- "Dù chưởng môn và Thượng Quan Vân Long có giao tình thì cũng chỉ miễn cưỡng xem Thượng Quan cô nương là khách nhân mà thôi.".
bạn đang xem “Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Thiên Sách nói:
- Vị Vệ thiếu hiệp này cũng như Thượng Quan cô nương chính là quý khách mà chưởng môn bảo các ngươi nghênh đón đấy.
Hàm Hư, Hàm Cốc đích thực là phụng mệnh chưởng môn nghênh tiếp khách nhân lên núi, nhưng bọn chúng chưa biết khách nhân là ai. Bây giờ nghe Thiên Sách đạo nhân nói thì cả hai ngẩn người như pho tượng. Bởi lẽ bọn chúng thừa biết vị sư thúc này xưa nay không hề nói dối nên không thể không tin.
Thiên Sách hành lễ và nói:
- Bọn chúng không biết nội tình nên xin Vệ thiếu hiệp chớ trách.
Vệ Thiên Nguyên cũng chẳng biết "nội tình" rốt cuộc là điều gì nên chàng gượng cười, nói:
- Tối hôm đó tại Sở gia, tại hạ....
Chàng muốn nói mấy lời tạ lỗi nhưng chưa nói ra thì Thiên Sách đạo nhân đã cướp lời, nói:
- Chuyện tối hôm đó thật là một trường hiểu lầm, xin đừng nhắc lại làm gì. Tệ chưởng môn đang chờ đợi, mời ba vị khách quý theo bần đạo thượng sơn.
Càng nói lời càng khách khí, ngay cả Thân Hồng cũng được liệt vào hàng khách quý.
Có Thiên Sách đạo nhân dẫn đường nên tự nhiên Hàm Hư, Hàm Cốc khôngdám ngăn chận. Khi ba người vừa vượt qua Thiên Xích Trảng thì Công Dã Hoằng vội bước lên trước hành lễ tham kiến.
Thượng Quan Phi Phụng nói:
- Ta đến hơi muộn chăng?
Công Dã Hoằng lắc đầu, nói:
- Tiểu thư đến rất đúng lúc, mọi chuyện đã được Thiên Ngộ đạo trưởng an bày xong, chỉ chờ tiểu thư đến mà thôi.
Lúc này Vệ Thiên Nguyên mới rõ, thì ra Công Dã Hoằng rời Dương Châu trước một ngày là phụng mệnh Phi Phụng đến liên lạc với chưởng môn phái Hoa Sơn. Chỉ có điều chàng không biết lão nói:
"Mọi chuyện đã được an bày xong" là những chuyện gì.
Ý nghĩ chưa dứt thì bỗng nghe tiếng chuông "boong... boong" từ trên đỉnh núi truyền xuống, thanh âm chấn động người nghe.
Vệ Thiên Nguyên kinh ngạc, nói:
- Chuông được đánh từ trên đỉnh núi phải không? Tại sao tiếng chuông truyền đến nơi này mà còn vang lớn như thế?
Rõ ràng đây không phải là tiếng chuông thường đánh sớm tối của một đạo quán, vì không những Vệ Thiên Nguyên cảm thấy kỳ quái mà ngay cả Hàm Cốc, Hàm Hư cũng hiện xuất thần sắc kỳ dị trên mặt.
Thiên Sách đạo nhân giải thích:
- Đây là tiếng chuông triệu tập môn nhân của tệ phái. Chuông này đặt tại Lăng Hư Các trên đỉnh núi, trọng lượng nặng đến năm ngàn bốn trăm cân nên một khi đánh lên thì âm thanh vang đến mười dặm. Nếu không có đại sự phát sinh thì không được đánh chuông.
Hàm Cốc ấp úng hỏi:
- Chúng... chúng ta vừa trở về tối quạ.. tạị.. tại sao lại có đại sự gì phát sinh?
Thiên Sách bình thản nói:
- Khách quý thượng sơn chẳng phải là một đại sự sao?
Phi Phụng nói:
- Đạo trưởng nói đùa rồi, bọn tiểu nữ phận thuộc hàng vãn bối, được mời lên núi đã là vinh dự, có đâu là đại sự gì.
Vệ Thiên Nguyên cũng không tin tiếng chuông vừa rồi là vì chàng mà đánh, nhưng chàng lại biết thêm một chuyện, thì ra việc lên Hoa Sơn hôm nay là Phi Phụng đã được Thiên Ngộ đạo trưởng mời từ trước.
Thiên Sách mỉm cười, nói:
- Không giấu gì các vị, hôm nay tệ phái có chuyện vui lớn, nhưng nếu các vị không đến thì chuyện lớn này có muốn vui cũng chẳng được. Vì thế, nghênh đón khách quý và chuyện vui lớn tuy là hai nhưng có thể hợp làm một.
