XtGem Forum catalog
Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh

Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 60 đánh giá )

Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh - Hồi 8 - Nhân vong vật tại, khó nói lên lời

↓↓

- Huynh nói dài dòng như vậy khiến ta không thể nào hiểu rõ được. Thượng Quan Vân Long chỉ có một nữ nhi, thế... thế...

bạn đang xem “Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Sở Thiên Thư lắc đầu, nói:


- Xin lỗi, ta chỉ có thể nói đến chừng đó, nàng không hiểu được thì cũng đành vậy.


Tề Tấu Ngọc trầm ngâm một lát rồi reo lên:


- Ta hiểu rồi, vị Thượng Quan cô nương này đã xem Vệ sư ca là một thành viên của Thượng Quan thế gia, cô ta làm như vậy tức là... tức là nóị..


Lòng nàng bất giác tái tê nên lời nói cũng tắt theo.


Hồi lâu sau nàng vừa như tự nói vừa như hỏi Sở Thiên Thư:


- Không biết Vệ sư huynh đã biết dụng ý xuất linh kỳ của cô ta hay chưa?


Sở Thiên Thư nói:


- Ta không phải là Vệ sư huynh của nàng nên câu này phải hỏi chính hắn mới biết được.


Tề Tấu Ngọc thấy ánh mắt của Sở Thiên Thư hình như có vẻ lạnh lùng với mình nên vội nói:


- Sở huynh, huynh đừng giấu ta nữa, ta biết ý huynh muốn nói là gì rồi!


Sở Thiên Thư nói:


- Nàng chớ có đoán già đoán non.


Tề Tấu Ngọc nói:


- Cái gì là đoán già đoán non, huynh cho rằng không nói ra là ta không biết sao?


Sở Thiên Thư liền bảo:


- Nàng biết được gì nào?


Tấu Ngọc mỉm cười, nói:


- Nếu huynh xem ta là muội muội thì huynh nên cho muội biết chân tướng, muội chịu đựng được mà! Vệ sư huynh và vị Thượng Quan cô nương kia đã có tư tình rồi phải không?


Cái "biết" của nàng chỉ là tai nghe chứ chưa được mắt thấy. Tối hôm nàng và Sở Thiên Thư về đến Bắc Kinh thì hai người cùng trú ở Chấn Viễn tiêu cục và trong lúc vô tình nàng nghe hai tiêu sư nói chuyện này.


Một người nói:


- Nói như vậy có nghĩa Tiễn đại tiên sinh tuy bảo vệ được tiểu tử kia, nhưng tiểu tử đó là chính hay là tà vẫn chưa biết được.


Người kia nói:


- Đúng thế, dù chuyện báo thù của hắn không phải là vô nghĩa nhưng hắn cũng là một hán tử bạc tình. Ôi, tình nhân cũ của hắn là một mỹ nhân tuyệt sắc trong võ lâm, thế mà hắn ruồng bỏ như vậy, thật là đáng thương.


Tiêu sư thứ nhất mỉm cười, nói:


- Tiểu tử này thật là có diễm phúc, vừa mất người tình cũ thì lại có ngay tình nhân mới.


Hai tiêu sư nói đến đây thì Tề Tấu Ngọc xuất hiện thế là bọn họ lập tức ngừng câu chuyện nhưng nét cười cổ quái vẫn tồn tại trên hai khuôn mặt. Tề Tấu Ngọc dù có hồ đồ cũng phán đoán được "tiểu tử" mà bọn họ nói là ai. Bây giờ phán đoán của nàng càng được ngữ khí và thần sắc của Sở Thiên Thư chứng thực.


Nàng cắn chặt môi khiến khóe miệng rướm máu, trái tim thơ ngây cũng đang nhỏ từng giọt máu bi thương. Nàng không những thương tâm cho chính mình mà còn thương cảm cho Khương Tuyết Quân. Nàng thầm nghĩ:


- "Tại sao chàng lại có thể là người như thế? Một kẻ bạc tình như thế?".


Tuy nghĩ vậy nhưng nàng không muốn tin, ngàn vạn lần không muốn tin! Cho dù nàng đã cảm nhận được sự không ổn từ sắc diện của Sở Thiên Thư nhưng nàng vẫn ôm chặt hy vọng mong manh, hy vọng Sở Thiên Thư nói ra không phải như thế. Thậm chí là một lời nói dối để lừa nàng cũng không được.


