XtGem Forum catalog
Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh

Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 35 đánh giá )

Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh - Hồi 19 - Lên Bạch Đà sơn, quần hùng diệt ác

↓↓
Tề Yến Nhiên hiện đang ngủ say trên lưng nhi tử của lão. Tề Cẩn Minh sợ bệnh tình của phụ thân có biến hóa nên đã dùng thủ pháp điểm huyệt độc môn điểm huyệt ngủ của lão. Thông thường thì việc điểm huyệt sẽ tạo thành tổn hại cho cơ thể, duy chỉ có công phu điểm huyệt ngủ là hữu ích vô hại.


Tề Cẩn Minh nghe Vệ Thiên Nguyên và Tiêu Quyên Quyên đối thoại đến đây thì xen vào:


- Thiên Nguyên, gia gia đã có ta lo liệu, ngươi có thể yên tâm mà đi. Nhưng tốt nhất là ngươi nên chờ đến sáng mai hãy khởi hành, tối nay ta sẽ tìm cơ hội cho ngươi hẹn gặp Thượng Quan cô nương.


Tiêu Quyên Quyên chợt nhớ ra một chuyện, liền hỏi Thiên Nguyên:

bạn đang xem “Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Gia gia vừa gặp ta thì nói quả nhiên không phải là ngươi, câu này có ý gì vậy?


Vệ Thiên Nguyên nói:


- Trước lúc gặp thúc mẫu, gia gia cho rằng thúc mẫu là hung thủ sát hại Đinh đại thúc.


Tiêu Quyên Quyên nói:


- Ta cũng đã từng nghe Đinh Bột bị hại chết, nhưng tại sao gia gia lại nghi ngờ ta? Hung thủ đó giống ta lắm sao?


- Không sai, gia gia từng mục kích hai nữ tử hành hung, một kẻ gi trang giống Phi Phụng, một kẻ giả trang giống thúc mẫu.


- Tại sao gia gia vừa thấy ta là biết mình sai?


- Vì hung thủ giả mạo thúc mẫu nhưng niên kỷ già hơn nhiều.


- Người có niên kỷ già hơn ta nhiều mà muốn giả mạo ta thì không phải là chuyện dễ.


Diện mạo còn có thể hoá trang nhưng khinh công và lộ số võ công thì làm sao giả được?


- Đúng vậy, lúc cùng Phi Phụng lên núi, đồ nhi cũng từng gặp một yêu phụ giả mạo thúc mẫu. Đương thời đồ nhi cũng không nhận ra, nhưng đương nhiên là đồ nhi không hoài nghi thúc mẫu mà chỉ cảm thấy kỳ quái mà thôi. Đồ nhi cho rằng đó là lệnh tỷ, nhưng Phi Phụng nói niên kỷ của yêu phụ kia còn cao hơn lệnh tỷ. Cũng may là cô ta đã nhìn nhận được điều đó.


Tiêu Quyên Quyên sau khi nghe Vệ Thiên Nguyên tường thuật lại tỉ mỉ thì suy nghĩ một lát rồi bỗng nhiên kêu lên:


- Không xong rồi!


Vệ Thiên Nguyên ngạc nhiên hỏi lại:


- Cái gì không xong?


Tiêu Quyên Quyên nói:


- Ta đã nhớ đến một người.


- Là ai?


- Ta chưa dám khẳng định. Bây giờ ta đi tìm bà ta, khi quay lại sẽ nói cho ngươi nghe.


Vệ Thiên Nguyên nghĩ Côn Luân sơn rộng lớn thế này làm sao có thể nói tìm là tìm được? Vả lại bản lĩnh của yêu phụ kia e rằng còn cao cường hơn Tiêu Quyên Quyên.


Dường như Tề Cẩn Minh đã biết người đó là ai, lão nói:


- Quyên Quyên, ta không sợ nàng tìm không ra bà ta mà chỉ sợ ...


Tiêu Quyên Quyên nói:


- Chỉ sợ thiếp đánh không lại bà ta, đúng không? Không cần phải lo, thiếp nghĩ là bà ta không thể đả thương thiếp đâu.


Tề Cẩn Minh nói:


- Nhưng chuyện này lại rất khó thực hiện đạt đến chỗ thích hợp nhất.


Tiêu Quyên Quyên nói:


- Chàng yên tâm, thiếp cũng không thể làm cho sự việc trở nên thái quá đâu.


