Snack's 1967
Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh

Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 117 đánh giá )

Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh - Hồi 7 - Cảnh hoán tình di, hoài mong bạn cũ

↓↓

"Soạt" một tiếng như lụa bị xé, thì ra y phục của người kia bị chàng nắm giữ một mảnh nhưng người vẫn thoát đi được. Vệ Thiên Nguyên đuổi theo ra ngoài nhưng chỉ thấy tinh hà lấp lánh, minh nguyệt tại thiên, nào có thấy bóng dáng Khương Tuyết Quân?

bạn đang xem “Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chàng biết khinh công của Khương Tuyết Quân, nếu bình thường thì chàng có thể đuổi kịp nhưng hiện tại khinh công của chàng mới hồi phục một hai phần, bất luận thế nào cũng không đuổi kịp rồi. Chàng trở lại vào ngôi miếu hoang thắp ngọn Trường Minh Đăng lên.


Vừa nhìn những vật người kia để lại thì bất giác chàng ngẩn người. Nhưng vật khiến chàng kinh tâm động phách đó là mảnh lụa bị xé đang ở trên tay chàng.


Dù có đốt thành tro chàng cũng nhận ra, đích thực đây là y phục của Khương Tuyết Quân. Trên lãnh y màu hồ thủy lục có mấy chấm máu khô, đây là máu của chàng nhuốm lên y phục của Khương Tuyết Quân trong đêm tối chàng đưa nàng trốn khỏi Từ gia. Có lẽ Khương Tuyết Quân muốn lưu lại làm kỷ niệm nên nàng không tẩy mấy vết máu đó đi.


Như vậy thì Vệ Thiên Nguyên còn có thể hoài nghi gì nữa? Y phục đã là của Khương Tuyết Quân thì người há không phải là nàng sao? Chàng mở một bầu rượu mới thì quả nhiên lại là Tùng Tử Tửu. Chàng uống cạn nửa bình thì đánh một giấc cho tới sáng hôm sau.


Không biết vì chàng ngủ say hay vì công lực của Tùng Tử Tửu mà suốt đêm chàng không cảm nhận được sự phát tác của hàn độc.


Suốt ngày hôm đó chàng lại vận công trị thương, tình hình biến chuyển khá hơn ngày hôm trước rất nhiều. Và liên tiếp hai ngày như thế nhưng vẫn không thấy Khương Tuyết Quân đến. Tới ngày thứ ba, trước khi đi ngủ chàng đặt viên đá Uyên Thạch lên bàn thờ rồi khẩn cầu:


- Tuyết Quân, nếu nàng vẫn còn tại thế thì xin lưu lại tín vật cho ta để ta yên tâm.


Nghĩ ra thật buồn cười, nếu Khương Tuyết Quân vẫn chưa chết thì có nghĩa là không phải quỷ thần, vậy làm sao nàng thông linh? Nhưng Vệ Thiên Nguyên là kẻ tình si nên không cảm nhận được mâu thuẫn, chàng vẫn cứ thành tâm cầu khẩn.


Đêm đó chàng ngủ rất say, qua ngày sau tỉnh lại thì thấy trên bàn thờ có hai vật. Đó là một bầu rượu và một viên đá. Viên đá này đặt bên cạnh Uyên Thạch của chàng, hình dạng giống hệt như nhau. Chàng bước lại nhặt lên xem thì đúng là Ương thạch của Khương Tuyết Quân.


Chàng vui mừng reo lên:


- Tuyết Quân, ta biết nỗi khổ tâm của nàng rồi. Ta hứa với nàng là nhất định ta sẽ cố gắng hơn nữa. Trong vòng mười ngày nhất định ta sẽ tự chữa trị lành thương thế của mình.


Đến lúc đó nàng chớ trốn ta nữa đấy nhé.


Chàng hy vọng là Khương Tuyết Quân nghe được những lời chàng nói nhưng không nghe cũng chẳng sao. Vì khi công lực của chàng hồi phục thì nàng muốn trốn cũng trốn không thoát. Trong thâm tâm đã có hy vọng thì thân thể hồi phục rất nhanh, ngoài cả sự dự đoán của chàng. Qua bảy ngày thì hàn độc đã bị chàng vận nội công thượng thừa hóa giải sạch, võ công của chàng cũng hồi phục như trước. Thế nhưng vẫn không thấy Khương Tuyết Quân xuất hiện.


