Polaroid
Anh hùng xạ điêu - Kim Dung

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 64 đánh giá )

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung - Chương 38 - Mật lệnh cẩm nang

↓↓

- Bất kể thế nào cũng sẽ theo lời.

bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Thì rõ ràng là mình đã nói với Hoàng Dung. Lão già Cừu Thiên Nhận câu kết với nước Kim, vốn đã không phải là người tốt, giết y cũng phải. Còn như mối duyên oan nghiệt giữa mình và Lưu quý phi thì xưa nay vẫn áy náy trong lòng, tự biết mình đã phụ bà ta quá nhiều nếu bà ta có thù oán với Cừu Thiên Nhận thì cũng nên ra sức cho bà ta, mà có thể khiến bà ta không theo đuổi lằng nhằng với mình thì càng là điều thượng thượng đại cát, lập tức tìm tới núi Thiết Chưởng.


Cừu Thiên Nhận động thủ với y một trận, lúc đầu còn ngang tay, đến lúc y dùng thuật song thủ hỗ bác lập tức không địch nổi, chỉ đành bỏ chạy. Cao thủ tỷ võ nếu một người nhận thua thì thắng phụ đã quyết vốn phải kết thúc, nào ngờ Chu Bá Thông lại cứ đuổi riết không tha. Cừu Thiên Nhận mấy lần hỏi y vì sao, Chu Bá Thông cứ trợn mắt líu lưỡi, không nói ra được lý do, nên biết ba chữ Lưu quý phi thì có chém đầu y cũng không chịu nói.


Hai người lúc đánh lúc dừng, người chạy người đuổi càng đi càng xa. Võ công của Chu Bá Thông tuy cao hơn Cừu Thiên Nhận một bậc nhưng muốn lấy mạng y cũng không phải dễ. Cừu Thiên Nhận trăm mưu ngàn kế cũng không thoát được, không biết làm sao, nghĩ thầm:


- Nếu mình chạy lên vùng Tây Vực giá rét, chẳng lẽ y cũng đuổi riết không tha sao?


Chu Bá Thông thì nghĩ "Để xem ngươi chạy tới đâu mới chịu dừng lại?"


Nhưng vừa lên tới sa mạc ngoài cửa ải thì đồng rộng mênh mông, đuổi theo rất dễ, Cừu Thiên Nhận lại càng không sao trốn được. May là Chu Bá Thông rất giữ tín nghĩa, chỉ cần Cừu Thiên Nhận nằm ngủ hay ngồi lại ăn cơm hoặc tiểu tiện đại tiện thì y quyết không sấn tới xâm phạm, mình cũng đi theo để chiếu cố.


Nhưng bất kể Cừu Thiên Nhận thi hành gian kế thế nào, Lão Ngoan đồng thủy chung vẫn như âm hồn bất tán, bám riết không thôi.


Chu Bá Thông dọc đường đấu trí đấu lực với Cừu Thiên Nhận, càng lúc càng thấy vui thích, mấy lần đã chế phục được y nhưng không hạ thủ giết chết. Hôm ấy thật vừa khéo, hai người lại xông vào ngôi thạch thất.


Lúc ấy Chu Quách hai người đã biết người thứ ba là ai, nhưng tiếng thở của ba người đã bị tiếng hò hét quát tháo chém giết bên ngoài át đi, Âu Dương Phong và Cừu Thiên Nhận lại không nhận ra nhau. Âu Dương Phong biết y là kẻ đối đầu của Chu Bá Thông, Cừu Thiên Nhận lại cho rằng hai người trong thạch thất là cùng một phe. Chu, Cừu, Âu Dương ba người võ công trác tuyệt, mà Quách Tĩnh sau khi giao đấu mấy mươi ngày với Âu Dương Phong, khổ công rèn luyện, dần dần đã có thể sánh được với ba người. Bốn đại cao thủ tụ họp trong một gian thạch thất tối om khoảng hai trượng vuông, mắt không thấy vật, tai không nghe tiếng, ngôn ngữ bất thông, bốn người đều đột nhiên biến thành vừa điếc vừa câm vừa mù.


Quách Tĩnh nghĩ thầm:


- Mình cầm chân Âu Dương Phong để Chu đại ca kết liễu Cừu Thiên Nhận trước. Lúc ấy hai người hợp lực giết Âu Dương Phong không phải chuyện khó.


