- Mẹ, những đồ vật này từ đâu ra thế?
bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lý Bình nói:
- Đại hãn nói con tây chinh lập được công lớn, đặc biệt thưởng cho con. Thật ra chúng ta nghèo hèn quen rồi, dùng làm gì tới những vật này.
Quách Tĩnh gật gật đầu, thấy trong trướng lại có thêm tám nữ tỳ hầu hạ mẹ mình, đều là nữ nô lệ mà đại quân bắt được.
Ba người trò chuyện một lúc, Hoa Tranh cáo từ ra về. Nàng nghĩ ngày mai Quách tĩnh lại đi xa, hôm nay ắt có rất nhiều chuyện phải nói với nàng, nào ngờ ra trướng chờ suốt nửa ngày Quách Tĩnh vẫn không ra.
Lý Bình nói:
- Tĩnh nhi, công chúa nhất định chờ con ở ngoài, con cũng ra nói chuyện với nàng một lúc đi.
Quách Tĩnh dạ một tiếng, nhưng vẫn ngồi bất động.
Lý Bình thở dài nói:
- Chúng ta ở phía bắc suốt hai mươi năm, tuy đội ơn đại hãn rất nhiều, nhưng ta vẫn rất nhớ nhà. Chỉ mong phen này con đi diệt được nước Kim, hai mẹ con chúng ta sớm về được cố hương. Chúng ta về lại nhà cũ của cha con ở thôn Ngưu Gia, con cũng không phải là kẻ tham vinh hoa phú quý, không cần lên bắc nữa. Chỉ là việc công chúa thì không biết nên làm sao, trong chuyện này quả có rất nhiều chỗ khó xử.
Quách Tĩnh nói:
- Hôm trước con đã từng nói rõ với công chúa, Dung nhi đã chết, trọn đời con sẽ không cưới vợ nữa.
Lý Bình thở dài nói:
- Công chúa có thể còn tha thứ được, nhưng ta nghĩ tới ý đại hãn, quả thật rất lo lắng.
Quách Tĩnh nói:
- Đại hãn thế nào?
Lý Bình nói:
- Mấy hôm nay đại hãn đột nhiên vô cùng ưu đãi mẹ con, vàng bạc châu báu thưởng cho vô số. Tuy nói là ban thưởng công lao tây chinh của con, nhưng ta ở mạc bắc hai mươi năm, biết rõ tính tình đại hãn, xem ra trong này còn có nguyên cớ khác.
Quách Tĩnh nói:
- Mẹ, mẹ thấy có chuyện gì?
Lý Bình nói:
- Ta là phận đàn bà, có cao kiến gì đâu, chỉ là nghĩ kỹ thì đại hãn là muốn ép chúng ta làm chuyện gì đó.
Quách Tĩnh nói:
- Ờ, nhất định là ông muốn con thành thân với công chúa.
Lý Bình nói:
- Thành thân là chuyện hay, nhưng có quá nửa là đại hãn không biết trong lòng con không muốn, cũng không đến nỗi phải cưỡng ép. Theo ta thấy là con thống suất đại quân nam chinh, đại hãn sợ con đột nhiên dấy quân làm phản.
Quách Tĩnh lắc đầu nói:
- Con không có lòng muốn giàu sang, đại hãn biết rất rõ, con phản ông ta làm gì?
Lý Bình nói:
- Ta nghĩ ra một cách, hoặc có thể dò xét được ý đại hãn. Con nói ta nhớ nhà muốn về, muốn cùng về nam với con, con đi bẩm với đại hãn xem ông ta nói thế nào.
Quách Tĩnh mừng rỡ nói:
- Mẹ, sao mẹ không nói sớm? Chúng ta cùng về quê cũ đó là việc tốt đẹp tới mức nào, đại hãn nhất định sẽ ưng thuận.
Y vén cửa lều bước ra, không thấy Hoa Tranh, nghĩ chắc nàng chờ lâu quá đã trở về rồi.
Quách Tĩnh đi hồi lâu, cúi đầu buồn bã trở về. Lý Bình nói:
- Đại hãn không chịu phải không?
Quách Tĩnh nói:
- Chuyện này con không hiểu được, đại hãn nhất định giữ mẹ ở đây làm gì?
Lý Bình im lặng. Quách Tĩnh nói:
- Đại hãn nói phá Kim xong sẽ cho con đưa mẹ về quê, lúc ấy áo gấm về làng, há không rạng rỡ hơn sao? Con nói mẹ rất nhớ quê, chỉ mong sớm được về nam. Đại hãn đột nhiên có vẻ tức giận, cứ lắc đầu không chịu.
