- Động cơ giết người của bà ta thì ai cũng có thể phán đoán ra, nàng không cần giữ thể diện cho ta. Ám khí bà ta dùng để giết người là độc môn Đoạt Mệnh Thần Sa của Tiêu gia, mà truyền nhân ám khí của Tiêu gia chỉ có tỷ muội Kim Hồ, Ngân Hồ. Nếu có người thứ ba thì lẽ ra giang hồ phải biết từ lâu rồi. Điểm này nàng giải thích thế nào?
bạn đang xem “Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Phi Phụng trầm ngâm một lát rồi nói:
- Vì giải thích không được nên muội cảm thấy kỳ quái.
Vệ Thiên Nguyên nói:
- Phán đoán không ra thì đành mau chóng về bẩm báo với phụ thân của nàng thôi. Có người bên phía Bạch Đà Sơn ngầm cấu kết với thuộc hạ đắc lực của phụ thân nàng âm mưu phản biến, có thể xác định được rồi. Còn nữ nhân kia có phải Kim Hồ hay không, vấn đề đã thuộc thứ yếu.
Phi Phụng nói:
- Chàng nói chí phải, chúng ta mau đi thôi.
Hai người lập tức gia tăng cước lực xuyên qua những tháp băng mà đi. Sơn đạo càng lên cao thì thế núi càng hiểm trở. Nhưng chẳng bao lâu thì Vệ Thiên Nguyên thấy trước mắt mở rộng. Một tòa kiến trúc trên núi lấp lánh như cung điện hiện ra. Chàng buột miệng kêu lên:
- Thật là tiên cảnh nhân gian, ta không ngờ lại có nơi như thế này!
Phi Phụng mỉm cười, nói:
- Thế chàng có muốn sống với muội cả đời ở đó không?
- Có nơi đẹp như thế thì dù nàng đuổi ta đi, ta cũng không muốn đi nữa là. Ta chỉ sợ....
- Chỉ sợ cái gì?
- Chỉ sợ ở nơi cao quá nên không chịu nổi hàn khí!
Trên tuyệt đỉnh băng sơn tuy lạnh thấu xương nhưng với trình độ nội lực của Vệ Thiên Nguyên thì chẳng có gì là chịu không nổi.
Phi Phụng cảm nhận trong lời nói của chàng dường như có thâm ý khác nên bất giác ngẩn người.
Nàng nói:
- Chàng nói ở nơi cao quá không chịu nổi khí hàn, phải chăng là ám chỉ địa vị của Thượng Quan thế gia trong võ lâm?
Vệ Thiên Nguyên mỉm cười, nhưng không trả lời, ý như mặc nhận.
Phi Phụng thở dài rồi nói:
- Thượng Quan thế gia của muội lấy Ảo Kiếm Linh Kỳ uy chấn Tây Vực và làm tông chủ thập tam môn phái ở vùng này. Hiệu lệnh ban đến thì không một ai dám bất tòng, nhưng cũng kết nhiều thù oán. Thật lòng mà nói thì muội cũng cảm thấy ở cao quá nên không chịu nổi khí hàn. Ôi, cảnh gia phụ hiện tại là đã đạt chỗ vị cao thế nguy rồi. Nhưng chàng cũng bất tất phải lo lắng, nếu Ảo Kiếm Linh Kỳ truyền đến tay muội thì muội chỉ cần ảo kiếm chứ không cần linh kỳ.
Ý nàng muốn nói là chỉ cần võ công gia truyền chứ không cần địa vị minh chủ võ lâm Tây Vực.
Vệ Thiên Nguyên nói:
- Nàng muốn như thế thật sao?
Phi Phụng mỉm cười, nói:
- Muội chỉ muốn cùng chàng vĩnh kết phu phụ sống trọn đời này.
Vệ Thiên Nguyên bật cười và nói:
- Điều đó còn phải chờ xem phụ thân nàng có chọn một tên tiểu tốt vô danh như ta làm nữ tế hay không.
Vừa nói đến đây thì chợt nghe có người nói:
- Tốt rồi, tốt rồi, đại tiểu thư đã trở về.
Người phát hiện Phi Phụng trở về là một lão nhân. Còn Phi Phụng thì giật mình vì nàng không hiểu người này nói "tốt rồi, tốt rồi" là có ý gì.
Nàng liền hỏi:
- Phụ thân ta đâu?
Trường bào lão nhân nói:
- Đã có mười hai vị đầu lãnh của Tây Vực thập tam phái đến tụ tập, đại tiểu thư mau vào đi!
Phi Phụng ngạc nhiên hỏi:
- Xảy ra chuyện gì chăng?
Trường bào lão nhân lắc đầu, nói:
- Thuộc hạ cũng không rõ, xin đại tiểu thư hỏi nhị sơn chủ.