Sở Thiên Thư nhìn nàng bằng ánh mắt thông cảm và nói:


- Không sai, ta cũng nghe người ta nói như vậy. Nhưng lời người khác nói vị tất đủ để tin, nàng cứ xem như là chưa nghe thấy gì. Cũng may là nàng chưa nhận sự thương hại của hắn.


Tề Tấu Ngọc không muốn tin Nguyên ca của nàng là người như thế nhưng nàng không thể không tin. Do vậy nàng thở dài rồi nói:


- Đủ tin cũng tốt, không đủ tin cũng tốt. Sở huynh, huynh nói tiếp đi.


Sở Thiên Thư nói:


- Chuyện nàng muốn biết, ta đã nói hết rồi.


Tề Tấu Ngọc nói:


- Không, ta biết huynh còn người chuyện chưa nói. Thoạt tiên, huynh đã bảo ta đừng trách huynh đa nghi. Vậy chuyện gì khiến huynh đa nghi? Chuyện đó huynh chưa nói ra phải không?


Sở Thiên Thư bị nàng đưa vào thế chẳng đặng đừng nên đành nghĩ:


- "Một ngày nào đó rồi nàng cũng biết chân tướng sự việc thôi. Nói cho nàng biết ngay bây giờ để nàng dứt bỏ si tình đối với Vệ Thiên Nguyên cũng tốt vậy. Dù khó tránh khỏi một lần thương tâm nhưng như thế không chừng còn tốt hơn là cứ để nàng tiếp tục theo đuổi một mối tình mà vĩnh viễn không có kết quả!".


Nghĩ đoạn, chàng nói:


- Đó chỉ là sự phán đoán của người khác, thậm chí còn có thể xem là những lời đơm đặt.


Tề Tấu Ngọc nói:


- Là đơm đặt hay là sự thật ta sẽ tự phán đoán. Huynh cứ nói ra đi.


Sở Thiên Thư nói:


- Trong tiêu cục có người bàn luận rằng sở dĩ Khương Tuyết Quân uống độc dược tự vận là vì cô ta đã biết Vệ Thiên Nguyên yêu thương người khác rồi.


Tề Tấu Ngọc nói:


- Phải chăng người nói đó là Thang Hoài Nghĩa?


Sở Thiên Thư gật đầu, nói:


- Không sai, lão ta có mặt tại trường ác chiến ở Bí Ma Nhai hôm đó. Lão nói hôm đó Vệ Thiên Nguyên và Thượng Quan Phi Phụng sánh vai quyết chiến, thái độ có phần thân thiện. Vì thế, lão cho rằng nếu hôm đó Vệ Thiên Nguyên không thọ thương thì hắn cũng sẽ đi tới Thượng Quan Phi Phụng thôi.


Tề Tấu Ngọc nói:


- Nhưng Khương tỷ tỷ đã chết trong vòng tay Vệ sư huynh.


Sở Thiên Thư nói:


- Dù sao thì bọn họ cũng từng có tình cảm với nhau nhiều năm, trong lúc Khương Tuyết Quân lâm chung thì Vệ Thiên Nguyên cũng không khỏi có chút hối hận? Vả lại việc Tuyết Quân chết trong vòng tay hắn cũng chính là một cách trừng phạt đối với hắn!


Tề Tấu Ngọc rùng mình, hỏi lại:


- Trừng phạt?


Sở Thiên Thư nói tiếp:


- Cô ta muốn hắn vĩnh viễn mang nợ tình, đó chẳng phải là sự trừng phạt nặng nhất sao?


Tề Tấu Ngọc lại rùng mình lần nữa, nói:


- Không, ta biết tính cách của Tuyết Quân tỷ tỷ, cô ta không thể rắp tâm bắt Nguyên ca phải chịu trừng phạt như vậy. Cô ta chết và muốn chết trong vòng tay của Nguyên ca, điều đó chỉ có thể biểu hiện cho thâm tình của cô ta với Nguyên ca sống chết không rời nhau.


Sở Thiên Thư nói:


- Những điều ta nói chỉ là lời bàn luận của người khác, ta cũng tin là Tuyết Quân không thể rắp tâm như vậy. Nhưng cô ta có ý này hay không là một chuyện khác.


Chàng vốn có điều muốn nói tiếp nhưng thấy song mục Tề Tấu Ngọc rưng rưng ngấn lệ nên chàng không nhẫn lòng nói ra.