Trong lòng đã định chủ ý, song chưởng vỗ hờ ra, chưởng phải đánh hụt, chưởng trái lập tức chạm phải tay chưởng của một người. Quách Tĩnh lúc trên đảo Đào Hoa giao thủ với Chu Bá Thông đã quen, hai tay vừa chạm nhau đã biết là y, lập tức tung người vọt lên, định kéo tay y ra hiệu, nào ngờ Chu Bá Thông đột nhiên nổi tính trẻ con, tay trái rút mau lại, tay phải đột nhiên đẩy ra một quyền, đập vào đầu vai Quách Tĩnh, một quyền này không sử nội kình, nhưng Quách Tĩnh hoàn toàn không đề phòng, bị y đánh trúng đau nhói. Chu Bá Thông kêu lên.


- Hảo huynh đệ, ngươi thử xem công phu của đại ca thế nào? Cẩn thận nhé!


Tay trái lại đánh ra một quyền. Quách Tĩnh tuy chưa nghe hết câu nói của y, nhưng đã có đề phòng, lập tức vung tay gạt ra.


Lúc ấy Âu Dương Phong và Cừu Thiên Nhận đã chiết chiêu với nhau, đều đã theo võ công mà nhận ra đối phương. Hai người không oán không thù, nhưng nghĩ tới dịp luận kiếm ở Hoa sơn về sau thế ắt phải ngươi chết ta sống, lúc ấy gặp nhau nếu có thể đả thương đối thủ quả rất hay, nên đánh nhau kịch liệt. Đánh được một lúc, chỉ cảm thấy trước mặt sau lưng kình phong rít lên, cùng giật nảy mình, lập tức hiểu là Chu Bá Thông đang ra chiêu với Quách Tĩnh. Hai người trong lòng đều ngạc nhiên, chỉ nghĩ:


- Chu Bá Thông hành sự điên đảo, người ta không sao hiểu được có cơ hội này sao không mừng rỡ? Lúc ấy không hẹn mà cùng sấn vào tấn công.


Chu Bá Thông đánh nhau với Quách Tĩnh hơn mười chiêu, thấy võ công của y đã khác hẳn ngày trước, vừa sợ vừa mừng, liên tiếp nói:


- Huynh đệ, ngươi học công phu này ở đâu thế?


Nhưng ngoài cửa tiếng hò hét chém giết ầm ầm, Quách Tĩnh làm sao nghe được? Chu Bá Thông tức giận nói:


- Được, ngươi không chịu nói, muốn làm ra vẻ à?


Chợt thấy kình phong vỗ tới mặt, Âu Cừu hai người đồng thời tấn công, lúc ấy điểm chân một cái nhảy lên xà nhà, quát:


- Để một mình y đấu với hai người các ngươi đấy.


Âu Dương Phong và Cừu Thiên Nhận nghe tiếng áo của y phất gió, đã biết Chu Bá Thông lên xà nhà nghỉ ngơi, nghĩ thầm chính là dịp tốt để hợp lực giết thằng tiểu tử ngốc này, lập tức một trái một phải cùng sấn vào tấn công. Quách Tĩnh lúc nãy bị Chu Bá Thông kìm chân, liên tiếp đổi dùng bốn năm loại chưởng pháp mà thủy chung không sao giãy ra được, vừa may được y lui ra thì hai cường địch lại lập tức xông vào, bất giác thầm kêu khổ, chỉ đành đem hết tinh thần dùng thuật song thủ hỗ bác chia ra đối địch với hai người. Đấu dược một lúc, Âu Dương Phong và Cừu Thiên Nhận đều không khỏi ngấm ngầm khen ngợi. Nên biết với công lực của Quách Tĩnh thì chỉ một trong hai người Âu Cừu cũng đều có thể thắng y, nào ngờ hai người liên thủ mà y chưởng trái thì đỡ Âu Dương Phong, quyền phải thì đánh Cừu Thiên Nhận, hai người nhất thời cũng không làm gì y được.


Chu Bá Thông ngồi trên xà nhà một lúc, nghĩ thầm nếu không nhảy xuống thì e Quách Tĩnh sẽ bị thương, lúc ấy rón rén trượt từ vách xuống, hai tay chụp bừa tới, vừa khéo chụp tới hậu tâm Âu Dương Phong. Y ngồi xổm xuống đất, đang dùng Cáp mô công đánh mạnh tới Quách Tĩnh, đột nhiên thấy sau lưng có người vội thu chưởng đón đỡ. Quách Tĩnh thừa cơ phóng một cước vào Cừu Thiên Nhận, nhảy vào góc nhà, không ngừng thở dốc, nếu Chu Bá Thông tới chậm một bước thì đòn mới rồi của Âu Dương Phong đẩy ra nhất định sẽ không đỡ được.