Phi Phụng chẳng cần nói nhiều với trường bào lão nhân, nàng đưa Vệ Thiên Nguyên vào thẳng băng cung. Nàng quyét mục quang nhìn vào thì quả nhiên Tây Vực thập tam thái đã tề tựu, trừ trang chủ Hắc Thạch Trang.
Một hồng diện lão nhân đứng lên nói:
- Hiền điệt nữ, người đã trở về rồi à? Vị này là...
Hồng diện lão nhân này là Cái Phúc Thiên, huynh đệ kết nghĩa với phụ thân Phi Phụng và cũng là nhị sơn chủ.
Nghe Vệ Thiên Nguyên báo danh tánh xong thì Cái Phúc Thiên nói:
- Thì ra lão đệ là đỉnh đỉnh đại danh trong hàng hậu bối - Phi Thiên Thần Long Vệ Thiên Nguyên, ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu!
Phi Phụng hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Một trong thập tam đầu lãnh là trường chủ Hô Nhi Cái Mục Trường - Ngao Thác lên tiếng:
- Không, không có gì...
Phi Phụng liền hỏi:
- Không có gì, tại sao các vị lại tề tựu ở đây?
Ngao Thác nói tiếp:
- Bọn tại hạ nghe phong thanh là người của Bạch Đà Sơn sẽ hưng binh đại kích nên đến đây để nghênh địch.
Phi Phụng truy vấn:
- Thế tại sao không thấy gia phụ?
Cái Phúc Thiên nói:
- Nào ngờ Bạch Đà Sơn chủ chưa đến mà lại có một người khác đến trước.
Phi Phụng vội hỏi:
- Là nhân vật nào?
Cái Phúc Thiên trả lời gọn lỏn:
- Tề Yến Nhiên!
Phi Phụng vừa mừng, vừa kinh, nói tiếp:
- Thế à, Tề lão tiền bối đến thật sao?
Bất giác nàng cảm thấy có vẻ kỳ quái, bởi lẽ bối phận của Tề Yến Nhiên cao hơn phụ thân nàng một bậc, theo lý thì Cái Phúc Thiên không được gọi đích danh như vậy.
Dường như Cái Phúc Thiên cũng biết tâm tư của nàng nên nói tiếp:
- Không sai, người mà ta nói chính là võ công thiên hạ đệ nhất Tề Yến Nhiên. Lẽ ra ta phải tôn kính lão ta, nhưng...
Phi Phụng chau mày suy nghĩ và cắt lời, nói:
- Cái thúc thúc, tiểu nữ chỉ muốn biết Tề lão tiền bối đến thì có quan hệ gì với gia phụ?
Nếu không thì tại sao không thấy hai người bọn họ?
Cái Phúc Thiên chậm rãi nói:
- Hiền điệt nữ, ngươi phán đoán đúng rồi. Ngươi không thấy bọn họ là vì lúc này bọn họ đang tỷ thí võ công!
Phi Phụng kinh ngạc không ít, hỏi lại:
- Gia phụ và Tề lão tiền bối tỷ thí võ công?
Cái Phúc Thiên nói:
- Không phải phụ thân ngươi muốn tỷ thí với lão ta mà là lão ta muốn tỷ thí với phụ thân ngươi!
Phi Phụng truy vấn:
- Tại sao hai người phải tỷ võ? Không lẽ chẳng có lý do gì?
Lẽ ra Cái Phúc Thiên phải trả lời vấn đề này nhưng lão trầm mặc im lặng.
Vệ Thiên Nguyên thấy Phi Phụng nóng lòng thì an ủi nàng:
- Võ công cũng như kỳ nghệ, luyện càng cao thì càng khó tìm đối thủ. Có thể vì quá hứng thú trong việc luyện kiếm nên hai vị lão nhân không nhịn được một lần ấn chứng võ công. Chẳng phải là hai mươi năm trước bọn họ đã từng tỷ thí với nhau một lần đó sao?
Phi Phụng nghe cũng có lý nên hơi yên tâm, nghĩ:
- "Ấn chứng võ công là chuyện bình thường, nhưng nghe khẩu khí của bọn Cái Phúc Thiên thì hình như là Tề lão tiền bối ép buộc phụ thân ta tỷ thí hay là bên trong còn có nguyên nhân gì khác?".
Cái Phúc Thiên cao giọng nói:
- Sợ rằng lần tỷ thí này không giống như lần trước, cuộc tỷ võ lần trước đúng nghĩa là ấn chứng, tức điểm tới là dừng ngay, còn cuộc tỷ võ lần này sợ rằng... sợ rằng không như thế...
Phi Phụng hỏi:
- Nói vậy nghĩa là sao?
Cái Phúc Thiên chậm rãi nói tiếp:
- Khi bọn họ rời khỏi đây thì trông thấy Tề Yến Nhiên đầy vẻ oán hận, ta nghe lão ta nói mấy câu mà phát lạnh cả người.
Phi Phụng truy vấn:
- Lão nói như thế nào?
Chương trước | Chương sau