Côn Luân sơn là một dãy núi vô cùng hiểm trở, quanh năm băng tuyết phủ trắng xóa, tự cổ lai kim rất ít du nhân tìm đến thưởng ngoạn vì ngại đường xa vạn hiểm. Thế nhưng hiện tại có một đôi thiếu niên nam nữ dường như lấy hành trình gian nan nguy hiểm này làm chuyện vui.
Bọn họ sánh vai bước đi trên thiên nhiên băng tuyết của Côn Luân sơn, mặt đối diện với hàn phong nhưng lòng vẫn ấm áp vô cùng. Đôi thiếu niên nam nữ này chính là Vệ Thiên Nguyên và Thượng Quan Phi Phụng.
Vệ Thiên Nguyên buột miệng tán thưởng:
- Thật là kỳ cảnh!
bạn đang xem “Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Phi Phụng dõi mắt nhìn theo Vệ Thiên Nguyên thì thấy băng tuyết trên núi kết thành hình dáng như ngân long phi vũ, nhiều tháp băng ảo hóa thành bảy sắc lấp lánh dưới ánh dương quang.
Nàng nói:
- Chàng đã du lãm khắp Giang Nam, không ngờ cũng thích phong cảnh nơi này.
Vệ Thiên Nguyên nói:
- Hạnh hoa xuân vũ Giang Nam cố nhiên là rất đẹp, nhưng tuấn mã tây phong tái bắc đâu phải là không đẹp?
Phi Phụng nói:
- Tuấn mã tây phong Tái Bắc còn có người khen tặng nhưng nơi này có rất ít người khen đẹp.
- Ít người khen đẹp là vì ít người lai vãng đến nơi này. Theo ta thì nên thêm một câu nữa mới phải.
- Thêm một câu thế nào?
- Phải nói thế này:
Tuấn mã tây phong Tái Bắc là dương cuơng chi mỹ, hạnh hoa xuân vũ Giang Nam là âm nhu chi mỹ, còn băng xuyên ngọc thụ Côn Luân là cao khiết chi mỹ!
- Chàng chưa từng đến nơi này, và mới đến nên có thể là cảm thấy cảnh vật tân kỳ, về sau sợ rằng cũng quen mắt thôi.
- Nếu cho ta chọn thì ta đồng ý sống cả đời ở Côn Luân.
- Tại sao?
- Giang Nam tuy rất đẹp nhưng Giang Nam quá phồn hoa, nhiều mỹ cảnh thiên nhiên bị tục nhân làm hoen ố, không như cảnh đào nguyên thế ngoại ở đây. Vả lại Giang Nam nước mềm, núi ấm, dễ làm tiêu tan ý chí, còn trong thế giới lưu ly này con người sẽ giữ được tm não trong sáng. Đương nhiên mỗi người có sở thích của riêng mình. Nhưng đối với ta thì ta thích nơi này hơn.
Phi Phụng mỉm cười, nói:
- Thế thì muội yên lòng rồi.
Vệ Thiên Nguyên hỏi lại:
- Vậy nàng vốn lo lắng điều gì?
Phi Phụng nói:
- Muội sinh ra và lớn lên ở nơi này, tương lai cũng phải chung thân ở đây, nếu chàng không thích nơi này thì...
Vệ Thiên Nguyên phá lên cười rồi nói:
- Nàng thật là ngốc, ta đã thích nàng thì đương nhiên cũng sẽ thích cảnh vật mà nàng thích. Huống hồ ta lại thích phong cảnh nơi này thật sự.
Hai người vừa đi vừa nói, tình ý tâm ran. Hàn phong cũng thổi càng lúc càng mạnh.
Có nhiều thanh âm kỳ quái theo gió thổi lại, như tiếng vượn, tiếng hổ gầm, tiếng vạn mã phi nước đại. Có thanh âm như thiên quân nghênh địch, như cuồng sĩ cao ngâm...
Vệ Thiên Nguyên nói:
- Này, thanh âm nơi này cũng khác biệt với những nơi khác, ở đâu ra nhiều thanh âm lẫn lộn như thế?
Phi Phụng nói:
- Chàng nhìn lên vách núi xem.
Vệ Thiên Nguyên nhìn lên vách núi thì thấy vô số lỗ hổng nhỏ tựa như một tổ ong vĩ đại.
Phi Phụng nói tiếp:
- Những thanh âm kỳ quặc là do gió thổi qua các lỗ hổng có hình dạng khác nhau mà tạo thành.
Vệ Thiên Nguyên lắng nghe một lúc nữa rồi nói:
- Này, hình như là có tiếng người?
Phi Phụng ngưng thân lắng nghe rồi nói:
- Không phải hình như mà thật là có người nói trên vách núi.
Vệ Thiên Nguyên và Phi Phụng đã luyện qua thuật thính phong biện khí nên có thể phân biệt được tiếng người trong các loại tiếng gió.
