuống thuyền buông rèm thì ngươi làm sao nhìn thấy được?".


Tuy nghĩ thế nhưng hắn đã được tiền trà nước thì khách nhân bảo sao cứ y như thế mà làm theo.


Không nhanh, không chậm, thuyền của bọn Vệ Thiên Nguyên cứ giữ khoảng cách vừa phải mà bám theo chiếc thuyền phía trước. Người chèo thuyền trưởng thành từ vùng sông nước Giang Nam nên bản lãnh chèo thuyền đương nhiên là cao minh hơn Mãnh Trọng Cường rồi. Thuyền nhẹ lướt đi không nghe một tiếng động. Vả lại trên hồ không chỉ có hai chiếc thuyền do vậy Mãnh - Lăng không để ý đến chiếc thuyền theo sau bọn chúng.


Vệ Thiên Nguyên vừa quay vào trong khoang thì nghe Mãnh Trọng Cường nói:


- Ta không biết. Nhưng ta biết Thân Công Đạt là nhân vật nổi danh trên giang hồ với nghề nghe lén. Có người cố ý đọc trái tên của hắn thành Thân Công Báo. Vì Thân Công Báo là nhân vật chuyên môn thích nói xấu người khác trong truyện Phong Thần, nhân vật này còn thích thêu dệt thị phi, tựa như sợ thiên hạ bất loạn vậy.


Vệ Thiên Nguyên thầm nghĩ:


- "Thì ra Thuận Phong Nhĩ Thân Công Đạt nói xấu về ta. Hừ, tên này cũng quá thích nói chuyện của người khác rồi, ta và hắn vô thù vô oán thì tại sao hắn muốn gây khó dễ với ta?".


Nghĩ đến đây thì đã nghe Lăng Ngọc Yến nói:


- Nói hắn là Thân Công Báo thì không tránh khỏi "Ngân quá kỳ thực" (nói quá sự thực) rồi đấy. Kể ra thì hắn không đến nỗi xấu xa như vậy.


Mãnh Trọng Cường nói:


- Nàng nói vậy nghĩa là thế nào?


Lăng Ngọc Yến nói:


- Không thể tin hoàn toàn những lời Thân Công Đạt nói nhưng Mai Thanh Phong nói thì không thể không tin. Lão ta là chưởng môn một phái và lại là chứng nhân tại trường ác chiến Bí Ma Nhai. Những chuyện Thân Công Đạt nói vẫn chưa đầy đủ vì thực ra hắn cũng chẳng biết bao nhiêu. Hắn chỉ sợ phụ tử Sở đại hiệp (Sở Kình Tùng và Sở Thiên Thư) gặp Vệ Thiên Nguyên nên mới bảo muội đến Dương Châu nói với bọn họ.


Mãnh Trọng Cường nói:


- Như vậy là vì Mai Thanh Phong tin Thân Công Đạt nên nàng mới tin?


Lăng Ngọc Yến nói:


- Người tại đương trường hôm đó còn có Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga My, Hoa Sơn và đệ tử các phái Tung Sơn, bọn họ đều tin cả.


Mãnh Trọng Cường nói:


- Nàng có biết Mai Thanh Phong là lão bằng hữu của Từ Trung Nhạc không?


Lăng Ngọc Yến nói:


- Muội biết. Nhưng Mai Thanh Phong cũng là người chính trực. Lão ta không thể thiên vị Từ Trung Nhạc mà vu hại Vệ Thiên Nguyên.


Mãnh Trọng Cường nói:


- Điều này thật khó nói. Trước đây chẳng phải đã có nhiều người cho rằng Từ Trung Nhạc là một chính nhân quân tử đó sao? Nếu không thì lão ta lấy đâu ra danh hiệu Trung Châu đại hiệp? Nhưng hiện tại, nàng và ta đều biết lão ta là ngụy quân tử, là chân tiểu nhân.


Lăng Ngọc Yến nói:


- Từ Trung Nhạc làm sao có thể so sánh với Mai Thanh Phong? Vả lại sở dĩ Mai Thanh Phong muốn đối phó với Vệ Thiên Nguyên là vì lý do khác chứ hoàn toàn không quan hệ đến chuyện Từ Trung Nhạc bị giết.


