XtGem Forum catalog
Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh

Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 134 đánh giá )

Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh - Hồi 7 - Cảnh hoán tình di, hoài mong bạn cũ

↓↓
Thượng Quan Phi Phụng thở dài rồi nói:


- Người chết không thể hồi sinh, Vệ ca, chàng không hiểu sao?


Vệ Thiên Nguyên tròn xoe song mục, thần thái hoang mang, hỏi:


- Nàng nói cái gì, ai chết?

bạn đang xem “Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Phi Phụng nói:


- Khương tỷ tỷ đã chết ba ngày rồi!


Vệ Thiên Nguyên kêu lên:


- Ta không tin, ta không tin! Nàng lừa ta, nàng lừa ta! Vừa rồi ta còn trông thấy nàng mỉm cười với ta!


Phi Phụng buồn bã nói:


- Vệ ca, mộng của chàng cũng nên tỉnh lại thôi! Tuyết Quân tỷ tỷ chẳng phải đã chết trong vòng tay chàng đó sao?


Vệ Thiên Nguyên dần dần nhớ trở lại và cảm thấy lòng đau như cắt.


Phi Phụng nói tiếp:


- Đừng nghĩ mông lung nữa Vệ ca, chàng nghe muội nói nè, chàng cần phải phấn chấn lên để đối diện... đối diện vớị..


Vệ Thiên Nguyên lại kêu lên:


- Không, không, trước tiên ta cần hỏi nàng... hỏi nàng...


Phi Phụng nói:


- Chàng nghỉ ngơi một lát rồi hãy nói. Điều gì chàng muốn biết, muội sẽ nói cho chàng biết.


Vệ Thiên Nguyên nói:


- Ta muốn biết ngay bây giờ! Nàng nói là Khương Tuyết Quân đã chết trong vòng tay của ta, thế tại sao nàng lại phân ly chúng ta? Hiện giờ cô ta ở đâu? Cô ta ở đâu?


Phi Phụng bình thản nói:


- Cô ta đã chết rồi, bọn muội làm sao để người chết ở lâu bên cạnh chàng được? Tuyết Quân tỷ tỷ đã sớm nằm trong quan tài rồi!


Vệ Thiên Nguyên nói:


- Không, không! Cô ta chết rồi ta cũng ở chung với cô ta!


Đến đây thì hai hàm răng chàng lại gõ cầm cập vào nhau.


Phi Phụng cảm thấy lòng đau như cắt, xúc động nói:


- Ôi, hàn độc trong người chàng lại phát tác rồi, nếu chàng cứ như thế này thì chàng sẽ chết mất!


Vệ Thiên Nguyên nói:


- Ta chết thì càng tốt...


Chàng chưa nói hết câu thì âm giọng đã tắc nghẽn.


Phi Phụng lấy một viên dược hoàn cạy miệng chàng bỏ vào, rồi đưa song chưởng áp vào ngực chàng. Một cảm giác lạnh buốt như chạm vào băng nhưng nàng vẫn cố gắng chịu đựng.


Nàng chậm rãi vận nội công tâm pháp bản môn truyền chân khí vào thân thể Vệ Thiên Nguyên.


Hồi lâu sau Phi Phụng buông song chưởng xuống và nói:


- Vệ ca, trình độ nội công của chàng vốn thâm hậu hơn muội nhiều, muội biết là chàng đã luyện Đại Châu Thiên Thổ Nạp Pháp của Mặc Vận Huyền Công, chàng thử kết tập chân khí vào đan điền xem.


Vệ Thiên Nguyên không có phản ứng, dường như chàng không còn nghe thấy gì.


Phi Phụng vừa giúp chàng đẩy chân khí qua kỳ kinh bát mạch vừa nói:


- Hôm đó chàng hôn mê bất tỉnh nên muội đành cõng chàng hạ sơn. Vương Điện Anh tiền bối đã chuẩn bị sẵn một cỗ xa mã dưới chân núi, ngựa chạy không nghỉ vài ngày mới thoát khỏi truy binh. Muội cần tìm một nơi cho chàng dưỡng thương nhưng truy binh vẫn ở phía sau, khoảng cách tuy đã xa nhưng dừng lại thì không được.


Cũng may Vương tiền bối đưa ra chủ ý, lão ta biết ngọn núi này có ngôi cổ miếu hoang phế ít người qua lại nên bảo muội đưa chàng đến đây dưỡng thương. Còn lão tự đánh xe đi qua một ngả đường khác để đánh lừa bọn truy binh.