Hàm Hư, Hàm Cốc là những nhân vật đứng đầu trong đệ tử đời thứ hai mà chẳng biết được chuyện gì nên trong lòng bất giác không vui. Cả hai cùng nghĩ:
- "Là đại sự gì? Thiên Sách sư thúc còn biết mà tại sao chưởng môn không nói với bọn ta?".
Thiên Sách đạo nhân lại tiếp tục dẫn đường, một hàng bảy người thi triển khinh công vượt qua Hồi Tâm Thạch, Bách Xích Hiệp. Ưng Sầu Giản là mấy thế núi hiểm yếu rồi mới đến được Hoa Sơn đỉnh. Trưóc mắt hiện ra lầu các uy nghi và vị thế như cuộc cờ. Tuy chưa từng qua nơi này nhưng Vệ Thiên Nguyên đã biết đó là Quần Tiên Quán, nơi đệ tử phái Hoa Sơn trú ngụ. Trước Quần Tiên Quán là một thảm cỏ bằng phẳng và rộng lớn, nơi đó có đông đảo đệ tử phái Hoa Sơn tụ tập.
Thiên Sách đạo nhân cao giọng bẩm báo:
- Khách quý đã đến!
Đệ tử phái Hoa Sơn lập tức xếp thành hai hàng chỉnh tề. Thiên Ngộ đạo trưởng đích thân bước ra nghênh đón.
Thiên Ngộ đạo trưởng lấy lễ tiếp đãi tuy nằm trong tiên liệu của Vệ Thiên Nguyên nhưng chàng không ngờ lại long trọng đến thế. Không những chàng cảm thấy ngạc nhiên mà rất nhiều đệ tử phái Hoa Sơn cũng cảm thấy lễ nghênh khách dường như hơi có phần thái quá.
Thiên Cơ đạo nhân hừ một tiếng rồi lạnh lùng nói:
- Chưởng môn sư huynh, vị khách nhân họ Vệ này là đệ tử của Tề Cẩn Minh đấy.
Thiên Ngộ thản nhiên:
- Ta biết rồi. Nhưng ta đã sớm nói với sư đệ là Tề Cẩn Minh không liên can gì đến chuyện chưởng môn tiền nhiệm của chúng ta bị hại.
Lão nói thế là có ý trách Thiên Cơ không nên vô lễ với khách nhân.
Xưa nay Thiên Cơ ngang ngược đã quen thói, còn Thiên Ngộ thì nhân hậu nhu nhược, tuy mang danh là chưởng môn nhưng phần lớn mọi chuyện là do Thiên Cơ quyết định. Bây giờ nghe sư huynh có ý trách mình thì sắc diện của Thiên Cơ chợt ửng đỏ, lão nói:
- Đệ cũng không đoán định Tề Cẩn Minh là hung thủ, nhưng đương kim vô địch võ lâm, nhân vật có thể sát hại Thiên Quyền sư huynh chỉ đếm trên đầu ngón tay nên việc Tề Cẩn Minh bị hiềm nghi là không tránh khỏi.
Thiên Ngộ nghiêm sắc diện, nói:
- Ta nói hắn không liên can là đương nhiên bao gồm ý bị hiềm nghi trong đó.
Thiên Cơ vẫn chưa chịu thôi, hỏi tiếp:
- Căn cứ vào đâu mà sư huynh cho rằng như vậy?
Thiên Ngộ chậm rãi noíi:
- Đợi một lát nữa ta sẽ nói cho tất cả đệ tử bản phái cùng nghe!
Thiên Cơ tỏ vẻ nghi ngờ, thầm nghĩ:
- "Xưa nay lão ta đều nghe theo lời và làm theo kế của ta, tại sao hôm nay đột nhiên thay đổi? Lẽ nàọ..".
Lão nghi thần nghi quỷ trong bụng nhưng không dám nói ra nên đành lặng lẽ thối lui.
Thiên Ngộ đưa Phi Phụng và Thiên Nguyên vào ngồi ở vị trí khách quý rồi sau đó mới tuyên bố khai hội với đệ tử phái Hoa Sơn:
- Vụ án chưởng môn tiền nhiệm - Thiên Quyền chân nhân của bản phái bị sát hại đến nay vẫn chưa được phá giải, trên dưới trong bản môn không ai là không đau lòng. Thiên Ngộ ta kế nhiệm chưởng môn, là người có chức trách nên càng cảm thấy hổ thẹn. Cũng may là hôm nay đã tìm được manh mối nên hy vọng sẽ sớm điều tra được hung thủ.
Lão vừa dứt lời thì lập tức có mấy đệ tử tranh nhau hỏi:
- Kẻ nào là nghi hung, xin chưởng môn nói ra!