Bốn người trong bóng tối lúc phân lúc hợp, có lúc Chu Bá Thông đánh nhau với Cừu Thiên Nhận, có lúc Quách Tĩnh đánh nhau với Cừu Thiên Nhận, có lúc Âu Dương Phong đánh nhau với Cừu Thiên Nhận, có lúc Chu Bá Thông đánh nhau với Âu Dương Phong, có lúc Quách tĩnh lại giao thủ với Chu Bá Thông vài chiêu. Bốn người hỗn chiến một trận ấy, rốt lại Chu Bá Thông lại càng vui thích, cảm thấy tất cả những trận đánh nhau lúc bình sinh chưa khi nào vui bằng thế này. Mỗi khi ngừng tay y lại lằng nhằng với Quách Tĩnh không buông, nói:


- Hai tay ta tính ra là hai kẻ địch, hai thằng giặc thối tha Âu Cừu tự nhiên cũng là hai kẻ địch. Ngươi lấy một chống bốn thử xem có được không? Trò chơi mới lạ này chắc ngươi chưa từng chơi qua chứ?


Quách Tĩnh không nghe rõ y nói gì, chợt thấy ba người đồng thời xông vào tấn công, chỉ còn cách ra sức tránh né. Chu Bá Thông không ngừng khuyến khích "Đừng sợ. Đừng sợ, lúc nào nguy hiểm ta sẽ giúp ngươi."


Nhưng trong bóng đêm tối om, chỉ cần bị trúng bất kể một quyền một cước của ai cũng đều có thể nguy tới tính mạng, cho dù sau đó Chu Bá Thông sẽ cứu nhưng làm sao còn kịp nữa?


Lại đánh thêm vài mươi chiêu, Quách Tĩnh mệt mỏi rã rời, chỉ thấy Âu Cừu hai người quyền chiêu càng lúc càng mạnh, chỉ đành vừa đỡ vừa lùi, định nhảy lên xà nhà tránh né, nhưng thủy chung bị chưởng lực của Chu Bá Thông chụp lên không sao thoát thân, lúc vừa sợ vừa giận, lại không nhịn được, ngoác miệng ra chửi:


- Chu đại ca, ngươi là lão già ngu ngốc, tại sao lại cứ lằng nhằng với ta làm gì?


Nhưng khổ nỗi tiếng hò hét chém giết ngoài cửa ầm ầm, có nói gì người khác cũng không nghe. Quách tĩnh lại lùi hai bước, chợt vướng phải tảng đá lớn dưới đất một cái, suýt ngã lăn ra. Y ưỡn lưng chưa kịp đứng thẳng lên, thiết chưởng của Cừu Thiên Nhận đã vỗ tới. Quách Tĩnh trong lúc nguy cấp không kịp biến chiêu, thuận tay quờ tảng đá lớn đỡ trước ngực, Cừu Thiên Nhận một chưởng đập trúng tảng đá, Quách Tĩnh hai tay vận kình đẩy mạnh ra ngoài đỡ một chưởng của y. Chỉ nghe bên trái tiếng gió rít lên, chưởng lực của Âu Dương Phong đã đánh tới.


Quách Tĩnh vận lực vào hai tay, quát lớn một tiếng, ném tảng đá lên khỏi đầu. Rồi nghiêng người tránh qua đòn tới.


Tảng đá lớn bay lên nóc nhà, gạch ngói bụi đất đổ xuống rào rào, ánh sao trên trời xuyên qua nóc nhà chiếu xuống. Chu Bá Thông tức giận nói:


- Nhìn thấy cả rồi còn gì vui nữa?


Quách Tĩnh vô cùng mệt mỏi, hai chân dùng sức nhảy lên, vọt ra chỗ mái nhà bị vỡ. Âu Dương Phong vội phi thân đuổi theo. Chu Bá Thông quát:


- Đừng chạy, đừng chạy, ở lại chơi đùa với ta.


Rồi vươn tay chụp chân trái y.