Nơi này cách kinh sư khoảng ba trăm dặm và chàng hôn mê ba ngày ba đêm mới tỉnh lại.


Trước mắt tuy tạm thời thoát khỏi truy binh nhưng vẫn chưa hết nguy hiểm. Thuộc hạ có năng lực của Tiêu Chí Dao rất nhiều, vạn nhất bọn chúng lùng đến nơi này thì một mình muội quyết không thể đối phó nổi. Vệ ca, chàng phải mau mau lành lại thì mới có thể thoát khỏi hiểm cảnh.


Sở dĩ nàng phí lời nói nhiều như vậy là muốn Vệ Thiên Nguyên phấn chấn trở lại, chí ít là cũng khơi cho chàng ý chí cầu sinh. Nào ngờ Vệ Thiên Nguyên thân đã như tượng gỗ còn tâm thì đã lạnh như tro tàn. Đối với những lời tâm huyết của Phi Phụng, chàng chẳng hề có chút phản ứng gì.


Khi rời kinh sư, Phi Phụng đã chuẩn bị lương thực đủ cho hai người dùng mười ngày, nàng dụng hạt kê nấu cháo rồi đút cho Thiên Nguyên như chăm sóc cho người đại bịnh vậy.


Nhưng đáng tiếc, lương thực chỉ giúp cho chàng kéo dài hơi thở tàn chứ không thể khiến chàng hồi phục một hai phần sinh khí. Thậm chí chàng cũng không muốn nói. Ngày thứ hai, ngày thứ ba tình hình vẫn như vậy.


Sáng ngày thứ tư, Phi Phụng nói với chàng:


- Vệ ca, chàng cứ một mực cố chấp như vậy là thế nào? Muội hỏi một câu, rốt cuộc là chàng muốn chết hay muốn sống.


Lần này Vệ Thiên Nguyên mới khai khẩu:


- Thân thể ta sống nhưng lòng đã chết rồi. Phi Phụng, ta không muốn liên lụy đến nàng, nàng muốn đi thì cứ đi đi!


Phi Phụng cắn chặt môi rồi nói:


- Được, Vệ Thiên Nguyên, ngươi đã cam tâm thoái khí như vậy thì xin thứ lỗi, ta cũng không thể quan tâm đến ngươi được nữa.


Quả nhiên nàng nói đi là đi, đến khi trời tối cũng không thấy quay vè. Đêm xuống với bóng trăng vằng vặc rất đẹp, trên bàn thờ ngôi miếu vẫn còn ngọn Trường Minh Đăng do Phi Phụng thắp đang tỏa sáng. Suốt cả ngày Vệ Thiên Nguyên không được ăn uống gì, thân thể tuy hư nhược nhưng kỳ quái là tinh thần thanh tĩnh hơn trước. Chàng không muốn cầu sinh nhưng trên phương diện sinh lý vẫn cảm thấy đói khát. Và khi đói khát quá độ thì đầu óc con người đặc biệt sáng suốt. Nhưng đương nhiên là Vệ Thiên Nguyên không phân tích kỹ nguyên nhân tại sao lại tỉnh táo hơn trước. Chàng chỉ thầm nghĩ:


- "Nghe người già nói khi gần chết trí con người rất tỉnh táo, không lẽ hiện tại ta đang ở giai đoạn đó như mọi người từng nói?".


Nghĩ đến đây thì bỗng nhiên chàng tìm thấy có một chút khí lực nên mò tay vào túi áo lấy ra một viên đá nhỏ. Viên đá này chẳng phải là bảo thạch gì nhưng lại rất có phân lượng trong lòng chàng, nó còn quý hơn tất cả bảo thạch. Vì chính viên đá này giúp cho chàng nhớ lại những kỹ niệm thời niên thiếu.


Trước đây phụ thân của chàng và phụ thân của Khương Tuyết Quân là bằng hữu tâm giao nên hai người cùng dựng nhà gần nhau dưới chân một ngọn núi. Trên núi này có một tảng đá gọi là Nhũ Thanh Thạch giống như Đại Lý Thạch ở Vân Nam. Trên tảng đá thường có những hoa văn tuyệt đẹp do thiên nhiên tạo ra, có bức hoa văn như tranh thủy mặc, có chỗ giống như hình người hoặc vật. Tảng đá này là nơi mà tiểu hài tử thường thích đến vui đùa.


