Anh hùng xạ điêu - Kim Dung

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 58 đánh giá )

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung - Chương 9 - Thương sắt cày hư

↓↓

Quách Tĩnh nghe Hoàn Nhan Khang nói chuyện biết y quả thật có nỗi khổ tâm, cách thức nói ra cũng rất chu đáo, nào ngờ Mục Dịch đột nhiên trở mặt, bèn nghĩ thầm:

bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Mình thử ra khuyên y xem sao.


Đang định vươn người nhảy ra, thì Hoàng Dung đã nắm tay áo y kéo y lỏn ra cửa.


Chỉ nghe Hoàn Nhan Khang hỏi một người gia nhân:


- Mang tới chưa?


Người kia đáp:


- Rồi.


Rồi đưa tay ra, trong tay có một con thỏ. Hoàn Nhan Khang đón lấy, lắc cắc hai tiếng, bẻ gãy hai chân sau con thỏ rồi ôm vào lòng, rảo chân bước đi.


Quách Tĩnh và Hoàng Dung vô cùng ngạc nhiên, không biết y giở trò gì, rón rén theo sau xa xa.


Vòng qua một hàng giậu trúc, nhìn thấy ba gian nhà nhỏ mái ngói tường vôi.


Đây là loại nhà ở tầm thường của người nhà quê, không ngờ lại thấy trong vương phủ giàu có xa hoa, hai người đều vô cùng kinh ngạc. Chỉ thấy Hoàn Nhan Khang đẩy cánh cửa gỗ bước vào bên trong.


Hai người rón rén vòng ra phía sau dán mắt vào khe cửa sổ nhìn vào, nghĩ Hoàn Nhan Khang tới nơi kỳ bí này ắt có hành động kỳ lạ, nào ngờ lại nghe y gọi một tiếng:


- Mẹ!


Bên trong lập tức vang lên tiếng ờ của một người đàn bà.


Hoàn Nhan Khang bước vào phòng. Hoàng Dung và Quách Tĩnh chuyển qua một cửa sổ khác nhìn, chỉ thấy một người đàn bà trung niên ngồi cạnh bàn, một tay chống cằm, ngơ ngẩn xuất thần. Người đàn bà này chưa tới bốn mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp, không hề trang điểm, áo quần trên người đều là vải thô. Hoàng Dung tự nhủ:


- Vị vương phi này quả nhiên còn đẹp hơn Mục cô nương mấy phần, nhưng sao bà ta lại ăn mặc như đàn bà nhà quê, mà lại ở trong một ngôi nhà hư hư nát nát thế này? Chẳng lẽ bị Triệu vương đày vào lãnh cung?


Quách Tĩnh đã có tiền lệ về Hoàng Dung nên không hề ngạc nhiên, có điều lại nghĩ:


- Bà ta nhất định cũng giống như Hoàng Dung, cố ý mặc quần áo vải thô, giả làm người nghèo để đùa giỡn.


Hoàn Nhan Khang bước tới bên cạnh bà ta, kéo tay bà ta nói:


- Mẹ, mẹ lại không khỏe à?


Người đàn bà thở dài một tiếng nói:


- Chẳng lẽ không phải là lo cho con sao?


Hoàn Nhan Khang dựa vào người bà ta, cười nói:


- Chẳng phải là con đang lành lặn đứng đây sao? Lại không thiếu một ngón tay ngón chân nào.


Thần thái rất nũng nịu. Người đàn bà nói:


- Mắt cũng sưng, mũi cũng dập, còn nói là lành lặn à? Con gây chuyện như thế, cha con nghe được cũng không sao, nếu để sư phụ con nghe được phong thanh thì không xong đâu.


Hoàn Nhan Khang cười nói:


- Mẹ, mẹ nói người ăn mặc lối đạo sĩ hôm nay là ai nào?


Người đàn bà nói:


- Là ai thế?