Nhưng cố nhiên Tề Tấu Ngọc biết chàng muốn nói gì, và nàng cũng đang nghĩ như thế:


- "Không sai, dù Tuyết Quân tỷ tỷ không có ý đó nhưng nếu Nguyên ca còn có lương tâm thì làm sao chàng có thể bất chung tình như vậy?".


Nàng lại nghĩ tiếp:


- "Ôi, nếu như Nguyên ca yêu Thượng Quan cô nương thật thì quả là đắc lỗi với Tuyết Quân tỷ tỷ. Người chịu thương tâm nhất có lẽ là cô ta. Ôi, chết trong vòng tay tình nhân tuy là một thứ hạnh phúc, nhưng nếu tình nhân đã sớm thay lòng thì không thể nói như vậy được.


Nếu là ta, thì nhất định ta không thể làm chuyện ngốc nghếch như thế. Nhưng cũng không thể là ta, vì xưa nay Nguyên ca chưa hề đối xử với ta như Tuyết Quân tỷ tỷ.".


Tuy nhiên nàng hiểu rất rõ ý nghĩ câu:


"cũng may là nàng chưa nhận sự thương hại của hắn" mà Sở Thiên Thư vừa nói. Đúng vậy, không yêu thì lấy đâu ra thương hại? Từ ngày đầu tiên Vệ Thiên Nguyên đến Tề gia của nàng thì chàng đã xem nàng là một tiểu muội muội rồi!


Bất giác Sở Thiên Thư có chút lo lắng, chàng nói:


- Muội muội, việc đã qua rồi nàng không nên nghĩ tới nó nữa.


Chẳng biết Tề Tấu Ngọc có nghe câu này của chàng hay không, nàng bỗng nhiên nói:


- Sở huynh, huynh thật là tốt!


Sở Thiên Thư giật mình, hỏi lại:


- Ta có gì tốt?


Tề Tấu Ngọc nói:


- Tuyết Quân tỷ tỷ chết rồi ta biết huynh cũng rất thương tâm nhưng huynh không những kiềm chế được thương tâm của mình mà còn chiếu cố và sợ ta đau lòng!


Sở Thiên Thư lòng rất bi thống nhưng miễn cưỡng mỉm cười, nói:


- Nàng là muội muội của ta, đương nhiên ta không nhẫn tâm thấy nàng bi thương.


Bỗng nhiên Tề Tấu Ngọc có một cảm giác "hoạt kê", nàng nghĩ:


- "Nguyên ca mới giống ca ca của ta thật sự, còn 'ca cá này xem ra có vẻ khó hiểu.


Nhưng hình như hắn đối với ta còn tốt hơn Nguyên ca.".


Tuy nghĩ thế nhưng do "ca ca" này đến quá đột ngột nên hiện tại nàng vẫn chưa quen gọi Sở Thiên Thư là ca ca.


Sở Thiên Thư thấy nàng im lặng thì buột miệng hỏi:


- Nàng đang nghĩ đến Vệ sư huynh của nàng phải không?


Tề Tấu Ngọc mím chặt môi rồi bật nói:


- Tạ.. ta không biết nữa.


Sở Thiên Thư nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Những ngày mưa bay

Những ngày mưa bay

Tiếng đàn ấy luôn phát ra từ cửa sổ tầng hai nơi phòng nhạc. *** Dành tặng tôi và

28-06-2016
Chiếc ô trong suốt

Chiếc ô trong suốt

Khi những cơn mưa qua rồi, thì những ngày tháng đó vẫn còn vẹn nguyên như mới hôm qua.

29-06-2016
Bức tranh không màu

Bức tranh không màu

Được 1 tháng, tin động trời nữa. Công ty của bố phá sản. Bố nợ chồng chất. Mẹ

30-06-2016
Lá bùa Bỉ Ngạn hoa

Lá bùa Bỉ Ngạn hoa

Lúc hoa Bỉ Ngạn nở thì không thấy lá, khi có lá thì không thấy hoa, cùng một cành

29-06-2016
Hoa cúc dại

Hoa cúc dại

(khotruyenhay.gq) Cô giật mình, người lăng nhăng thì không nên yêu vội. Uh, nếu được

29-06-2016
Khu vực cấm FA

Khu vực cấm FA

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016