Anh hùng xạ điêu - Kim Dung

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 91 đánh giá )

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung - Hồi 36 - Đại quân Tây chinh

↓↓
Hoàng Dung buồn bã nói:


- Âu Dương bá bá khen ta nhiều quá. Hiện Quách Tĩnh đã trúng kế của ngươi, không đội trời chung với cha ta. Đợi ngày mai ngươi đi cứu cha ta, nếu cháu ngươi còn sống, ờ, thì chuyện hôn nhân hôm trước, chẳng lẽ lại không nhắc lại được sao?


Âu Dương Phong trong lòng hoảng sợ:


- Y thị đột nhiên nhắc tới chuyện ấy là có dụng ý gì?

bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chợt nghe Hoàng Dung nói:


- Cô Ngốc, vị hảo huynh đệ này đối đãi với ngươi rất tốt phải không?


Cô Ngốc nói:


- Đúng thế, y muốn đưa ta về nhà. Ta không thích chơi trên đảo. Ta muốn về nhà.


Hoàng Dung nói:


- Ngươi về nhà làm gì? Trong nhà ngươi có người chết, có ma đấy.


Cô Ngốc a một tiếng, hoảng sợ nói:


- A, trong nhà ta có ma, có ma! Ta không về nhà đâu.


Hoàng Dung nói:


- Người kia là ai giết đấy?


Cô Ngốc nói:


- Ta thấy rõ mà, là vị hảo huynh đệ.


Chỉ nghe leng keng hai tiếng, hai ngọn ám khí rơi xuống đất.


Hoàng Dung cười nói:


- Tiểu vương gia, ngươi để cô ta nói hết đã, cần gì phải dùng ám khí đả thương cô ta?


Dương Khang tức giận nói:


- Con ngốc này ăn nói quàng xiên, chuyện bậy bạ gì cũng nói được.


Hoàng Dung nói:


- Cô Ngốc, ngươi nói cho đúng, ông đây thích nghe lắm.


Cô Ngốc nói:


- Không, hảo huynh đệ không cho nói thì ta không nói.


Dương Khang nói:


- Đúng đấy, nằm xuống ngủ mau đi, ngươi mà còn mở miệng nói một tiếng thì ta gọi ma tới cắn ngươi đấy.


Cô Ngốc rất sợ sệt, luôn miệng vâng dạ. Chỉ nghe tiếng quần áo loạt soạt, cô ta đã nằm xuống ngủ.


Hoàng Dung nói:


- Cô Ngốc, ngươi không nói chuyện giải buồn với ta thì ta sẽ gọi ông tới dẫn ngươi đi.


Cô Ngốc kêu lên:


- Ta không đi, ta không đi.


Hoàng Dung nói:


- Vậy ngươi nói đi, hảo huynh đệ giết người trong nhà ngươi, là y giết ai thế?


Mọi người nghe nàng đột nhiên hỏi việc Dương Khang giết người, đều cảm thấy vô cùng kỳ quái. Dương Khang thì tim đập thình thịch, ngầm vận kình lên tay phải, nghĩ nếu cô Ngốc này nói lộ việc y đã làm ở thôn Ngưu Gia ra thì cho dù Âu Dương Phong nảy ý nghi ngờ cũng phải dùng Cửu âm bạch cốt trảo giết cô ta ngay tại chỗ, lại nghĩ:


- Lúc mình giết Âu Dương Khắc chỉ có ba người Mục Niệm Từ, Trình Dao Gia, Lục Quán Anh nhìn thấy, chẳng lẽ tin tức rốt lại đã bị tiết lộ rồi sao? Ờ, có quá nửa là lúc bấy giờ con ngốc này cũng nhìn thấy, chỉ là mình không để ý tới y thị.


Lúc ấy trong miếu yên lặng không có một tiếng động, chỉ chờ cô Ngốc lên tiếng. Kha Trấn ác thì càng không dám thở mạnh. Qua hồi lâu thủy chung cô Ngốc vẫn không nói, chỉ nghe tiếng ngáy to dần, cô ta đã ngủ rồi.