Vệ Thiên Nguyên suy nghĩ rồi tự hỏi:


- "Tại sao Tuyết Quân phải trốn tránh ta? Lẽ nào là vì duyên cớ Tề sư muội?".


Chàng nhớ lại Khương Tuyết Quân từng khuyên chàng, bảo chàng vì báo đáp ân nghĩa sư môn mà kết phu thê với Tề Tấu Ngọc. Bất giác chàng lại nghĩ:


- "Ôi, Tuyết Quân! Chúng ta đã cùng nhau trải qua bao gian nan nguy hiểm, tại sao nàng vẫn không hiểu lòng ta? Trong lòng ta chỉ có một người duy nhất, đó là nàng mà thôi!".


Khương Tuyết Quân không xuất hiện nên cuối cùng chàng đành phải tìm nàng. Qua ngày thứ chín thì công lực của chàng đã hồi phục gần hoàn toàn như trước, tối hôm đó lại là một đêm trăng thanh gió mát, chàng đợi hoài đợi mãi vẫn không thấy Khương Tuyết Quân xuất hiện nên không nhẫn nại được nữa, chàng chạy vào rừng tìm nàng. Nhưng kết quả vẫn giống như hai ngày trước, ngay cả một bóng quỷ chàng cũng không phát hiện được.


Bất giác chàng lo lắng tự hỏi:


- "Lẽ nào nàng đã rời khỏi nơi này?".


Mãi đến gần sáng vẫn không tìm thấy Khương Tuyết Quân, chàng đành quay về ngôi miếu hoang với trạng thái mênh mang bất định. Không ngờ tìm cả đêm trong rừng không gặp nhưng vừa về đến nơi thì chàng thấy một bóng người ngồi trong miếu. Tuy chỉ thấy sau lưng nhưng y phục nàng mặc là y phục của Khương Tuyết Quân, do đó Vệ Thiên Nguyên đoán định chắc chắn là nàng rồi. Chàng cười thầm và nghĩ:


- "Thật là đi mòn gót giầy không gặp vậy mà khi gặp lại chẳng tốn chút công phu nào.


Thì ra nàng cũng không yên lòng nên lén đến đây thăm ta. Đến thăm lén như vậy tất là muốn biết ta hồi phục hay chưa, nhưng không gặp ta thì nhất định nàng sẽ rất lo lắng. Được, ta lặng lẽ đến chụp lấy nàng để thử xem nàng còn chạy được không?".


Nghĩ đoạn, chàng hạ bước nhẹ nhàng đi vào ngôi miếu nhưng lòng vô cùng khẩn trương, hô hấp cũng tăng nhanh hơn bình thường. Khi còn cách ba bước chàng nhào tới ôm chầm lấy thiếu nữ và kêu lên:


- Tuyết Quân, lần này thì nàng chạy không thoát đâu nhé!


Nào ngờ, chàng vừa chạy vừa chụp nhào tới thì bóng người phía trước đã biến mất, đang lúc thất thế chàng không ghìm lại được nên ngã nhào ra đất. Thiếu nữ không biến mất mà nàng thi triển khinh công vọt ra ngoài xa hơn trượng, khi nghe tiếng Vệ Thiên Nguyên té nhào thì nàng bất giác giật mình và vội vàng chạy lại đỡ lấy chàng. Vệ Thiên Nguyên không những không đau đớn gì mà còn vội vàng chồm dậy chụp lấy tay thiếu nữ. Lúc này trời đã sáng tỏ, hai người đối mặt chỉ trong gang tấc nên nhìn nhau rất rõ ràng.


Vệ Thiên Nguyên chợt ngẩn người và kêu thất thanh:


- Là nàng à?


Thiếu nữ trầm giọng nói:


- Xin lỗi, chính là muội!


Thì ra thiếu nữ chính là Thượng Quan Phi Phụng, nhưng y phục nàng mặc là y phục của Khương Tuyết Quân.