Hoàn Nhan Khang nói:


- Là sư đệ của sư phụ con. Nói ra đúng là sư thúc của con, nhưng con nhất định không nhận y, cứ gọi y là đạo trưởng. Y cứ nhìn con vểnh râu trợn mắt, nhưng không có cách nào bắt con cả.


Nói tới đó cười ầm lên. Người đàn bà giật mình nói:


- Bậy bạ quá, bậy bạ quá. Ta đã thấy sư phụ con nổi giận thế nào, y từng giết người, quả thật là làm người ta sợ gần chết.


Hoàn Nhan Khang ngạc nhiên nói:


- Mẹ thấy sư phụ giết người rồi à? Ở đâu thế, y giết ai?


Người đàn bà lắc đầu nhìn vào ngọn đèn như đang nghĩ ngợi xa xăm, chậm rãi nói:


- Ðó là chuyện rất lâu trước đây. Ồ ta quên gần hết rồi.


Hoàn Nhan Khang không hỏi tiếp nữa, đương dương tự đắc nói:


- Vương đạo sĩ kia tới cửa, hỏi con định kết thúc chuyện tỷ võ chiêu thân thế nào. Con luôn miệng vâng dạ, chỉ cần họ Mục tới thì cứ theo lời y mà làm.


Người đàn bà nói:


- Con hỏi qua cha chưa? Y có chịu không?


Hoàn Nhan Khang cười nói:


- Mẹ thật thà quá. Con đã sai người đi lừa cha con họ Mục tới, giam ở lao phòng phía sau rồi. Vương đạo sĩ kia làm sao biết được là y đi đâu?.


Hoàn Nhan Khang nói tới lúc cao hứng. Quách Tĩnh bên ngoài càng nghe càng tức giận, nghĩ thầm:


- Ta còn cho rằng ngươi quả có ý tốt, nào ngờ lại gian ác như thế.


Lại nghĩ:


- May mà Mục lão anh hùng không mắc lừa y.


Người đàn bà cũng không cho như thế là đúng, dịu dàng nói:


- Con đùa giỡn với con gái người ta, còn bắt người ta giam lại thì còn ra gì nữa? Mau thả họ ra đi đưa tặng thật nhiều tiền, xin lỗi tử tế, xin họ đừng trách móc.


Quách Tĩnh thầm gật đầu, nghĩ :


-Nói thế thì còn được.


Hoàn Nhan Khang nói:


- Mẹ không biết đâu, bọn người giang hồ này chẳng thiếu gì tiền bạc. Nếu thả họ ra, họ nói ầm lên ở ngoài thì làm sao không tới tai sư phụ?


Người đàn bà vội nói:


- Chẳng lẽ con muốn giam họ suốt đời à?


Hoàn Nhan Khang cười nói:


- Con đã nói rất tử tế, lừa họ về quê, bảo họ cứ cố sống cố chết chờ con.


Nói xong hô hô cười rộ.


Quách Tĩnh giận quá, giơ tay nắm chặt cánh cửa sổ vừa há miệng toan chửi, đột nhiên đã bị một bàn tay mềm mại bịt chặt lấy miệng, đồng thời cổ tay phải cũng bị kéo lại, một giọng nói dịu dàng truyền vào tai:


- Đừng nổi nóng.


Quách Tĩnh lập tức tỉnh ngộ, quay đầu nhìn Hoàng Dung mỉm cười, lại nhìn vào trong, chỉ nghe Hoàn Nhan Khang nói:


- Lão già họ Mục kia quả thật rất gian hoạt, nhất thời còn chưa mắc lừa, cứ giam y thêm vài ngày xem y có chịu nghe lời không.


Mẹ y nói:


- Ta thấy cô nương ấy dung mạo nhân phẩm rất tốt, ta rất thích. Để ta nói với cha con, chẳng bằng cưới nàng làm vợ, há lại không xong hết mọi việc sao.