Có một hôm chàng và Khương Tuyết Quân tìm được hai viên đá có hình thù giống nhau ở trên núi, rất khéo là hai viên đá đều có hoa văn mà hoa văn đều giống một con chim.


Trong đó con chim lớn hơn thì ngẩng đầu tung cánh, con nhỏ thì có dáng vẻ như ôn nhu hơn.


Vệ Thiên Nguyên gọi đùa hai viên đá đó là Uyên Ương Thạch, tất nhiên viên của chàng là Uyên Thạch, còn viên của Khương Tuyết Quân là Ương Thạch. Khi đó Khương Tuyết Quân chỉ là một tiểu cô nương bảy tám tuổi, nàng còn chưa hiểu ý nghĩa của hai chữ Uyên Ương.


Sau khi nghe chàng giải thích thì nàng bèn nói:


- Được, Nguyên ca, muội cũng thích chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau. Uyên Ương đã là một đôi chim ân ái đến chết cũng không rời nhau thì chúng ta làm một đôi uyên ương vậy.


Bây giờ người chết vật còn, thâm tình của chàng đối với Khương Tuyết Quân chỉ có thể nói với hai viên đá này thôi. Chàng thở dài rồi bất giác đọc hai câu thơ trong Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị:


"Du du sinh tử biệt kinh niên.


Hồn phách bất tằng lai nhập mộng.".


Tạm dịch:


"Năm dài sống chết cách đôi nơi.


Hồn phách chưa từng về nhập mộng.".


Đọc xong chàng thầm cầu khẩn:


- "Tuyết Quân, nàng đợi ta nhé, không bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp nhau thôi. Nhưng nếu có thể tương hội trước khi xuống hoàng tuyền thì tối nay nàng hãy nhập vào mộng của ta, để ta gặp mặt nàng một lần nữa nhé!".


Ngọn Trường Minh Đăng vẫn hắt hiu tỏa sáng nhưng Vệ Thiên Nguyên đã nhập mộng lúc nào chẳng hay. Quả nhiên trong mộng chàng gặp Khương Tuyết Quân, lần này nàng không cầm kỳ hoa dã thảo trên tay mà thay vào đó là viên đá Ương Thạch.


Không những thấy Khương Tuyết Quân mà chàng còn nghe được giọng nói của nàng:


- Nguyên ca! Nguyên ca!


Âm thanh dao động lúc xa lúc gần nhưng rất có thực cảm chứ không giống như nằm mộng.


Vệ Thiên Nguyên bị thanh âm này làm cho tỉnh lại tù trong mộng, chàng mở mắt ngồi dậy nhìn thì quả nhiên thấy Khương Tuyết Quân đang ở trước mặt. Chàng kêu len:


- Tuyết Quân!


Lời chàng vừa phát ra thì Khương Tuyết Quân lập tức quay người chạy đi.


- Tuyết Quân, đừng đi! Muốn đi thì nàng cũng nên đưa ta đi chứ!


Cũng chẳng biết khí lực từ đâu đến, Vệ Thiên Nguyên bật người đứng lên thật nhanh.


Nhưng đáng tiếc khí lực vẫn chưa đủ, chàng muốn đuổi theo Khương Tuyết Quân, song mới được hai bước thì đã ngã rồi. Chàng ngồi dậy và cắn vào đầu ngón tay thì cảm thấy đau. Thì ra là thực, chứ không phải là mộng. Chàng nhìn lên ngọn đèn trên bàn thờ thì bỗng nhiên song mục sáng rỡ. Kỳ sự đã xuất hiện ở nơi nay. Một bát cháo nóng đang bốc khói nghi ngút, bên cạnh là một bầu rượu cùng một chung rượu đã được rót đầy.


Hương tửu vừa nhập vào mũi thì chàng biết ngay đó là Tùng Tử Tửu của quê hương chàng. Trước đây phụ thân của chàng và phụ thân Khương Tuyết Quân cũng rất thích uống loại Tùng Tử Tửu tự cất này. Phụ thân của chàng lại không cấm hài tử uống rượu nên thiếu thời chàng cũng từng bồi tiếp phụ thân uống loại Tùng Tử Tửu này.


Vừa rồi chàng từng hoài nghi là mình hoa mắt nhìn lầm người. Nhưng khi ngửi được mùi rượu thì hoài nghi của chàng đã mất đi phân nửa. Chàng nghĩ:


- "Thượng Quan cô nương không thể biết ta thích uống loại Tùng Tử Tửu này, vả lại tiếng gọi 'Nguyên cá rõ ràng là giọng của Tuyết Quân, dứt khoát ta không thể nghe nhầm!".