Dương Khang thở phào một hơi, nhưng lòng bàn tay đầy mồ hôi, nghĩ thầm:


- Giữ con ngốc này rốt lại là mầm tai họa, nhất định phải nghĩ cách trừ khử y thị.


Liếc qua Âu Dương Phong thấy y nhắm mắt ngồi yên, ánh trăng chiếu vào nửa mặt y, dáng vẻ rất thản nhiên, tựa hồ hoàn toàn không để ý gì tới những câu cuối đáp mới rồi.


Mọi người đều cho rằng Hoàng Dung thuận miệng nói bừa, cô Ngốc đã ngủ rồi, chuyện ấy không còn đoạn cuối, lúc ấy hoặc nậm hoặc dựa, dần dần thiếp đi.


Đang chập chờn chợt nghe cô Ngốc la lớn một tiếng, nhảy bật dậy kêu to:


- Ðừng kéo ta, đau quá đi thôi?


Hoàng Dung hạ giọng nói:


- Ma, ma, ma gãy chân! Cô Ngốc, là ngươi giết công tử gia cụt chân ấy, y tới kéo ngươi đấy!


Trong đêm vắng, mấy câu ấy quả thật khiến người ta phải nổi gai ốc. Cô Ngốc kêu lên:


- Không, không phải ta giết, là hảo huynh đệ giết... .


Câu nói chưa dứt thì ào, bùng, ái chà, ba tiếng nối nhau vang lên. Nguyên là Dương Khang đột nhiên nhảy tới vươn tay chụp xuống thiên linh cái cô Ngốc nhưng bị Hoàng Dung dùng Đả cẩu bổng hất ngã lộn nhào.


Lần động thủ đột nhiên này khiến trên điện lập tức đại loạn, bọn sa Thông Thiên liền vây chặt Hoàng Dung. Hoàng Dung như không nhìn thấy, đưa tay trái chỉ ra cửa miếu, kêu lên:


- Công tử gia cụt chân ới, người tới đây cô Ngốc đây này!


Cô Ngốc nhìn ra cửa miếu, ban đêm tối đen không thấy gì, nhưng cô ta từ nhỏ đã sợ ma, vội nắm chặt tay áo Hoàng Dung, hoảng sợ nói:


- Đừng, đừng tới đòi mạng ta, là hảo huynh đệ dùng đầu thương sắt giết, ta núp trong nhà bếp nhìn thấy mà... Ma cụt chân, ngươi, ngươi đừng tìm ta mà.


Âu Dương Phong không bao giờ ngờ rằng con mình lại bị Dương Khang giết chết, chỉ nghĩ người khác bịa đặt nhưng lời cô Ngốc nói nhất định không phải giả, sau lúc bi thương tức giận lại bật tiếng hô hô cười rộ, nhìn qua Dương Khang nói:


- Tiểu vương gia, cháu ta quả đã chết rồi, giết hay lắm, giết hay lắm!


Tiếng cười âm trầm lạnh buốt, giọng nói hung dữ, mọi người đều thấy tai ong ong tựa hồ có vô số mũi kim nhỏ đồng thời đâm vào nhịn không được run bắn lên, răng gõ lập cập. Chỉ nghe bầy quạ kêu ầm lên, quàng quạc quang quác làm cứt quạ rơi xuống rào rào, chính là hàng trăm hàng ngàn con quạ trên đỉnh tháp bị tiếng cười của Âu Dương Phong đánh thức cùng giật mình bay tung lên.


Dương Khang thầm nghĩ phen này mạng mình thôi rồi, hai mắt liếc qua định tìm đường chạy. Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng ngấm ngầm run sợ, đợi tiếng quạ hơi ngớt liền nói:


- Đứa con gái kia điên điên khùng khùng, sao Âu Dương tiên sinh lại nghe y thị nói chứ? Lệnh điệt là khách do tiểu vương mời tới, cha con tiểu vương rất coi trọng, lẽ nào lại vô duyên vô cớ làm hại y?


Âu Dương Phong hơi vận kình ra chân, người chưa đứng lên thân hình đã đột nhiên vọt tới, hai gối nhẹ nhàng đáp xuống cạnh cô Ngốc, tay trái chụp lấy vai cô ta, quát:


- Tại sao y giết cháu ta? Nói mau!


