Thượng Quan Phi Phụng tra kiếm vào vỏ rồi mới mỉm cười nói:
bạn đang xem “Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ngươi coi ta chẳng ra gì nên ta đành phải giết ngươi thôi.
Từ Miên Dao vừa thoát khỏi tay Hàn Trụ Quốc, tâm thần còn hoang mang cùng cực nên đứng ngẩn người như trời trồng. Quách Hoàn Tế chạy tới đỡ nàng và nói:
- Sư muội, nàng còn không mau đa tạ ân cứu mạng của Thượng Quan cô nương?
Từ Miên Dao vẫn chưa bình phục thần trí, nàng nhìn Phi Phụng rồi ấp úng nói không ra lời.
Phi Phụng cười ha ha một tràng rồi nói:
- Không có gì phải đa ta. Ta biết nàng và Thiên Nguyên có chút hiềm khích và chuyện đó ta cũng từng giúp Thiên Nguyên. Ân ân oán oán có thể hóa giải là được rồi.
Từ Miên Dao còn có thể nói được gì nữa?
Nàng thầm nghĩ:
- "Kỳ thực phụ thân của ta cũng có tội, lẽ nào ta còn có thể trông nhờ Tiêu Chí Dao báo thù cho ta?".
Nghĩ đoạn nàng không lên tiếng mà mặc nhiên công nhận điều kiện của đối phương rồi theo Quách Hoàn Tế mà đi.
Vệ Thiên Nguyên quay sang nói với Sở Kình Tùng:
- Sở đại hiệp, lần này đều do tại hạ mà làm liên lụy đến đại hiệp.
Lúc này người của phái Hoa Sơn đều đã bỏ đi, bọn người hiệp nghĩa đạo chân giả hỗn tạp do Thiên Cơ đạo nhân mời đến cũng lặng lẽ rút lui, thuộc hạ của Tiêu Chí Dao do Lỗ Đình Phương thống lãnh cũng cao chạy xa bay. Tuy nhiên, trên mặt đất còn đến mười mấy thi thể, quá bán là người của Tiêu Chí Dao.
Sở Kình Tùng gượng cười nói:
- Vệ thiếu hiệp, đừng nên nói những lời như vậy. Tiêu Chí Dao đã sớm hoài nghi ta, dù không có chuyện này của thiếu hiệp thì ta cũng không thể an cư tại gia. Xin thứ lỗi, ta không thể tiễn thiếu hiệp.
Sở phu nhân bước lên trước, nói:
- Vệ hiền điệt, nếu ngươi có cơ hội gặp phụ thân Ngọc nhị..
Vệ Thiên Nguyên đỡ lời:
- Xin sư thẩm cứ dặn dò.
Nói đoạn chàng chợt cảm thấy xưng hô "sư thẩm" (thê tử của sư thúc) không ổn nên vội tránh ánh mắt của Trang Anh Nam.
Dường như Trang Anh Nam không biết nói thế nào cho phải nên ngập ngừng một lúc lâu mới nói:
- Nếu ngươi có cơ hội gặp phụ thân của Ngọc nhi thì chuyển giúp ta một câu khẩu tín.
Nói rằng Ngọc nhi đang ở chỗ ta nên không có gì phải lo lắng.
Vệ Thiên Nguyên nhận lời xong thì quay sang nói với Tề Tấu Ngọc:
- Sư muội, may mà đêm nay có nàng giúp đỡ.
Chàng cũng không biết nói thế nào cho phải, bởi lẽ trước đây thì giữa bọn họ quyết không thể có những lời khách khí như vậy.
Tề Tấu Ngọc thần trí càng mơ hồ, nói:
- Chúc mừng sư huynh tìm được một vị sư tẩu tài mạo song toàn!
Vệ Thiên Nguyên biết nàng đã nghe những lời khẩu cầu của chàng trước linh đường Khương Tuyết Quân nên đành cười gượng mà thôi.
Phi Phụng thản nhiên mỉm cười với Tấu Ngọc rồi nói:
- Đa tạ lời khen tặng, ta và chàng chỉ mới định thân, chưa chắc sẽ là sư tẩu của nàng.
Vệ Thiên Nguyên tự trấn an rồi nói:
- Sư muội, xin nàng nói cho ta biết, di thể của Tuyết Quân hiện ở đâu? An táng chưa?
Linh đường tối qua là chuyện thế nào vậy?
Tề Tấu Ngọc không trả lời vấn đề chàng hỏi, mà lạnh lùng nói:
- Huynh còn nhớ đến Tuyết Quân tỷ tỷ à? Vậy thì muội phải thay cô ta cảm ơn sư huynh thôi.
Vệ Thiên Nguyên nói:
- Ta đến đây cốt yếu là muội lo liệu hậu sự cho cô ta.
Sở Thiên Thư lên tiếng:
- Nghe nói di thể của cô ta do ai đó chuyển đi sau cuộc chiến Bí Ma Nhai, là ai thì bọn ta không biết nhưng trong tương lai nhất định ngươi sẽ biết. Tuyết Quân là sư muội của ta, linh đường này là do huynh muội ta lập cho cô ta để tỏ chút lòng hoài niệm mà thôi.
Khi chàng nói đến câu "trong tương lai nhất định ngươi sẽ biết" thì mục quang của chàng liếc nhìn qua Phi Phụng.
Tề Tấu Ngọc lạnh lùng nói:
- Vệ sư huynh, muội thay Tuyết Quân tỷ tỷ đa tạ sư huynh đã phúng tế cô ta, nhưng muội không muốn thấy sư huynh nữa, sư huynh hãy đi đi!