Tề Cẩn Minh suy nghĩ một lúc rồi nói:


- Được, nàng đi đi. Làm cho rõ ngọn nguồn cũng tốt.


Tiêu Quyên Quyên khẽ gật đầu rồi cáo biệt ra đi. Vệ Thiên Nguyên nghe chẳng hiểu gì cả, chàng không biết người bọn họ nói là ai và cũng không biết bọn họ nói là chuyện như thế nào. Không được xen vào chuyện riêng của người khác là một trong những cấm kỵ trên giang hồ. Dù là tình nhân sư thúc điệt cũng không thể phá lệ cấm kỵ này. Tiêu Quyên Quyên đã nói là khi trở về sẽ nói cho nghe nên Vệ Thiên Nguyên cũng không tiện tra vấn sư thúc.


Chàng chỉ lựa lời hỏi:


- Sư thúc, làm sao người biết là thúc mẫu nhất định sẽ tìm được người đó?


Tề Cẩn Minh nói:


- Nếu ta đoán không sai thì hai tên hộ pháp của Bạch Đà Sơn đều chịu sự chỉ huy của người đó, chỉ có điều bà ta không lộ diện thôi.


Vệ Thiên Nguyên thầm nghĩ:


- "Kỳ quái, nhân vật nào lại có bản lĩnh chỉ huy hai lão hộ pháp của Bạch Đà Sơn?".


Tuy chàng không thể phán đoán ra người đó là ai nhưng chàng đã hiểu nguyên nhân tại sao Tiêu Quyên Quyên nhất định sẽ tìm ra người đó. Hai lão hộ pháp Nam Cung Húc và Võ Ưng Dương phải hộ tống thiếu sơn chủ Vũ Văn Hạo hồi sơn, mà Vũ Văn Hạo đã bị Tề Cẩn Minh phế võ công nên đương nhiên không thể đi nhanh, vì vậy sớm muộn gì Tiêu Quyên Quyên cũng đuổi kịp bọn họ. Một khi đã đuổi kịp bọn họ thì có thể từ đó mà tìm ra tung tích của người kia.


Tề Cẩn Minh hỏi:


- Thiên Nguyên, ngươi đang nghĩ gì thế?


Vệ Thiên Nguyên nói:


- Không có gì, đồ nhi chỉ cầu mong cho gia gia sáng mai có thể bình phục.


Tề Cẩn Minh thở dài, nói:


- Ngươi không nghĩ nhưng ta lại nghĩ đến nữ nhi của ta. Thiên Nguyên, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.


Vệ Thiên Nguyên giật thót người, không biết sư thúc muốn hỏi chuyện gì nhưng chàng đoán là chuyện có liên quan đến chàng và sư muội.


Quả nhiên Tề Cẩn Minh hỏi:


- Khi ở Dương Châu ngươi có gặp sư muội của ngươi không?


Vệ Thiên Nguyên nói:


- Đồ nhi có gặp.


- Sau khi rời Dương Châu ngươi luôn đi cùng Thượng Quan cô nương phải không?


- Đúng vậy.


- Ta nghe được một tin tức nhưng không biết thật hay giả. Theo ta nghĩ thì sợ rằng giả nhiều hơn thật. Nhưng ta vẫn muốn hỏi ngươi để giải mối nghi vấn trong lòng.


Vệ Thiên Nguyên nghe có vẻ kỳ quái, chàng nghĩ:


- "Tại sao sư thúc lại úp úp mở mở như vậy, điều này không giống tính cách của lão. Lẽ nào lão muốn trách ta đối xử không phải với sư muội?".


Nghĩ đoạn chàng nói:


- Sư thúc, mời nói.


Tề Cẩn Minh hắng giọng rồi nói:


- Nghe nói Thượng Quan cô nương đả thương Ngọc nhi của ta, có chuyện đó không?


Vệ Thiên Nguyên nhảy dựng lên, chàng liền nói:


- Làm gì có chuyện đó, là ai nói vậy?


- Là do Thân Công Đạt nói.


- Lời của Thân Công Đạt mà cũng tin được sao? Hắn rất thích gây ra sóng gió trên giang hồ, thêu dệt thị phi, lẽ nào sư thúc không biết tính cách của hắn?


- Ta vốn không tin hắn nhưng trong lòng vẫn có chút hoài nghi.


- Sư thúc thử nghĩ xem, đồ nhi luôn đi cùng Phi Phụng, nếu có chuyện như thế xảy ra thì làm sao đồ nhi tự thủ bàng quan mà không ngăn cản?