Cô Ngốc hoảng sợ kêu lên:


- Không phải ta giết, đừng bắt ta, đừng bắt ta.


Cô ta dùng sức giãy ra, nhưng bàn tay Âu Dương Phong như cái kìm sắt, làm sao giật ra được vừa sợ vừa hoảng, bất giác òa khóc, kêu lớn:


- Mẹ ơi!


Âu Dương Phong hỏi liền mấy câu chỉ làm cô Ngốc phát sợ không dám khóc nữa, chỉ mở to hai mắt đờ người ra. Hoàng Dung dịu dàng nói:


- Cô Ngốc đừng sợ ông đây muốn cho ngươi ăn kẹo mà.


Câu ấy đề tỉnh Âu Dương Phong, y nghĩ càng dùng sức mạnh hăm dọa cô Ngốc lại càng không dám nói, liền lấy trong bọc ra một cái bánh bao nguội làm lương khô nhét vào tay cô ta, tay trái lại buông tay cô ta ra cười nói:


- Đúng rồi, cho ngươi ăn đây?


Cô Ngốc nắm lấy cái bánh vẫn chưa hết sợ, nói:


- Ông ơi, ông nắm tay con đau quá, ông đừng nắm con nữa.


Âu Dương Phong ôn tồn nói:


- Cô Ngốc ngoan, cô Ngốc biết nghe lời thì ông sẽ không nắm nữa.


Hoàng Dung nói:


- Hôm ấy vị công tử gia gãy chân kia ôm một cô nương, ngươi thấy cô ta đẹp không?


Cô Ngốc nói:


- Đẹp lắm, cô ta đi đâu rỗi?


Hoàng Dung nói:


- Ngươi biết cô ta là ai không? Ngươi không biết chứ gì, phải không?


Cô Ngốc rất đắc ý, vỗ tay cười nói:


- Ta biết chứ, ta biết chứ, cô ta là vợ hảo huynh đệ!


Câu ấy vừa nói ra Âu Dương Phong lại càng không nghi ngờ nữa, y biết đứa con riêng của mình tính nết vốn rất phong lưu, nhất định đã vì chuyện đùa giỡn Mục Niệm Từ mà gây họa, chỉ là Âu Dương Khắc võ công cao cường, tuy hai chân bị thương, nhưng Dương Khang cũng còn lâu mới là đối thủ của y, không biết làm sao mà giết y được, lập tức quay đầu nói với Dương Khang:


- Thằng cháu ta không biết hay dở mạo phạm tới tiểu vương phi, đúng là tội đáng chết muôn lần.


Dương Khang nói:


- Không.., không.., không phải ta giết.


Âu Dương Phong cao giọng hỏi:


- Thế thì là ai?


Dương Khang chỉ sợ nhũn cả tay chân, trán toát mồ hôi, sự thông minh cơ trí lúc bình thời đột nhiên mất hết, không nói ra được nửa câu.


Hoàng Dung thở dài nói:


- Âu Dương bá bá, người cũng đừng trách tiểu vương gia độc ác, cũng không cần trách cháu ngươi phong lưu, chỉ nên trách bản lĩnh của mình cao cường quá.


Âu Dương Phong ngạc nhiên nói:


- Tại sao thế?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Trò đùa ngu ngốc

Trò đùa ngu ngốc

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") "Anh nói tôi

27-06-2016
Gửi Ba lời xin lỗi!

Gửi Ba lời xin lỗi!

Xin lỗi ba! Ba à! Con mong rằng lời xin lỗi con gái nói ra lúc này là chưa quá

24-06-2016
Hạnh phúc vô hình

Hạnh phúc vô hình

Bạn liệu có phát hiện ra rằng, khi mất đi hoặc thiếu thứ gì đó bạn sẽ luôn nhớ

30-06-2016
Những vòng tròn

Những vòng tròn

Nhớ hồi tôi chừng 7 tuổi, ông nội dẫn tôi đến bên hồ cá trong trang trại rồi bảo

29-06-2016

Insane