Âu Dương Phong cả sợ, vội vung chân phải đá lại hóa giải chiêu trào của y, nhưng thân hình không thể giữ được trên không, lại rơi xuống đất. Cừu Thiên Nhận không chờ y xuống tới đất đã phóng chân đá vào bụng y. Âu Dương Phong thót bụng lại, vung chỉ điểm vào bắp chân y. Ba người liên tiếp đánh nhau, lại càng kịch liệt.


Chỉ là lần này bóng người đã có thể phân biệt được, tiếng hò hét chém giết bên ngoài cũng dần dần lắng xuống không còn nguy hiểm như lúc hỗn chiến vừa rồi.


Chu Bá Thông vô cùng cụt hứng, có bao nhiêu tức giận đều trút lên hai người, quyền pháp đột nhiên thay đổi, liên tiếp ra sát thủ.


Quách Tĩnh ra khỏi thạch thất, trước mắt chỉ thấy người ngựa rong ruổi qua lại, tai chỉ nghe tiếng gươm giáo va chạm loảng xoảng, thỉnh thoảng lại có một tiếng kêu thảm của quân sĩ đôi bên trúng đao trúng tên. Y xông qua đám đông, chạy ra khỏi thôn, núp trong một khu rừng nhỏ nghỉ ngơi, ác đấu suốt nửa đêm, lúc ấy được nghỉ chỉ thấy gân cốt toàn thân rã rời, nhớ lại tình cảnh mới rồi trong thạch thất càng thêm run sợ, tuy lo lắng cho Chu Bá Thông, nhưng nghĩ với võ công của y thì đến lúc không đối địch nổi cũng có thể chạy thoát, nghỉ ngơi một lúc lại dần dần ngủ thiếp đi.


Ngủ đến sáng sớm hôm sau, chợt thấy trên mặt mát lạnh, có vật gì ngo ngoe.


y không kịp mở mắt ra, lập tức nhảy phắt lên, chỉ nghe một tiếng hí vui vẻ, té ra là con tiểu hồng mã liếm vào mặt y. Quách Tĩnh cả mừng, ôm cổ con ngựa, một người một ngựa sau tai họa lại trùng phùng, vun vẻ hồi lâu. Lúc y bị Âu Dương Phong giam giữ trong thạch thất, con ngựa tự đi tìm cỏ ăn, tối hôm qua đại quân hỗn chiến, con vật mau lẹ tinh khôn, rõ ràng đã trốn khỏi tai họa, lúc ấy lại tìm được chủ nhân.


Quách Tĩnh dắt con tiểu hồng mã trở vào trong thôn, chỉ thấy tên gãy đao mẻ đầy đất, xác người ngựa chết nằm gối lên nhau, thỉnh thoảng có người chưa chết hẳn rên lên mấy tiếng thê thảm. Y chinh chiến nhiều, đã quen thấy cảnh tử thương, nhưng lúc ấy nhớ lại thân thế của mình bất giác càng thêm cảm khái. Rón rén trở lại thạch thất, đứng bên ngoài lắng tai nghe ngóng, thấy yên ang không có tiếng người, lại nhìn vào khe cửa thì bên trong đã không có ai. Y đẩy cửa bước vào lục lọi khắp cả trước sau, nhưng Chu Bá Thông, Âu Dương Phong, Cừu Thiên Nhận ba người không biết đã đi đâu.


Y đứng ngẩn ra một lúc. Rồi lên ngựa đi về phía đông. Con tiểu hồng mã phi rất mau, không bao lâu đã đuổi kịp đại quân của Thành Cát Tư Hãn.


Lúc ấy các thành của Hoa Thích Tử Mô hoặc đầu hàng hoặc bị hạ, mấy mươi vạn hùng binh tan tành như trúc chẻ ngói tan. Quốc vương Ma Ha Mạt của Hoa Thích Tử Mô trước nay ngạo mạn tàn bạo, sau khi bị mọi người làm phản, một mình lẻ loi, dẫn một toán tàn quân bại tướng tất tả chạy trốn về phía tây. Thành Cát Tư Hãn sai đại tướng Tốc Bất Đài cùng Triết Biệt thống lãnh hai vạn quân đuổi bắt, mình thì mang đại quân ban sư. Tốc Bất Đài và Triết Biệt đuổi tới thành Cơ Phố cạnh sông Đệ Nhiếp Bá chỗ ngày nay là Mạc Tư Khoa, đại phá mấy mươi vạn liên quân Nga La Tư và Khâm sát, dùng bánh xe đè chết đại công tước thành Cơ Phố và mười một vương công Nga La Tư đầu hàng. Trận ấy sử gọi là:


- Chiến dịch sông Già Lặc Già, phần lớn thảo nguyên của Nga La Tư từ đó rên xiết lâu dài dưới vó ngựa Mông Cổ. Ma Ha Mạt ngày tối đường cùng, về sau mắc bệnh chết trên đảo hoang ở Lý Hải.