Lý Bình trầm ngâm nói:
- Ờ, nếu Nhị sư phụ của con và Dung nhi còn sống, nhất định sẽ đoán ra được. Chỉ hận là ta chỉ là một người đàn bà nhà quê dốt nát, chỉ càng nghĩ càng thấy không yên lòng chứ không biết vì sao.
Quách Tĩnh rút cái túi gấm ra mân mê trong tay, nói:
- Lúc đưa con cái túi gấm này, thần sắc trên mặt đại hãn rất kỳ lạ, chỉ sợ có liên quan tới chuyện này cũng chưa biết chừng.
Lý Bình cầm cái túi gấm nhìn kỹ một lúc rồi lập tức đuổi đám thị tỳ ra, nói:
- Mở ra xem thử.
Quách Tĩnh hoảng sợ nói:
- Không, phá mất dấu kim ấn là phạm tội chết đấy.
Lý Bình cười nói:
- Thuật dệt gấm của phủ Lâm An nổi tiếng khắp thiên hạ. Mẹ của con là con gái Lâm An, từ nhỏ đã học được. Cần gì phải phá hỏng vết niêm, chỉ khều phá túi gấm ra, trong chớp mắt đã dệt lại xong, quyết không có dấu vết gì cả.
Quách Tĩnh cả mừng. Lý Bình lấy kim nhỏ ra nhè nhẹ dứt đứt tơ chỉ trên túi gấm, lấy ra một trang giấy, mẹ con cùng mớ xem, ngớ mặt nhìn nhau, bất giác đều thấy sống lưng lạnh buốt.
Nguyên là trên tờ giấy viết một mật lệnh của Thành Cát Tư Hãn, sai ba cánh quân cửa Oa Khoát Đài, Đà Lôi, Quách Tĩnh phá xong quân Kim thì lập tức chuyển quân xuống nam, dùng thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai đánh phủ Lâm An, tiêu diệt nhà Tống, từ đó thiên hạ sẽ thống nhất về Mông Cổ. Trong mật lệnh lại nói nếu Quách Tĩnh có thể lập được đại công ấy thì nhất định sẽ cắt đất phong vương cho, không tiếc trọng thưởng, còn nếu có lòng khác thì Oa Khoát Đài và Đà Lôi đã có lệnh chỉ, cứ lập tức chém đầu y, mẹ y ắt cũng sẽ bị lăng trì.
Quách Tĩnh ngẩn ra suốt hồi lâu mới nói:
- Mẹ, nếu không phải mẹ phá túi ra lấy được mật lệnh thì tính mệnh mẹ con ta không thể giữ được. Nghĩ tới con là người Đại Tống, há lại có thể bán nước cầu vinh?
Lý Bình nói:
- Kế sách hôm nay nên làm thế nào?
Quách Tĩnh nói:
- Mẹ, chỉ cần lão nhân gia người chịu vất vả chúng ta liền đêm trốn về nam thôi.
Lý Bình nói:
- Đúng thế, ngươi mau đi thu thập hành lý, nhớ đừng để tiết lộ hình tích.
Quách Tĩnh gật đầu, quay về trướng mình lấy những vật tùy thân, ngoài con tiểu hồng mã còn chọn thêm tám con ngựa khỏe. Nếu đại hãn điểm binh đuổi theo thì có thể cùng mẹ thay đổi mà cưỡi để giảm sức ngựa, dễ thoát thân hơn.
Đối với tất cả những vàng bạc châu báu mà đại hãn ban cho, y đều không lấy một món, ngay cả thanh kim đao chuôi khảm đầu hổ cũng để lại trong trướng, cởi bỏ y phục nguyên soái ra, đổi mặc áo da bình thường. Y từ nhỏ sinh trưởng ở đại mạc, hôm nay một lần ra đi, vĩnh viễn không trở lại, trong lòng cũng thấy khó xử, đóng cửa chiếc lều mà mình đã trú ngụ lâu ngày lại, đứng ngẩn ra xuất thần, nhìn thấy sắc trời đã tối, lại trở về lều của mẹ.
Vừa vén cửa lều lên, đột nhiên tim đập thình thịch, chỉ thấy dưới đất có hai cái bao vứt lăn lóc, mẹ đã không thấy đâu. Quách Tĩnh kêu lên hai tiếng:
- Mẹ?
