Cái Phúc Thiên nói:
bạn đang xem “Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Lão nói rằng, mấy khúc xương già của lão sẽ vùi trên Côn Luân sơn và nhất quyết phải phân thắng bại với phụ thân ngươi.
Phi Phụng cả kinh, nói:
- Đó chẳng phải là quyết đấu không chết không thôi sao? Tại sao các vị không ngăn cản?
Cái Phúc Thiên nói:
- Nhị vị lão nhân đó muốn tỷ võ thì bọn ta ngăn cản thế nào được?
Phi Phụng vội hỏi tiếp:
- Tỷ võ ở nơi nào?
Cái Phúc Thiên thản nhiên đáp:
- Tinh Túc Hải!
Tinh Túc Hải là tuyệt định của Côn Luân sơn, là một di chỉ băng xuyên có từ thời thượng cổ, người có võ công hơi kém thì khó lòng lên được, nếu lên được thì cũng không chịu nổi hàn khí trên cao.
Chọn nơi này tỷ thí là khiến người nghe kinh tâm động phách rồi.
Phi Phụng nói:
- Cái thúc thúc, người mau cùng tiểu nữ đi ngăn cản bọn họ nhé!
Cái Phúc Thiên lắc đầu, nói:
- Không được, lệnh tôn đã có lệnh, không những không cho phép bọn ta nhúng tay vào mà còn cấm tuyệt bọn ta lên Tinh Túc Hải! Lệnh tôn sợ Tề Yến Nhiên nói lão cậy đông mà thắng.
Phi Phụng nói:
- Được, lão không đi thì ta đi vậy!
Vệ Thiên Nguyên cũng đi theo nàng, nhưng Cái Phúc Thiên vội ngăn lại và nói:
- Tề Yến Nhiên là sư tổ của các hạ, bọn ta không thể cho các hạ đi!
Phi Phụng lên tiếng:
- Chàng cũng là hôn phu của ta, ta không sợ chàng trợ thủ cho gia gia chàng thì hà cớ gì các vị ngăn cản chàng?
Cái Phúc Thiên thấy nàng tức khí thì vội lui qua một bên và nói:
- Hiền điệt nữ, bọn ta đề phòng là cũng vì phụ thân của ngươi, ngươi đã tin tưởng hắn thì các ngươi đi đi!
Phi Phụng nói:
- Đa tạ hảo ý của Cái thúc thúc!
Nói đoạn nàng nắm tay Vệ Thiên Nguyên đi ra khỏi băng cung.
Tinh Túc Hải nằm trên tuyệt đỉnh Côn Luân sơn, từ băng cung mà xuất phát với khinh công thượng thừa thì cũng phải mất một canh giờ mới đến nơi.
Bọn họ đi hơn nửa đường thì thấy băng tảng trên núi ào ào lăn xuống, có tảng lớn như chiếc bàn, nhỏ thì cũng bằng đầu quyền.
Như vậy có thể suy đoán mà biết là bên trên tỷ đấu kịch liệt như thế nào.
Phi Phụng lo lắng nói:
- Mong rằng bọn họ không bị lưỡng bại câu thương.
Lời vừa dứt thì nàng gia tăng cước lực thi triển khinh công "đạp tuyết vô ngấn" lướt đi như gió.
Bỗng nhiên nàng nghe giọng của phụ thân nàng theo gió truyền lại. Thanh âm từ trên truyền xuống nên người bên dưới dễ dàng nghe được rõ ràng.
Vệ Thiên Nguyên và Phi Phụng ngưng thần lắng nghe thì nghe được Thượng Quan Vân Long nói rằng:
- Tề lão tiền bối quả nhiên không hổ danh là võ công thiên hạ đệ nhất, tại hạ thua rồi!
Phi Phụng hơi nhẹ người, nghĩ:
- "Khoảng cách xa thế này mà còn nghe giọng của phụ thân rõ ràng thì có lẽ là chưa thọ thương gì nhưng chấp nhận thua.".
Nào ngờ lại nghe giọng Tề Yến Nhiên nói:
- Chiêu này là các hạ có ý nhường ta, các hạ tưởng ta không biết sao? Thượng Quan Vân Long, ngươi đừng tưởng rằng nhận thua là được, ta quyết không thể dừng tay ở đây.
Xuất kiếm đi, ta còn phải lãnh giáo cao chiêu ảo kiếm kỳ môn thập tam kiếm của ngươi!
Phi Phụng bất giác kêu lên:
- Vệ ca, gia gia của chàng quá hiếu thắng đấy!
Vệ Thiên Nguyên không nói gì, nhưng Phi Phụng thấy trên sắc diện của chàng có vẻ kỳ lạ nên nàng hỏi:
- Chàng đang nghĩ gì vậy, tại sao không nói với muội.
Vệ Thiên Nguyên nói:
- Quả thực là gia gia quá hiếu thắng nhưng chỉ ngoại lệ với phụ thân của nàng thôi.
Phi Phụng hỏi:
- Lẽ nào lão không muốn tranh thắng với phụ thân muội?