Chợt nghe một người nói:
- Côn Luân sơn thượng, ảo kiếm linh kỳ. Bất phụng linh kỳ, ảo kiếm trừ chi. Hì hì, thật là bá đạo quá!
Vệ Thiên Nguyên nói:
- Này, nàng nghe xem, chẳng phải bọn chúng đang nói về phụ thân của nàng sao?
Phi Phụng nói:
- Muội nghe rồi. Tạm thời không ngăn cản, cứ để bọn chúng nói tiếp.
Một người khác nói:
- Bá đạo của Thượng Quan Vân Long không thể trường tồn. Ta dám đánh đố là hắn nằm mộng cũng không ngờ...
Người thứ ba nói:
- Lão nhị, ngươi quên cấm lệnh rồi sao? Không được nói ra tên người!
Người được gọi là "lão nhị" cười hì hì nói:
- Ở nơi này mà còn sợ có người nghe sao? Hơn nữa gió thổi mạnh thế này thì dù có người ở gần cũng nghe không được.
Người thứ nhất nói:
- Lão tam nói đúng đấy. Dù có người nghe hay không thì chúng ta không thể phạm vào cấm lệnh đã đồng ý với người ta.
"Lão tam" nói:
- Thế thì ta nói Vũ Văn phu nhân có được không?
"Lão đại" nói:
- Bà ta cũng xem như một nửa chủ nhân của bọn ta, nhưng bà ta và Thượng Quan Vân Long chống đối với nhau và điều đó đã công khai nên cũng bớt phần kiêng kỵ chẳng hay ngươi muốn nói gì về bà ta?
"Lão tam" nói:
- Ta khuyên các ngươi đề phòng bà ta một chút, thủ đoạn của yêu nữ này vô cùng thâm hiểm.
"Lão đại" nói":
- Đức hạnh của bà ta thế nào, ta hiểu rõ hơn ngươi mà, nhưng đây chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau thôi.
"Lão tam" nói:
- Ngươi còn nhớ chuyện lần trước bà ta muốn chúng ta giúp mẫu tử bà ta đóng kịch không? Chúng ta đã giúp bà ta khiến nữ nhi của Tề Cẩn Minh bị mắt lừa, nhưng kết quả thế nào? Chúng ta chẳng được gì cả, lại còn bị nhi tử của bà ta nện cho một trận.
"Lão đại" nói:
- Đó là vì bà ta chỉ có thể khiến tiểu nha đầu Tề Tấu Ngọc mắc lừa nhất thời, nhưng tiểu nha đầu rốt cuộc vẫn không làm con dâu nhà Vũ Văn bọn họ.
"Lão nhị" nói:
- Đó là chuyện của bà ta, chúng ta chỉ đồng ý giúp bà ta đóng kịch chứ đâu có viết giấy bảo đảm là sẽ biến nha đầu kia thành con dâu của bà ta.
"Lão đại" nói:
- Không phải ta nói bà ta có lý, nhưng trước mắt bà ta đang mưu đồ đại sự, chúng ta cũng không thể ép bà ta quá. Bà ta đã nói, chờ chuyện này thành công thì sẽ tăng thêm phần thưởng đấy.
"Lão tam" nói:
- Vũ Văn phu nhân có danh là hồ ly, đại ca, ngươi cũng không nên cả tin vào lời bà ta, cần phải đề phòng dầm vào vết xe đổ lần trước mới được.
"Lão đại" nói:
- Lần này khác lần trước, chuyện lần này cũng do người kia làm chủ.
"Lão tam" nói:
- Người kia thì chúng ta thừa sức tin tưởng, nhưng chúng ta bán khí lực mà chỉ được đền bù phân nửa thì không xứng đáng.
"Lão đại" nói:
- Tin rằng lần này không thể bị lừa, bởi lẽ nếu thành sự thì chỗ dược của bà ta rất lớn.
Ngừng một lát hắn nói tiếp:
- Nhưng các ngươi cũng không thể đòi hỏi quá nhiều, nên biết lần này chúng ta chỉ giúp bọn họ phất cờ hô hào mà thôi.
"Lão nhị" nói:
- Đại ca, chúng ta cũng không thể tự xem thường mình. So với những nhân vật tuyệt đỉnh như Thượng Quan Vân Long và Vũ Văn sơn chủ thì chúng ta chẳng là gì. Nhưng nếu so với mười ba đầu mục thuộc hạ của Thượng Quan Vân Long thì chúng ta cũng chẳng kém cỏi gì.
"Lão tam" nói:
- Nếu sự bất thành thì sao?
"Lão đại" nói:
- Bất phụng linh kỳ, ảo kiếm trừ chi. Nếu sự bất thành thì sợ rằng sinh mạng của bọn ta khó lòng bảo toàn.
"Lão nhị" nói:
- Đúng vậy, tuy chúng ta chẳng qua là phất cờ hô hào nhưng chẳng khác gì bán mạng cấu kết!
"Lão đại" cười hì hì, nói:
Chương trước | Chương sau