- Đương nhiên ta không đến nỗi hoài nghi ngươi để mặc cho Thượng Quan cô nương hại sư muội của ngươi.


- Vì vậy nên sư thúc muốn hỏi là đồ nhi có mặt tại đương trường hay không chứ gì? Nói thế hóa ra sư thúc hoài nghi Thượng Quan cô nương à? Cô ta có lý do gì để đả thương Ngọc muội?


Tề Cẩn Minh trầm ngâm một lúc rồi nói:


- Ngươi chớ đa nghi, hiện tại ta chỉ thuật lại cách nói của Thân Công Đạt. Thuật lại cách nói của hắn không có nghĩa là ta tin lời hắn.


Vệ Thiên Nguyên nói:


- Được, sư thúc nói ra xem. Đồ nhi cũng muốn nghe lý do mà Thân Công Đạt đã nói.


Tề Cẩn Minh nói:


- Thân Công Đạt bảo rằng Thượng Quan cô nương vì muốn được ngươi nên muốn trừ khử tình địch trong mắt cô ta. Thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Người thứ nhất bị cô ta sát hại là Khương Tuyết Quân, thứ đến sẽ là nữ nhi của ta.


Vệ Thiên Nguyên tức khí nguyền rủa:


- Thân Công Đạt thật là bịa đặt xằng bậy, Thượng Quan cô nương quyết không thể là người như thế. Khi Khương Tuyết Quân chết tuy không có sư thúc tại hiện trường, nhưng còn có rất nhiều người có thể làm chứng. Sau khi Tuyết Quân giết được Từ Trung Nhạc thì tự vẫn mà chết, tại sao có thể nói là Phi Phụng sát hại Tuyết Quân? Còn chuyện Phi Phụng đả thương sư muội là hoàn toàn bịa đặt, đồ nhi đã nói, từ đầu đến cuối, đồ nhi luôn là người tại đương trường.


Tề Cẩn Minh nói:


- Hiền điệt, ngươi chớ tức giận, ta cũng biết Thân Công Đạt là kẻ thả hình bắt bóng, miệng lưỡi chuyên đặt điều thêu dệt. Vì thế bây giờ ta phải điều tra chân tướng.


Vệ Thiên Nguyên bất giác ngẩn người, hỏi lại:


- Thực ra Thân Công Đạt đã nói với sư thúc những gì vậy?


Tề Cẩn Minh nói:


- Thân Công Đạt nói chắc chắn rằng Thượng Quan cô nương dùng ám khí tẩm độc đả thương sư muội ngươi. May là có Dương Quang Tán Nhân và phái Hoa Sơn qua đường nên đuổi cô ta đi và cứu sư muội ngươi. Sau khi nghe Thân Công Đạt nói chuyện này thì ta cũng từng hỏi thăm nhiều người thì bọn họ nói rằng có thấy Dương Quang Tán Nhân và một thiếu nữ đi cùng trọ ở một khách điếm. Bọn họ đi xa mã đến, khi Dương Quang Tán Nhân đỡ thiếu nữ xuống xe thì sắc diện của thiếu nữ tái nhợt, thoạt nhìn đã biết ngay là thọ thương vì trúng độc. Đương nhiên những người kia không biết đó là Dương Quang Tán Nhân và sư muội của ngươi, bọn họ chỉ nói là một đạo cô trung niên và một thiếu nữ.


Vệ Thiên Nguyên hỏi:


- Địa điểm là ...


Tề Cẩn Minh nói:


- Là một tiểu trấn ở phía nam bến đò Phụng Lăng.


Vệ Thiên Nguyên nói:


- Xưa nay Phi Phụng không hề dùng ám khí, càng không thể nói là ám khí tẩm độc.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Bí ẩn của làn nước

Bí ẩn của làn nước

Các dòng sông trôi đi như thời gian, và cũng như thời gian, trên mặt nước các triền

28-06-2016
Trả ơn

Trả ơn

Người bán rùa lòng dạ đen tối ấy tuy có một vạn đồng bỏ túi nhưng nhà bị ăn

29-06-2016
Mưa cuối mùa

Mưa cuối mùa

Đó là ngày mưa dài giăng phố cổ. Con đường Hà Nội nhòe theo lối. Nguyên đếm từng

01-07-2016
Cao thủ

Cao thủ

- Mày có thấy ai... khả nghi trên xe không? Trà chun mũi lại: "Khả nghi ư? Làm gì có!"

28-06-2016