Nhưng không nghe trả lời, trong lòng cảm thấy không hay, đang định ra ngoài tìm kiếm. Đột nhiên cửa trướng mở ra, đèn lửa sáng rực, đại tướng Xích Lão Ôn đứng ngoài cửa trướng kêu "Đại hãn tuyên triệu Kim đao phò mã!
Sau lưng y có vô số quân sĩ, đều tay cầm trường mâu. Quách Tĩnh thấy tình hình như thế, trong lòng vô cùng hoảng hốt, nếu dựa vào võ công xông bừa ra thì chắc Xích Lão Ôn không cản được, nhưng lại nghĩ thầm:
- Mẹ đã bị đại hãn bắt đi, mình há lại có thể chạy trốn một mình?
Lúc ấy bèn theo Xích Lão Ôn tới kim trướng. Chỉ thấy ngoài trướng có hai ngàn tiễn đồng vệ sĩ của Thành Cát Tư Hãn xếp hàng, tay cầm trường mâu đại kích, trận thế tề chỉnh. Xích Lão Ôn nói:
- Đại hãn có lệnh trói ngươi lại. Tới đây thì phải đắc tội rồi, xin phò mã gia đừng trách.
Quách Tĩnh gật gật đầu, đưa tay chịu trói, bước vào trong trướng.
Trong trướng thắp mấy mươi ngọn đèn mỡ bò, chiếu sáng như ban ngày.
Thành Cát Tư Hãn bộ mặt giận dữ, đập bàn một cái quát:
- Ta đãi ngươi không bạc, nuôi ngươi từ nhỏ đến lớn, lại đem con gái ruột hứa gả cho ngươi. Tiểu tặc, sao ngươi dám phản bội ta?
Quách Tĩnh thấy chiếc túi gấm mở ra đặt trên bàn đại hãn, biết hôm nay đã có chết không sống, bèn hiên ngang nói:
- Ta là thần dân Đại Tống há lại nghe hiệu lệnh của ngươi, tấn công nước mình?
Thành Cát Tư Hãn nghe y buông lời đụng chạm lại càng tức giận, quát kéo y ra chém đầu.
Quách Tĩnh hai tay bị dây thừng lớn trói chặt, tám tên đao phủ thủ cầm đao đứng bên cạnh, không sao chống cự, kêu lên:
- Ngươi liên minh với Đại Tống đánh Kim, giữa đường lại phản bội lời thề, nói không giữ lời, sao gọi là anh hùng được?
Thành Cát Tư Hãn cả giận, phóng chân đá lật cái bàn, quát:
- Khi ta phá Kim xong thì minh ước với Triệu Tống đã kết thúc, lúc ấy nam hạ đánh Tống lại là bội ước à? Mau chém nó đi?
Chư tướng tuy có nhiều người giao hảo với Quách Tĩnh nhưng thấy đại hãn nổi giận, đều không dám xin tha y. Quách Tĩnh càng không nói gì, sãi chân bước ra khỏi trướng.
Đột nhiên thấy Đà Lôi phóng ngựa từ thảo nguyên phóng mau tới, kêu lớn "Đao hạ lưu nhân!"
Y nửa người trên cởi trần, nửa người dưới chỉ mặc một chiếc khố da, chắc đang ngủ nghe được tin vội vàng tới xin. Y xông thẳng vào trướng kêu lên:
- Phụ vương, Quách Tĩnh an đáp lập được công lớn, từng cứu tính mạng của cha và con, dù phạm tử tội cũng không thể chém được.
Thành Cát Tư Hãn nghĩ tới công lao của Quách Tĩnh, bèn quát:
- Dắt y vào đây.
Bọn đao phủ thủ lại giải Quách Tĩnh vào.
Thành Cát Tư Hãn trầm ngâm hồi lâu, nói:
- Ngươi nghĩ tới nhà Triệu Tống thì có chỗ nào hay? Ngươi từng nói với ta việc Nhạc Phi, y tận trung báo nước như thế mà rất lại vẫn bị xử tử. Ngươi đánh dẹp Triệu Tống cho ta, hôm nay trước mặt mọi người ta đáp ứng phong cho ngươi làm Tống vương, để ngươi cai trị giang sơn Nam triều.
Quách Tĩnh nói:
- Không phải tôi dám làm phản đại hãn. Nhưng nếu bắt tôi bán nước cầu vinh thì tuy phải chịu ngàn đao muôn kiếm cũng không thể vâng lệnh được.
Chương trước | Chương sau