Vệ Thiên Nguyên cũng không biết nên cảm kích hay trách nàng, chàng trầm mặc hồi lâu rồi nói:


- Thì ra tất cả là do nàng bày mưu định kế, Tùng Tử Tửu cũng là...


Thượng Quan Phi Phụng nói:


- Không sai, muội đã bỏ Bích Linh Đan bào chế từ Thiên Sơn Tuyết Liên vào Tùng Tử Tửu. Nhưng nếu không làm cho chàng có ý chí cầu sinh trước thì dù có linh đan diệu dược gì cũng vô tác dụng.


Vệ Thiên Nguyên thở dài một hơi rồi nói:


- Nàng lãng phí linh đan quý báu vì ta làm gì vậy, ta đã nói với nàng là dù ta có sống thì cũng chẳng có linh hồn. Chi bằng để ta chết còn hay hơn.


Phi Phụng nói:


- Chàng cho rằng chết là xứng đáng với Khương tỷ tỷ sao?


Vệ Thiên Nguyên nói:


- Nhưng ta muốn cầu cho tâm được an.


Phi Phụng lạnh lùng nói:


- Vệ Thiên Nguyên, trong lòng chàng chỉ có mỗi Khương Tuyết Quân chứ không có phụ thân của chàng sao?


Vệ Thiên Nguyên rùng mình, hỏi lại:


- Nàng nói thế là có ý gì?


Phi Phụng trầm giọng nói:


- Chàng chỉ biết vì Khương Tuyết Quân mà chối bỏ mình, như thế có xứng đáng với phụ thân đã khứ thế của chàng chăng?


Vệ Thiên Nguyên nói:


- Tuyết Quân đã báo thù sát phụ cho ta rồi.


- Hừ, chàng cho rằng giết được Từ Trung Nhạc là xem như đã báo được phụ thù à?


- Thế nàng còn muốn sao nữa?


- Từ Trung Nhạc đã bán đứng phụ thân chàng, nhưng xét kỹ thì lão ta chỉ là kẻ giúp sức cho hung thủ mà thôi. Lão ta không phải là kẻ chủ mưu!


- Vậy nàng nói kẻ chủ mưu là ai?


- Theo muội biết thì mọi chuyện đều do Tiêu Chí Dao hoạch định, việc vây kích lệnh tôn lão ta cũng có phần.


Vệ Thiên Nguyên suy nghĩ một lát rồi nói:


- Nhưng theo ta biết thì tối hôm đó gia phụ đã giết chết tám cao thủ vây kích người.


Phi Phụng nói:


- Không, có một kẻ đương thời chỉ thọ trọng thương mà không chết. Kẻ đó chính là Tiêu Chí Dao. Lệnh tôn vì thọ thương mà chết nhưng nguyên nhân chủ yếu là trúng một đao của Tiêu Chí Dao, trên mũi đao của lão này có tẩm chất kịch độc.


Vệ Thiên Nguyên nhớ lại tối hôm đó, khi chàng nghe tiếng binh khí giao nhau và chạy ra xem thì phân nửa số cao thủ vây kích phụ thân chàng đã ngã xuống. Sau khi trường ác chiến kết thúc, phụ thân chàng bị trọng thương và chàng phải vội vàng dìu phụ thân trốn đi, do vậy không thể nào kiểm tra từng thi thể đối phương. Vì lẽ đó mà chàng cũng không nhận ra kẻ nào là Tiêu Chí Dao. Hiện tại nghe Phi Phụng nói vậy thì chàng không thể không tin lời nàng. Chàng ngẩn người trong giây lát rồi hỏi:


- Làm thế nào nàng biết rõ như vậy?


Phi Phụng nói:


- Tổng tiêu đầu Thang Hoài Nghĩa của Chấn Viễn tiêu cục nói cho muội biết.


Vệ Thiên Nguyên biết Thang Hoài Nghĩa và Tiêu Chí Dao từng là bằng hữu với nhau nên những lời Thang Hoài Nghĩa nói không thể không tin. Chàng trầm ngâm một lúc rồi thở dài nói:


- Thế lực của Tiêu Chí Dao hiện nay rất mạnh, muốn báo thù này e rằng không dễ.


Phi Phụng nói:


- Tuy khó nhưng không phải là không thể.


