Phi Phụng cười thầm và nghĩ:
bạn đang xem “Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- "Chàng nào biết ngôi cổ miếu kia cũng chính là nơi sư muội chàng từng dưỡng thương.
Nhưng đến Dương Châu, nếu sư huynh muội bọn họ gặp gỡ nói chuyện thì sợ rằng Tề Tấu Ngọc sẽ phán đoán được những việc ta đã làm. Ta phải dự liệu cách nói để đối phó mới được.".
Thì ra Vệ Thiên Nguyên và hai người bọn Sở Thiên Thư cùng dưỡng thương tại một ngôi cổ miếu. Nhưng đáng tiếc là khi Thượng Quan Phi Phụng đưa Vệ Thiên Nguyên đến đó thì Tề Tấu Ngọc và Sở Thiên Thư đã rời ngôi cổ miếu được hai ngày rồi.
° ° °
Lại nói đến Sở Thiên Thư và Tề Tấu Ngọc, hiện hại nhân vật này đang trên đường nam quy.
Sở Thiên Thư thấy Tề Tấu Ngọc có vẻ buồn bã không vui nên vẽ chuyện ra nói:
- Từ trước đến giờ nàng chưa từng đến Giang Nam phải không? Cảnh sắc ở Giang Nam phải nói là thiên hạ đệ nhất mà đặc biệt Dương Châu là danh thắng của Giang Nam, cùng nổi danh như Tô Châu, Hàng Châu. Thi nhân Đường triều là Đỗ Mục có một thi phẩm nói về Dương Châu thế này:
"Thanh Sơn ẩn ẩn thủy thiều thiều.
Theo tận Giang Nam thảo mộc điện.
Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ Ngọc nhân hà xứ giáo xuy tiêu?".
Thi phẩm này có tựa đề là Ký Dương Châu Hàn Xước phán quan. (Gửi phán quan Hàn Xước ở Dương Châu).
Tạm dịch:
"Non xanh thấp thoáng nước phiêu diêu Thu muộn Giang Nam cảnh tiêu điều Hai bốn nhịp cầu soi bóng nguyệt Phương nào người ngọc dạy thổi tiêu?".
Sở Thiên Thư ngâm xong thi phẩm thì nói tiếp:
- Ta biết nàng biết thổi tiêu, khi đến Dương Châu ta sẽ đưa nàng du ngoạn Nhị Thập Tứ Kiều và nàng sẽ dạy ta thổi tiêu nhé.
Tề Tấu Ngọc mỉm cười, nói:
- Ta không phải là ngọc nhân và cũng không thể dạy huynh thổi tiêu. Hiện giờ ta đang nghĩ đến hai câu thơ khác.
Sở Thiên Thư liền hỏi:
- Là hai câu nào?
Tề Tấu Ngọc chậm rãi đọc:
"Yếu triều thập vạn quan.
Ký lạc hướng Dương Châu.".
(Lưng đeo mười vạn quan Cỡi hạc thẳng Dương Châu.) Đọc xong nàng mỉm cười nói tiếp:
- Hiện giờ trên người ta không có lấy một trinh, đến Dương Châu có lẽ Sở huynh sẽ phá sản mất.
Sở Thiên Thư vội nói:
- Hình như nàng đã quên một chuyện rồi.
Tề Tấu Ngọc ngạc nhiên hỏi:
- Quên chuyện gì?
Sở Thiên Thư nói:
- Nàng quên nàng là muội muội của ta. Của ta tức là của nàng, làm sao nàng có thể nói với ta như vậy?
Tề Tấu Ngọc gượng cười nói:
- Nói thật nhé, ta thật không ngờ chúng ta lại có thể trở thành huynh muội. Thương thế của phụ thân huynh khá chưa? Phải chăng lão đã sớm hồi gia rồi?
Sở Thiên Thư biết người nàng muốn hỏi là ai. Khi bọn họ quay về kinh thành thì phụ thân của Sở Thiên Thư và kế mẫu của chàng đã sớm rời khỏi Chấn Viễn tiêu cục rồi.
Sở Thiên Thư nói:
- Khi chúng ta về đến kinh sư thì gia phụ và kế mẫu đã rời Chấn Viễn tiêu cục ba ngày rồi. Tổng tiêu đầu Thanh Hoài Viễn cũng cùng đi đến Dương Châu.
Tề Tấu Ngọc thầm nghĩ:
- "Quả nhiên là mẫu thân trở về Sở gia, có lẽ bà cũng biết phụ thân đã đi với Ngân Hồ.
Ôi, mối nhân duyên giữa mẫu thân và phụ thân vốn không phải do tự nguyện nên dù không có Ngân Hồ xen vào thì sợ rằng hai người cũng không thể bạc đầu giai lão. Chỉ mong cho mẫu thân có thể yên tâm sống những năm tháng cuối đời, chuyện của lớp trưởng bối làm phận tiểu bối như ta cũng không nên can thiệp sâu vào.".
Nghĩ đoạn nàng hỏi:
- Tại sao Thang tổng tiêu đầu phải hộ tống lệnh tôn hồi gia, lẽ nào thương thế của lệnh tôn vẫn chưa bình phục?