Hoàn Nhan Khang cười nói:


- Mẹ lại thế rồi, gia thế chúng ta thế này, làm sao có thể cưới loại con gái giang hồ hèn hạ? Cha thường nói phải chọn cho con một đám con nhà hiển quý. Chỉ tiếc chúng ta là Tôn thất, cũng họ Hoàn Nhan.


Người đàn bà nói:


- Thì sao?


Hoàn Nhan Khang nói:


- Nếu không thế thì con có thể được cưới công chúa, làm Phò mã gia.


Người đàn bà thở dài, hạ giọng nói:


- Con coi thường con gái nhà nghèo.., chẳng lẽ con đúng là...


Hoàn Nhan Khang cười nói:


- Mẹ, còn có một chuyện buồn cười nữa. Họ Mục kia nói muốn gặp mẹ, nói rõ với mẹ mọi chuyện, y mới chịu tin.


Người đàn bà nói:


- Ta không giúp con lừa gạt người ta, làm những chuyện thất đức như thế đâu.


Hoàn Nhan Khang cười hì hì đi mấy vòng trong phòng, cười nói:


- Mẹ mà chịu đi con cũng không cho. Mẹ không biết bịa đặt, nói không quá ba câu là lộ ngay.


Hoàng Dung và Quách Tĩnh quan sát đồ vật bày biện trong phòng, chỉ thấy bàn ghế đều là gỗ tạp chế thành, chăn màn rèm cửa món nào cũng giống như đồ dùng của nhà nông, rất quê mùa thô kệch, trên vách treo một ngọn thương sắt đã rỉ sét, một cái lười cày bị mẻ, góc phòng treo một tấm the là rèm xe cũ. Hai người đều thầm ngạc nhiên:


- Người đàn bà này là vương phi, sao trong phòng lại bài trí thế này?.


Chợt thấy Hoàn Nhan Khang vỗ ngực hai cái, con thỏ trong áo kêu chóe chóe hai tiếng. Người đàn bà hỏi:


- Cái gì thế?


Hoàn Nhan Khang nói:


- À, suýt nữa con quên mất. Mới rồi nhìn thấy một con thỏ bị thương nên con mang nó về, mẹ, mẹ chữa vết thương cho nó đi.


Nói xong lấy con thỏ con trắng trong bọc ra đặt lên bàn.


Con thỏ ấy chân sau đã bị gãy không chạy được. Người đàn bà nói:


- Con ngoan lắm!


Rồi vội lấy hộp thuốc ra băng bó cho con thỏ.


Quách Tĩnh lửa giận bốc lên, nghĩ thầm gã này biết mẹ từ tâm nên bẻ gãy chân sau một con thỏ đưa bà chữa trị để bà không còn lòng dạ nào mà nghĩ tới chuyện bậy bạ của mình, đối với mẹ ruột mà còn giả dối lừa gạt như vậy thì trong lòng xấu xa quả thật không còn gì để nói nữa.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Sống khác để yêu em

Sống khác để yêu em

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Khát vọng về cha

Khát vọng về cha

Khi không còn có mẹ, giữa nỗi đau lớn và mất mát vô kể ấy, con hiểu mình là niềm

29-06-2016
Khi người lớn cô đơn

Khi người lớn cô đơn

Cũng lâu lâu rồi, không có ca khúc nào chạm vào cõi lòng đủ để tôi phải viết bất

28-06-2016
Cô gái của mùa thu

Cô gái của mùa thu

Tôi vẫn nhớ mùa thu đã cũ. Một mùa thu vàng rực lá me bay. Em rẽ lối hay mùa thu rẽ

24-06-2016
Nhật ký của tử thần

Nhật ký của tử thần

19:00 pm Việt Nam. Chỉ khẽ lắc mình trong vòng nửa cái chớp mắt Y đã đằng không lơ

23-06-2016
Chơi vơi xứ người

Chơi vơi xứ người

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") - Nếu

25-06-2016

XtGem Forum catalog