Vệ Thiên Nguyên nghe nàng nói có lý nên lặng lẽ cúi đầu không dám trả lời.


Phi Phụng chậm rãi nói tiếp:


- Làm con bất hiếu há có thể làm người? Muội nghĩ trước lúc lâm chung có lẽ phụ thân của chàng cũng từng bảo chàng phục thù cho người?


Vệ Thiên Nguyên toàn thân toát mồ hôi lạnh, chàng lẩm bẩm tự nói:


- Làm con bất hiếu há có thể làm người? Thượng Quan cô nương, đa tạ cô nương thức tỉnh ta. Nhưng đại thù là Tiêu Chí Dao của Tiêu thế gia thì bảo ta làm sao có thể...


Phi Phụng nói:


- Không việc gì là không thể, chỉ cần có chí là được.


Vệ Thiên Nguyên lại trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói:


- Ta thật là hồ đồ, suýt chút nữa quên cả di chí của gia phụ. Thượng Quan cô nương, đa tạ nàng đã cứu mạng.


Phi Phụng nói tiếp:


- Nếu chàng tự cho rằng chết là chuyện có thể thì không những không xứng đáng với phụ thân chàng mà cũng chẳng xứng đáng với Khương tỷ tỷ.


Vệ Thiên Nguyên giật thót người, hỏi lại:


- Tại sao lại nói thế? Thù của Tuyết Quân, chẳng phải cô ta đã tận tay báo được rồi sao?


Phi Phụng nói:


- Phụ thân của cô ta bị Từ Trung Nhạc dùng độc dược giết chết, thế Từ Trung Nhạc lấy đâu ra độc dược lợi hại như vậy?


Vệ Thiên Nguyên nhớ lại và nói:


- Hình như Đường Hy Vũ nói đó là độc dược của Tiêu gia?


- Không sai, Tiêu gia Kim Hồ là thê tử của Bạch Đà Sơn chủ, độc dược mà Từ Trung Nhạc dùng để giết Khương Chí Kỳ là do Bạch Đà Sơn chủ lấy từ thê tử của lão mang đến cho Từ Trung Nhạc. Còn nữa, độc dược tẩm trên đao của Tiêu Chí Dao đả thương phụ thân chàng cũng là do Bạch Đà Sơn chủ cung cấp.


- Nói vậy có nghĩa Bạch Đà Sơn chủ cũng là kẻ thù bất cộng đái thiên của ta và Tuyết Quân?


- Đúng vậy, chàng nên biết kẻ thù của chàng không chỉ là một mình Từ Trung Nhạc.


- Ta hiểu rồi, một Tiêu Chí Dao và thêm một Bạch Đà Sơn chủ đã quá đủ để ta đối phó rồi! Ta làm sao có thể chết được chứ!


Con người không tránh khỏi có lúc thất chí, huống hồ Vệ Thiên Nguyên lại mất tình nhân trong lúc thương thế giày vò thân thể. Hiện tại hàn độc trong người chàng đã tiêu tán nên âm quang trong lòng cũng mất đi. Chàng ngẩng đầu nhìn bầu trời trong sáng rồi cùng Phi Phụng bước vào cánh rừng. Vừa đi chàng vừa hỏi:


- Phi Phụng, ta có một chuyện không rõ, làm sao nàng có được viên đá đó? Hình như nàng biết lai lịch của nó thì phải?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Đêm tân hôn

Đêm tân hôn

Với mỗi cặp vợ chồng, đêm tân hôn để lại nhiều kỷ niệm đáng nhớ, đáng trân

30-06-2016
Mùa cô đơn

Mùa cô đơn

"Gió lạnh về. Mùa trở mình qua những cơn mưa đêm rả rích. Tôi cầm trên tay chiếc áo

24-06-2016
Chờ đợi để yêu

Chờ đợi để yêu

Cuộc đời quả thật khó đoán. Một anh chàng từng làm "cấp trên" của tôi trong quán ăn

23-06-2016
Lá thư cho mẹ

Lá thư cho mẹ

Con nhớ hôm ấy mẹ đã gói con trong chiếc mền mỏng manh và được bọc kín bởi một

30-06-2016