XtGem Forum catalog
Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh

Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 70 đánh giá )

Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh - Hồi 19 - Lên Bạch Đà sơn, quần hùng diệt ác

↓↓

- Việc này trọng đại, ngươi cho ta suy nghĩ một chút được không?

bạn đang xem “Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tiêu Hân Hân nói:


- Thanh sơn còn thì không lo gì chẳng có củi đun. Ta khuyên ngươi không nên lưu luyến cơ nghiệp Bạch Đà Sơn. Còn như Hảo Hảo, ta đã thay ả bảo vệ cho nhi tử của ả trở về, tuy võ công bị phế nhưng vẫn còn toàn mạng.


Vũ Văn Lôi trầm ngâm không nói gì.


Tiêu Hân Hân thúc giục:


- Rốt cuộc thì ngươi đợi đến khi nào? Sợ rằng khi ngươi đưa ra quyết định thì đã không còn kịp đấy.


Ngay lúc này bỗng nhiên có người từ bên ngoài cao giọng bẩm báo:


- Bẩm sơn chủ, Tiêu chủ nhân của Tiêu thế gia đến!


Vũ Văn Lôi vui mừng không ngờ, lão nói:


- Tiêu Chí Dao đến rồi, thật là tốt quá!


Tiêu Hân Hân lạnh lùng nói:


- Chưa chắc Tiêu Chí Dao có thể giúp được ngươi!


Vũ Văn Lôi nói:


- Cùng lắm thì ta cũng có thể đến Tiêu thế gia của hắn lánh nạn.


Tiêu Hân Hân cười nhạt, nói:


- Chỉ sợ rằng thiên hạ không có chuyện trùng hợp như thế, lúc ngươi vừa lâm đại nạn thì hắn dẫn xác đến.


Vũ Văn Lôi ngạc nhiên hỏi:


- Ngươi nói thế là có ý gì?


Tiêu Hân Hân thản nhiên đáp:


- Không có gì. Ngươi đã có núi cao để dựa thì ta làm sao có thể miễn cưỡng ngươi đi với ta? Được rồi, ngươi cứ đi dựa vào Tiêu Chí Dao, nhưng nhớ là không được tìm ta nữa đấy nhé.


Vũ Văn Lôi ra khỏi thạch thất hỏi thuộc hạ:


- Làm sao ngươi biết đó là Tiêu Chí Dao?


Đại hán trung niên nói:


- Lão ta mang theo tín vật mà thuộc hạ từng nghe sơn chủ nói ...


Vũ Văn Lôi gật đầu, nói:


- Đúng, đã có tín vật thì không thể giả mạo được.


Nói đoạn lão bước thẳng ra đại sảnh thì thấy một đại hán trung niên, tướng mạo phương phi mang trường kiếm đang đứng chờ. Quả nhiên đó là Tiêu Chí Dao, chủ nhân của Tiêu thế gia ở Kinh sư. Bạch Đà Sơn chủ Vũ Văn Lôi vui mừng khôn tả, vội bước ra nghênh đón thì đột nhiên ngoài đại sảnh có hai bóng người nữa xuất hiện. Thì ra đây là hai tên thuộc hạ của Bạch Đà Sơn và là hai đầu lĩnh của hai toán quân phòng vệ. Bọn chúng mình bê bết máu tươi đang cố gắng tiến vào đại sảnh.


Vũ Văn Lôi cả kinh quên cả việc chào hỏi tân khác, quát hỏi:


- Xảy ra chuyện gì?


Một đầu lĩnh nói:


- Bẩm ... bẩm sơn chủ ... Địch ... địch nhân đã ...


Tên thứ hai tiếp lời:


- Địch nân đã lên tới nơi rồi ... Bọn thuộc hạ vô năng ...


Vũ Văn Lôi liền hỏi:


- Bọn chúng là những ai?


Tên thứ nhất nói:


- Là Phi Thiên Thần Long Vệ Thiên Nguyên ... Và ...


Tên thứ hai bổ xung:


- Và Võ Đang ngũ lão Ngọc Hư Tử.


Vũ Văn Lôi ngạc nhiên tự nói:


- Có cả Ngọc Hư Tử à? Ta và Võ Đang đâu có thù oán gì, tại sao ...


Lời chưa dứt thì đã có hai bóng người phi như bay vào trước cửa đại sảnh, dẫn đầu là một tục gia thiếu niên, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, phía sau là một lão đạo trưởng mặc lam bào. Hai nhân vật này không phải ai xa lạ mà chính là Vệ Thiên Nguyên và Ngọc Hư Tử.


Vũ Văn Lôi vội quay sang nói với Tiêu Chí Dao:


- Tiêu huynh đệ, ngươi đến thật đúng lúc. Vũ mỗ xin có lời đa tạ trước.


Tiêu Chí Dao nói:


- Địch nhân đã ở trước mắt, Vũ huynh hà tất phải khách khí. Chẳng phải lâu nay chúng ta vẫn chia xẻ hoạn nạn với nhau đó sao? Vũ huynh cứ xuất môn đối phó với bọn chúng, tại hạ xin trợ thủ phía sau.