Nhưng người đã chết thì làm sao có thể mang rượu cho chàng? Vì thế, Vệ Thiên Nguyên lại nghĩ:


- "A, thì ra nàng đã được ai đó cứu sống lại, phải chăng đó là chuyện sau khi Phi Phụng đưa ta đi?".


Chàng không dám hoài nghi là Phi Phụng lừa mình nhưng lòng rất hy vọng Khương Tuyết Quân thật sự đã hồi sinh, vì vậy chàng mới nghĩ đến sự thật hiện tại của mình. Trong lòng chàng đã có hy vọng thì đương nhiên cũng có ý chí cầu sinh. Chàng nghĩ tiếp:


- "Đáng tiếc là vừa rồi ta không giữ được nàng. Duy chỉ có hy vọng là lần sau nàng sẽ đến thôi.".


Muốn có khí lực trước tiên phải ăn no. Vì vậy chàng bò tới cạnh bàn thờ lấy bát cháo ăn sạch và uống cạn nửa bầu rượu. Bỗng nhiên chàng tự hỏi:


- "Nàng đã muốn chăm sóc cho ta thì tại sao lại bỏ đi?".


Tự hỏi rồi chàng tự trả lời bằng cách phán đoán dụng tâm củaKhương Tuyết Quân:


- "A! Ta hiểu rồi, nàng muốn ta mau chóng bình phục, muốn ta phải tự đuổi kịp nàng, lúc đó nàng mới đồng ý nói chuyện với ta.".


Nói ra cũng kỳ quái, loại Tùng Tử Tửu mà Vệ Thiên Nguyên uống giống như là linh dược đối chứng (có thể hiểu như thuốc đặc trị) vậy. Sau khi chàng uống xong thì thân thể ấm áp lạ thường. Hàn độc trong người chàng vốn thường phát tác vào lúc hoàng hôn, nhưng hôm nay mãi đến sáng mới phát tác và mức độc lợi hại cũng kém ngày hôm qua.


Suốt ngày hôm đó chàng liên tục tọa thiền vận công, đói thì ăn lương khô do Thượng Quan Phi Phụng để lại. Đến tối, chàng khêu cao ngọn Trường Minh Đăng lên rồi tập trung tinh thần chờ Khương Tuyết Quân đến. Thời gian lặng lẽ trôi, cảnh đêm u huyền tịch mịch.


Bóng trăng đã dịch về tây, thời gian vào khoảng canh ba rồi mà vẫn không thấy người nào đến cả. Vệ Thiên Nguyên đã cảm thấy thần trí mỏi mệt, nhưng chàng vẫn không dám chợp mắt.


Bỗng nhiên có một luồng gió thổi qua và thật là kỳ quái, ngọn Trường Minh Đăng vốn có tán che không dễ gì bị gió thổi tắt, nhưng lần này thì bị thổi tắt ngay. Vệ Thiên Nguyên nghe thấy hình như có vật gì đó đặt xuống bàn thờ, chàng vội chạy đến vung tay ra chụp.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Hoa bò cạp

Hoa bò cạp

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Tin tốt lành

Tin tốt lành

"Ý nghĩa cuộc sống không phải ở chỗ nó đem đến cho ta điều gì, mà ở chỗ ta có

24-06-2016
Dừng lại để yêu...!

Dừng lại để yêu...!

Để yêu thương, không phải là lúc nào cũng là chạy theo và bất chấp, mà đôi khi đơn

23-06-2016
Yêu Nhầm Chị Họ

Yêu Nhầm Chị Họ

Tên truyện: Yêu Nhầm Chị HọTác giả: khovigaitheoThể loại: Truyện VOZ, Tâm Sự - Nhật

18-07-2016 75 chương
Chỉ cần bên cạnh nhau

Chỉ cần bên cạnh nhau

Tôi bắt đầu thấy khó chịu với tình yêu của em, nó sâu sắc và chân thành đến khó

01-07-2016
Bản Sang sau mưa

Bản Sang sau mưa

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn Tháng năm không ở lại) Vì cô

27-06-2016
One Piece chap 40: Gaimon

One Piece chap 40: Gaimon

Đọc truyện tranh One Piece chap 40: Gaimon     Rời khỏi ngôi làng ven biển sau trận

05-10-2016