Vệ Thiên Nguyên chợt cảm thấy cõi lòng xót xa, trước mắt hoa lên, thân hình tựa như ngọn đuốc trước gió, lắc lư muốn khụy xuống. Chàng trúng độc đã nhiều canh giờ, hiện tại bị cảm xúc chế ngự nên không chịu đựng được nữa.
Trang Anh Nam liền nói:
- Ôi, Ngọc nhi, làm sao ngươi có thể giận sư huynh của ngươi như thế?
Phi Phụng nói:
- Tiểu nữ sẽ giải độc cho chàng, không việc gì đâu.
Nói đoạn nàng điểm huyệt ngủ của Vệ Thiên Nguyên rồi bảo thuộc hạ chuẩn bị xa mã đưa chàng đi.
Người của Sở gia đều lảng tránh, chỉ có Đinh Bột đi theo tiễn đưa. Vừa đi lão vừa nói:
- Thượng Quan cô nương, lão phu phải thỉnh tội cô nương rồi. Vở kịch này, ôi, thật không ngờ...
Phi Phụng nói:
- Vở kịch này lão đã diễn rất hay, việc gì phải thỉnh tội?
Thì ra vở kịch này là do nàng và Đinh Bột an bày.
Đinh Bột nói:
- Lão phu tuy không hoang tưởng nhưng chẳng ngờ vở kịch này tựa hồ như lộng giả thành chân. Nếu cô nương không đến kịp thời thì sợ rằng lão phu không thể rời được hí đài.
Phi Phụng nói:
- Nửa vở đầu là diễn kịch nhưng nửa vở sau không phải là kịch nữa.
Đinh Bột nói:
- Nhưng lão phu còn có một chuyện chưa rõ...
- Lão kỳ quái là tại sao ta đến kịp thời phải không? Án chiếu theo kịch bản ban đầu thì ta vốn không cần đến Sở gia tham gia vở kịch này.
- Cô nương đã nghe được gì chăng?
- Không sai, vì ta biết có kẻ muốn hát chung hí đài với chúng ta nên ta phải đến tống cổ bọn chúng xuống hí đài. Sau đêm chia tay với lão ở Bảo Định thì ta đã biết Tiêu Chí Dao phái người nam hạ, sau đó lại gặp vị đại thiếu gia bảo bối của Tiêu Chí Dao ở Kim Lăng.
- Bọn thuộc hạ của Tiêu Chí Dao còn dễ đối phó, nhưng bọn người phái Hoa Sơn hành sự có chỗ khiến lão phu thật không ngờ. Thứ nhất, lão phu không hiểu tại sao bọn chúng lại có thâm thù đại hận với Tề gia. Trước đây bọn chúng vu oan cho đại thiếu gia của lão phu, bây giờ lại đổ tội cho Vệ thiếu gia. Thứ hai, trong lúc thuộc hạ của cô nương động thủ với thuộc hạ của Tiêu Chí Dao thì bọn chúng chỉ giúp cho người của Tiêu Chí Dao.
- Kỳ thực ta cũng không ngờ bọn Thiên Cơ lại đến nhanh như thế. Nhưng nhất định lão phải đến đối phó với ta và Vệ Thiên Nguyên, điều đó ta đã lường trước.
Đinh Bột ngạc nhiên nói:
- Cô nương đã sớm liệu đoán chuyện này?
Phi Phụng nói:
- Đúng vậy, chẳng bao lâu nữa lão sẽ rõ. Này, lão yên tâm để ta đưa Vệ thiếu gia của lão đi chứ?
Đinh Bột nói:
- Giao phó Vệ thiếu gia cho cô nương chính là tâm nguyện của lão phu và Tề thiếu gia.
Tiểu thư nhà lão không hiểu chuyện nên có điều gì đắc tội mong cô nương chớ trách nhé.
Phi Phụng mỉm cười, nói:
- Ta làm sao trách cô ta được. Vở kịch này thực ra cũng chỉ vì tiểu thư nhà lão mà diễn thôi. Cô ta và công tử Sở gia theo tình hình tối qua mà đoán thì chắc sẽ biến huynh muội thành phu phụ thôi. Đó mới là tâm nguyện lớn nhất của chủ nhân nhà lão phải không?
Đinh Bột nói:
- Đa tạ cô nương đã thành toàn cho bọn họ!
Phi Phụng nói:
- Được, vậy thì lão có thể yên tâm quay về rồi đấy.
Nói đoạn nàng bước lại bên cỗ xe, sờ thử mạch của chàng đã gần bình phục nên vui mừng thầm nghĩ:
- "Xem ra nội công của chàng tăng tiến hơn trước nhiều rồi. Tuy chàng đã uống một viên Bích Linh Đan và trúng độc cũng không lợi hại lắm nhưng nếu nội công chưa đạt đến một trình độ hỏa hầu nhất định thì tuyệt đối không thể có chuyển biến tốt nhanh thế này.".
Thân Hồng tiến lại gần mỉm cười, nói:
- Việc lần này tuy gặp chút phiền phức ngoài ý muốn nhưng chung quy vẫn có thể nói là thuận lợi. Xin chúc mừng cô nương!
Phi Phụng nói:
- Mau đánh xe đi, nhớ là phải nhẹ nhàng chớ làm kinh động chàng.
Nàng đâu biết trình độ nội công của Vệ Thiên Nguyên còn cao hơn nàng phán đoán, lúc này tuy vẫn trong trạng thái mê ngủ nhưng chàng đã có chút trí giác mơ hồ.
Khi Vệ Thiên Nguyên tỉnh dậy thì đã thấy đến trang viện của Công Dã Hoằng rồi.
Chàng mở mắt ra và thấy Phi Phụng đang ở bên cạnh. Nàng nói:
- Tốt rồi, đã tỉnh lại thì chàng nên ăn một chút trước nhé!
Vệ Thiên Nguyên gượng cười, nói:
Chương trước | Chương sau