Mãnh Trọng Cường nói:


- Cuộc hội ở Mai gia hôm đó ta không có mặt tại trường, rốt cuộc bọn họ nói gì về Vệ Thiên Nguyên, ta chỉ nghe sơ lược, biết mà không tường tận. Nàng có thể nói lại cho ta nghe không?


Lăng Ngọc Yến im lặng một lúc lâu mới nói:


- Muội cũng muốn hỏi chàng một chuyện. Trong trận ác chiến ở Bí Ma Nhai hôm đó, Vệ Thiên Nguyên may mắn được một nữ tử trợ thủ, nhờ vậy hắn mới thoát hiểm. Chuyện này chàng đã biết chưa?


Mãnh Trọng Cường nói:


- Ta đã nghe nói.


- Chàng biết nữ tử đó là ai không?


- Không biết.


- Nữ tử đó họ kép là Thượng Quan, song danh là Phi Phụng.


Nghe đến đây thì Vệ Thiên Nguyên mỉm cười nói với Phi Phụng:


- Nói đến nàng rồi đấy.


Lại nghe Mãnh Trọng Cường nói:


- Thượng Quan Phi Phụng, ta chưa từng nghe tên này.


Lăng Ngọc Yến nói:


- "Côn Luân sơn thượng, ảo kiếm linh kỳ. Bất phụng linh kỳ, ảo kiếm trừ chi." Chàng là đệ tử của phái Côn Luân, có lẽ chàng đã nghe qua bốn câu này rồi chứ?


Mãnh Trọng Cường nói:


- Bốn câu này là của Thượng Quan Vân Long, không lẽ Thượng Quan Phi Phụng là nữ nhi của Thượng Quan Vân Long?


- Không sai, chính là nữ nhi của Thượng Quan Vân Long.


- Thế thì sao nào?


- Còn sao với trăng nữa? Xin hỏi Thượng Quan Vân Long là hạng nhân vật như thế nào?


- Có lẽ là nhân vật đứng giữa chính và tà?


- Chính khí nhiều hay tà khí nhiều?


- Điều này rất khó nói. Lão ta ở tuyệt đỉnh tây Côn Luân, còn ta ở đông Côn Luân.


Khoảng cách ngoài ngàn dặm. Vả lại ta cũng không biết nhiều về tính cách của lão ta.


- Thế sao chàng không nói thẳng ra là "không biết"? Ba chữ "rất khó nói" giải thích thế nào đây?


- Những điều ta biết về lão ta là nghe các vị trưởng lão trong bản môn nói lại nhưng bọn họ nói không giống nhau. Có người nói lão ta trong tà có chính, có người nói lão ta chính tà bằng nhau. Lại có người nói lão ta là một ma đầu có dã tâm kinh khủng.


Lăng Ngọc Yến nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Bất chợt ở La Mã

Bất chợt ở La Mã

Thêm một lần Tùng thất hứa với Thảo. Khi mùa xuân ấm áp làm nở những bông hoa xinh

27-06-2016
Sapa

Sapa

Bỗng nhiên, người anh từng thương yêu trở nên hoàn toàn xa lạ. *** 1. Căn phòng dài,

27-06-2016
Những lằn roi

Những lằn roi

Ngày nhỏ, nhà nghèo, bố nghiêm khắc. Tuổi thơ của con chỉ là những buổi ra đồng, là

24-06-2016
Kế hoạch cua trai

Kế hoạch cua trai

- Tao sẽ cua chàng, bằng mọi giá. Đừng ngăn cản tao. Tôi nói gần như hét vào mặt con

28-06-2016
Cô Gái Của Sếp

Cô Gái Của Sếp

Tên truyện: Cô Gái Của SếpTác giả: wanderlustThể loại: Truyện VOZ, Hồi ỨcTình trạng:

18-07-2016 18 chương
Ngọn nến không cháy

Ngọn nến không cháy

Trong thành phố nọ có hai cha con sống với nhau rất vui vẻ, hạnh phúc. Một hôm, đứa

01-07-2016