Vệ Thiên Nguyên chậm rãi, nói:
- Gia gia từng nói với ta về chuyện tỷ võ với phụ thân nàng từ hai mươi năm trước.
Người nói lần tỷ võ đó tuy đấu bình thủ nhưng thực ra phụ thân nàng đã thắng. Bởi lẽ gia gia chỉ dựa vào công lực thâm hậu mới có thể giữ cho khỏi thất bại. Luận về kiếm pháp thì phụ thân nàng thắng lão. Vì vậy, gia gia mới nói rằng, xưa nay người không khâm phục một ai và chỉ có phụ thân nàng là ngoại lệ.
Phi Phụng nói:
- Chàng nói vậy phải chăng là để trấn an muội?
Vệ Thiên Nguyên nói:
- Ta theo sự thật mà nói, tuyệt đối không hư ngôn. Không tin thì đợi lát nữa nàng sẽ hỏi trực tiếp...
Lời chưa dứt thì Phi Phụng đã biến sắc, kêu lên:
- Thế này càng không đúng rồi, đi mau, đi mau!
Lời của Phi Phụng không cần phải giải thích nhiều, nên biết hai mươi năm trước khi Tề Yến Nhiên tỷ võ với Thượng Quan Vân Long thì lão không quá năm mươi tuổi, đối với người luyện võ thì không thể gọi là quá già.
Đương thời lão đã cam tâm chịu hạ phong, lẽ nào qua hai mươi năm lai muốn tranh thắng với đối phương? Nhưng nếu không phải vì tranh thắng thì vì lẽ gì?
Vệ Thiên Nguyên cũng đầy bụng hoài nghi, lẩm bẩm tự nói:
- Ta thật không hiểu, lẽ nào giữa bọn họ có thâm thù đại hận gì?
Gia gia của chàng vốn muốn liên thủ với Thượng Quan Vân Long để đối phó với bọn Bạch Đà Sơn, bây giờ tại sao bỗng nhiên trở giáo lại nhau mà còn quyết đấu không chết không thôi?
Cũng may là mối hoài nghi của hai người được giải khai rất nhanh chóng. Lại nghe giọng Thượng Quan Vân Long nói:
- Tề lão tiền bối, ngài muốn thế nào mới chịu thôi?
Tề Yến Nhiên nói:
- Chẳng phải ta đã nói rồi sao, mau giao nữ nhi của các hạ ra!
Phi Phụng cảm thấy kỳ quái, buột miệng nói:
- Này, gia gia của chàng cần muội làm gì?
Vệ Thiên Nguyên nói:
- Muốn nàng làm cháu dâu của lão đấy!
Phi Phụng chau mày, nói:
- Lúc này mà chàng còn nói đùa được sao?
Ở bên trên Thượng Quan Vân Long tiếp tục nói:
- Nữ nhi của tại hạ vẫn chưa trở về, và tiền bối cũng biết là cô ta đang đi cùng đồ tôn của tiền bối mà. Nể tình hai bọn chúng, có lẽ chúng ta không nên biến thân gia thành oan gia. Tề lão tiền bối, tại hạ đã nhận thua, chúng ta dừng tại đây nhé.
Tề Yến Nhiên nói:
- Ta quyết không cho Thiên Nguyên lấy nữ nhi của ngươi! Dừng lại là thế nào? Ngươi nói dễ nghe nhỉ! Giết người đền mạng, ta không thể không buộc nữ nhi của ngươi đền mạng.
Phi Phụng lại kêu lên:
- Này, muội đã giết ai?
Lại nghe Tề Yến Nhiên nói:
- Đinh Bột và ta tuy danh phận là chủ bộc nhưng tình như thủ túc. Ả đã giết Đinh Bột thì ta không thể không báo thù cho Đinh Bột.
Vệ Thiên Nguyên ở bên doưói không kềm chế được, nên buột miệng kêu lớn:
- Gia gia, người nhầm rồi! Đinh Bột là do yêu nhân Bạch Đà Sơn hại chết! Sau khi chia tay với Đinh Bột thì đồ tôn luôn đi cùng với Thượng Quan cô nương. Gia gia, người không nên tin những lời bịa đặt của Tiễn đại thiên hạ.
Đáng tiếc là thanh âm truyền từ dưới lên không dễ nên dù Vệ Thiên Nguyên có công phu truyền âm nhập mật thì Tề Yến Nhiên cũng không nghe được lời của chàng.
Chợt nghe Thượng Quan Vân Long nói:
- Tề lão tiền bối, nhất định là ngài đã nhầm rồi. Thử hỏi nữ nhi của tại hạ có lý do gì để giết Đinh Bột chứ?
Tề Yến Nhiên nói:
- Vì Đinh Bột biết ả hại chết Khương Tuyết Quân!
Lời của lão càng nói càng kỳ quái, tuy Vệ Thiên Nguyên không tin nhưng bất giác cũng kinh ngạc.
Phi Phụng bước tới nép vào người chàng và nói:
Chương trước | Chương sau