Thiên Ngộ khoát tay ra hiệu cho chúng đệ tử bình tĩnh lại rồi mới chậm rãi nói tiếp:
- Mọi người không cần nôn nóng, muốn nêu ra nghi hung thì phải có chứng cứ, trước tiên chúng ta nên tra cứu lại nguyên nhân cái chết của tiền chưởng môn.
Thiên Cơ không tiện mở miệng nên đưa mắt ra hiệu cho Hàm Hư. Hàm Hư liền hỏi:
- Tiên sư bị người ta ám toán mà chết, vậy thì còn tra cứu nguyên nhân cái chết gì nữa?
Thiên Ngộ nói:
- Không sai, tiền chưởng môn bị ám toán mà dẫn đến thân vong. Nhưng ngươi còn nhớ chuyện hôm đó không?
Hàm Hư nói:
- Hôm đó sư phụ tiếp được một phong thư do Tiễn đại tiên sinh nhờ Cái Bang dùng bồ câu đưa thư chuyển đến. Hì hì, nói đến phong thư này là có liên quan đến một vị khách quý đấy, đệ tử có thể nói ra không?
Trong lúc nói, song mục của hắn nhìn Vệ Thiên Nguyên trừng trừng.
Thiên Ngộ nói:
- Ta nghĩ vị khách quý này sẽ không quan tâm đâu, ngươi cứ nói đi.
Hàm Hư hắng giọng rồi nói:
- Xin lượng thứ cho tại hạ nêu đích danh, vị khách quý đó chính là Vệ Thiên Nguyên.
Nói ra có chút bất kính, nhưng khi đó rất nhiều bằng hữu trên giang hồ coi Vệ tiên sinh là...
là...
Vệ Thiên Nguyên mỉm cười, nói:
- Tại hạ biết, thậm chí đến hôm nay cũng còn rất nhiều người coi tại hạ là ma đầu.
Ngươi không phải kiêng kỵ gì, có sao cứ nói vậy là được.
Hàm Hư nói tiếp:
- Vệ tiên sinh tự biết mình là tốt rồi. Còn nhớ năm đó trong võ lâm phát sinh một đại sự, đó là chuyện Vệ tiên sinh đả thương Từ Trung Nhạc ở Lạc Dương khiến lão này phải chuyển về kinh sư lánh nạn. Lão này biết Vệ tiên sinh sẽ tầm thù nên mời hai vị bằng hữu của lão ta cùng phát Anh Hùng Thiếp mời võ lâm đồng đạo lai kinh giúp lão ta đối phó với Vệ tiên sinh. Một trong hai vị bằng hữu của Từ Trung Nhạc là Tiễn đại tiên sinh.
Thiên Ngộ nói:
- Nhưng trong phong thư mà Tiễn đại tiên sinh nhờ Cái Bang dùng bồ câu chuyển đến lại giải thích theo một cách khác.
Hàm Hư nói:
- Không sai, trong phong thư đó Tiễn đại tiên sinh nói rằng lão không muốn bị cuốn vào vòng thị phi nên bảo chúng ta cũng không nên tham gia vào chuyện này. Chính vì cảm thấy phong thư và Anh Hùng Thiếp mâu thuẫn với nhau nên tiên sư hoài nghi tất phải có một bên là giả, do đó mới triệu tập trưởng lão bản môn để thương lượng xem thử có nên đứng ngoài cuộc hay không. Lần thương lượng đó, đệ tử và Hàm Cốc sư huynh cũng may mắn được tham dự. Thương lượng chưa có quyết định thì sư phụ bảo giải tán, ngày mai nói tiếp, nào ngờ giải tán chưa được nửa canh giờ thì sư phụ đã bị trúng độc thủ...
Thiên Ngộ nói:
- Bây giờ xem lại thì phong thư đó chẳng có gì kỳ quái. Bởi lẽ Tiễn đại tiên sinh cùng phát Anh Hùng Thiếp với Từ Trung Nhạc là giả mạo. Chuyện lai kinh lánh nạn của Từ Trung Nhạc, thực ra chỉ là đến nhờ cậy Tiêu thế gia. Bọn người do Từ Trung Nhạc mời đến đối phó với Vệ thiếu hiệp, tuy cũng có kẻ trong giới hiệp nghĩa đạo nhưng đại đa số là thuộc hạ của Tiêu Chí Dao.
Hàm Hư nói tiếp:
- Nhưng tiên sư chưa hề biết những chuyện đó. Thậm chí tiên sư còn chưa có chủ ý đi kinh sư hay không?
Vệ Thiên Nguyên lên tiếng:
- Ngươi hoài nghi tại hạ vì sợ lệnh sư lai kinh đối phó mình nên tiên hạ thủ vi cường chăng?
Chương trước | Chương sau