Đã có Tiêu Chí Dao tại đương Tiễn đại tiên sinh và thấy đối phương chỉ có hai người nên Vũ Văn Lôi yên tâm, lão đường hoàng bước ra khỏi đại sảnh và cất giọng kẻ cả, nói:


- Vệ Thiên Nguyên, ta không ngờ ngươi lại đến nạp mạng sớm như thế! Ngọc Hư đạo trưởng, tại hạ nhớ không lầm thì giữa Bạch Đà Sơn và Võ Đang hình như không có hiềm khích gì, tại sao đạo trưởng lại ...


Ngọc Hư Tử cười ha ha một tràng rồi nói:


- Sơn chủ hà tất phải hỏi lý do, bần đạo chỉ có thể nói rằng:


Diệt trừ ác nhân tà đạo là trách nhiệm của người trong võ lâm hiệp nghĩa đạo!


Vũ Văn Lôi cười nhạt, nói:


- Thì ra là vậy! Được, vậy thì tại hạ cũng không khác khí!


Vệ Thiên Nguyên tuy chưa lên tiếng nhưng song mục đỏ như huyết, sắc diện bừng bừng sát khí, chàng lặng lẽ quan sát Vũ Văn Lôi và Tiêu Chí Dao rồi chậm rãi lên tiếng:


- Tuyệt lắm! Không ngờ hôm nay lại hội diện đầy đủ thế này! Vũ Văn Lôi, năm xưa ngươi mượn đao giết người, ngươi trao độc dược và ám khí cho Tiêu Chí Dao để hắn ám hại phụ thân ta, hôm nay ta nhất định phải trả mối thù này.


Vũ Văn Lôi cười nhạt, nói:


- Khá lắm, tiểu tử ngươi khá lắm!


Lời vừa dứt thì lão lập tức vung hữu chưởng nhằm vào giữa ngực Vệ Thiên Nguyên đánh tới.


Vệ Thiên Nguyên phản ứng cực kỳ nhanh lẹ, chàng dịch bô qua trái tránh né tâm chưởng của đối phương, đồng thời hữu thủ cũng xuất ra một chưởng. Trong chớp mắt song chưởng giao nhau, "ầm" một tiếng kinh thiên động địa, thân hình của Vũ Văn Lôi hơi dao động, còn Vệ Thiên Nguyên phải lui ra sau hai bước. Đây không phải vì công lực của Vệ Thiên Nguyên kém hơn đối phương mà vì công phu sở luyện của Vũ Văn Lôi cực kỳ tà môn.


Hữu thủ của lão luyện Hỏa Diệm Lực nên thủ chưởng của Vệ Thiên Nguyên vừa tương tiếp thì cảm thấy một luồng khí nóng như lửa nhập thể, chàng cả kinh nên không thể không thối lui, tạm thời bị rơi vào thế hạ phong.


Trong chớp mắt tả chưởng của Vũ Văn Lôi đã vỗ tới, lần này Vệ Thiên Nguyên tránh né không dám nghênh tiếp nhưng chàng vẫn không sao tránh né được chưởng phong. Nói ra cũng kỳ quái, hữu chưởng của Vũ Văn Lôi phát ra chưởng phong nóng kinh người nhưng tả chưởng luyện Hàn Băng Chưởng nên chưởng phong lạnh thấu xương thấu cốt.


Vũ Văn Lôi đắc ý phá lên cười ha ha một trang, trong lúc cười lão đã liên tiếp công Vệ Thiên Nguyên bảy tám chiêu nữa.


Đột nhiên có một tên thuộc hạ của Vũ Văn Lôi chạy vào hô lớn:


- Sơn chủ, có thích khách!


Lời này vừa dứt thì thích khách đã đến trước đại sảnh. Đó là một bạch y thiếu nữ dung quang tuyệt mỹ, thân mang trường kiếm, thân pháp cực kỳ ảo diệu.


Thật là:


"Ngộ hiểm chi thời hốt văn thích khách.


Thù nhân kinh hãi, ngã lực đột tăng.".


Tạm dịch:


"Giữa lúc lâm nguy chợt nghe thích khách.


Kẻ thù kinh hãi, sức ta chợt tăng.".


Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Nụ cười xứ Nẫu

Nụ cười xứ Nẫu

Tôi thấy nụ cười hóm của Hàn như chúc mừng tôi. Tôi nháy mắt cười cùng Nhiên. Và

23-06-2016
Thư gửi bé con

Thư gửi bé con

(khotruyenhay.gq) Con gái yêu quý của dì! Con là thiên thần nhỏ của cả nhà đấy, con

28-06-2016
Như bản tình ca

Như bản tình ca

Mẹ anh hẹn gặp tôi vào một buổi chiều thứ ba. Vì đang trong giờ hành chính nên

23-06-2016
Mưa Bruxelles

Mưa Bruxelles

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Bruxelles

25-06-2016
Ngoài biển là nhà

Ngoài biển là nhà

(Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tôi ngồi xổm xuống, tháo

27-06-2016
Là cà phê. Là Thụy

Là cà phê. Là Thụy

Khi yêu Thụy, An còn trẻ lắm. Tóc mềm cực, hiếm khi uốn hay nhuộm. Làn da tay còn

24-06-2016
Pháo hoa

Pháo hoa

Tuổi trẻ của chúng ta, nếu không phải là tình yêu sâu đậm thì hẳn sẽ phải là một

24-06-2016
Rất giống tình yêu

Rất giống tình yêu

Tình cảm phải đến từ cả hai phía thì mới gọi là tình yêu. Vậy những cảm xúc rất

27-06-2016