Sở Thiên Thư tiếp lời:
- Nghe nói thương thế chưa hoàn toàn bình phục nhưng đã khá hơn nửa rồi. Tuy nhiên bịnh tình thực của gia phụ chỉ có Thang tổng tiêu đầu biết rõ thôi. Thang tổng tiêu đầu nói với võ lâm rằng thương thế của gia phụ vẫn còn khá nghiêm trọng.
Tề Tấu Ngọc ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao?
- Nếu Thang tổng tiêu đầu không nói vậy thì lão ta làm sao có lý do rời kinh sư?
- Chẳng phải lão ta muốn đến thị sát phân cuộc Dương Châu sao? Ta nghe một tiêu sư trong Chấn Viễn tiêu cục nói như thế mà.
- Không sai, đối với người trong tiêu cục thì lão nói như thế.
- Vậy tại sao lão ta phải dùng lý do đó? Nhằm đối phó với kẻ nào?
- Đối phó với chủ nhân Tiêu thế gia - Tiêu Chí Dao.
Tề Tấu Ngọc ngộ ra, nàng đưa ngón tay ra tính rồi nói:
- Khi chúng ta về đến kinh sư thì bọn họ đã đi ba ngày, như vậy có nghĩa là bọn họ đã rời kinh sư hai ngày trước khi cuộc chiến ở Bí Ma Nhai diễn ra?
Sở Thiên Thư gật đầu nói:
- Đúng thế.
Tề Tấu Ngọc nói:
- Ta hiểu rồi bọn họ muốn tránh cuộc chiến ở Bí Ma Nhai phải không?
- Không sai, Thang tổng tiêu đầu cũng giống như gia phụ không muốn động thủ với Vệ sư huynh của nàng. Thang tổng tiêu đầu và gia phụ là hảo bằng hữu. Điều này Tiêu Chí Dao thừa biết. Vì vậy lão ta đưa bằng hữu hồi hương dưỡng thương là chuyện đương nhiên.
Tiêu Chí Dao không có lý do để ngăn cản.
- Ta muốn hỏi Sở huynh một chuyện, huynh thành thật trả lời nhé.
- Chuyện gì vậy?
- Khương tỷ tỷ chết rồi phải không?
- Sao nàng biết?
- Nói vậy là thật rồi, thảo nào tối hôm kia ta thấy mắt huynh đỏ hoe, có lẽ huynh đã khóc nhiều lắm.
Sở Thiên Thư lặng lẽ cúi đầu một lát rồi nói:
- Thương thế của nàng mới hồi phục, ta sợ nàng thương tâm nên mới giấu nàng.
Tề Tấu Ngọc thở dài rồi nói:
- Sở huynh thật là ngốc, huynh đau thương một mình há chẳng khó chịu lắm sao?
Nói đoạn nàng thầm nghĩ:
- "Hắn sợ ta thương tâm, e rằng không chỉ vì cái chết của Khương tỷ tỷ.".
Nên biết Tề Tấu Ngọc đã từng có thời xem Khương Tuyết Quân là tình địch, về sau vì thông cảm với những tai biến Khương Tuyết Quân gặp phải nên không những nàng không hận cô ta mà còn xem cô ta là bằng hữu. Nhưng bất luận thế nào thì sự giao tình giữa bọn họ cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi, chẳng thể nào so sánh với sự giao tình thâm sâu giữa Sở Thiên Thư và Khương Tuyết Quân.".
Tề Tấu Ngọc nghĩ tiếp:
- "Nghe tin bất hạnh của Khương tỷ tỷ thì đương nhiên khó tránh được nỗi thương tâm rồi. Nhưng hắn làm sao biết lòng ta cũng đang vô cùng bi thương?".
Dường như Sở Thiên Thư biết được tâm tư của Tấu Ngọc nên chàng nói:
- Muội muội, ta và nàng đều là người nên trước sau gì cũng phải một lần chết, vì vậy phàm việc gì cũng phải nhìn rộng ra mới được.
Tề Tấu Ngọc nói:
- Huynh yên tâm, ta cũng trải qua nhiều chuyện thương tâm rồi, bất hạnh gì ta cũng có thể chịu đựng được.
Ngừng một lát, nàng nói tiếp:
- Vì vậy huynh hãy nói thật cho ta biết đi.
Sở Thiên Thư hỏi lại:
- Nàng muốn biết điều gì?
Tề Tấu Ngọc nói:
- Ta muốn biết tình hình ở Bí Ma Nhai hôm đó, Khương tỷ tỷ chết như thế nào?
Sở Thiên Thư nói:
- Chẳng phải là nàng đã biết rồi sao?
Tề Tấu Ngọc nói:
- Ta chỉ nghe người ta nói tiếng được tiếng mất chứ chưa biết tường tận.
Sở Thiên Thư nói:
- Ta cũng chỉ nghe người khác nói lại thôi, sợ rằng cũng không tường tận như sự thực.
Tề Tấu Ngọc mỉm cười, nói:
- Bất luận thế nào thì huynh cũng biết rõ hơn ta.
Chương trước | Chương sau