Hôm ấy Thành Cát Tư Hãn trong thành Tán Ma Nhĩ Hãn đột nhiên không thấy Quách Tĩnh đâu, vô cùng lo lắng, sợ y một mình rơi lại phía sau chết trong đám loạn quân, thấy y trở lại không kìm được nỗi mừng rỡ. Công chúa Hoa Tranh thì tự nhiên càng thêm vui mừng.


Khưu Xử Cơ theo đại quân về đông, dọc đường ra sức khuyên Thành Cát Tư Hãn thương dân ít giết người. Thành Cát Tư Hãn tuy trò chuyện với y không hợp, nhưng biết y là kẻ sĩ có đạo cũng không tiện trái ý y quá, vì thế trong lúc hỗn chiến, rất nhiều bách tính nhờ lời nói của Khưu Xử Cơ mà được sống sót.


Hoa Thích Tử Mô cách Mông Cổ vài vạn dặm, đại quân của Thành Cát Tư Hãn trở về mất rất nhiều thời gian, trở về tới sông Cán Nạn Hà mở tiệc lớn báo tiệp, cho quân sĩ nghỉ ngơi. Khưu Xử Cơ và bọn Lỗ Hữu Cước cùng bang chúng Cái bang lần lượt từ biệt về nam. Lại qua mấy tháng, gió thu nổi lên, người mạnh ngựa khỏe, Thành Cát Tư Hãn lại có ý nam chinh, hôm ấy đại hội chư tướng bàn kế đánh Kim.


Quách Tĩnh sau khi Hoàng Dung chết lòng buồn rười rượi, thường một mình một ngựa mang đôi điêu đi lang thang ngoài thảo nguyên Mông Cổ, ngơ ngơ ngác ngác, có khi mấy ngày liền không nói một câu. Công chúa Hoa Tranh dịu dàng khuyên giải, y như không hề nghe thấy. Mọi người hiểu được nguyên do, biết y đau khổ, không ai dám nói tới chuyện hôn nhân. Thành Cát Tư Hãn mãi lo việc đánh Kim nên cũng không rảnh nghỉ tới. Hôm ấy bàn việc nam chinh trong kim trướng của đại hãn, các tướng đều dâng kế sách, nhưng Quách Tĩnh thủy chung không nói câu nào.


Thành Cát Tư Hãn cho chư tướng lui ra, một mình lên gò trầm ngâm suy nghĩ suốt nửa ngày, hôm sau ra lệnh chia quân làm ba đường đánh Kim. Lúc ấy trưởng tử Truật Xích, thứ tử sát Hợp Đài của y đều đang cai trị các nước vừa chinh phạt được ở phương tây nên cánh trung quân đánh Kim do con thứ ba là Oa Khoát Đài thống suất, cánh tả quân do con thứ tư là Đà Lôi thống suất, cánh hữu quân do Quách Tĩnh thống suất.


Thành Cát Tư Hãn tuyên triệu thống suất ba cánh quân vào trướng, ra lệnh tùy tùng lui ra, nói với ba người Oa Khoát Đài, Đà Lôi, Quách Tĩnh:


- Tinh binh của nước Kim đều ở Đồng Quan, phía nam dựa vào núi dài, phía bắc có sông lớn, rất khó đánh thắng mau được. Kế sách của các tướng tuy đều có chỗ dùng được nhưng đối mặt đánh mạnh, không khỏi mất nhiều thời giờ. Hiện Mông Cổ ta liên minh với Đại Tống, kế sách hay nhất không bằng mượn đường qua đất Tống, từ Đường Châu, Đăng Châu tiến quân, tới thẳng đô thành Đại Lương nước Kim.


Ba người Oa Khoát Đài, Đà Lôi, Quách Tĩnh nghe tới đó đều nhảy lên, ôm chầm nhau reo lớn:


- Diệu kế.


Thành Cát Tư Hãn nhìn Quách Tĩnh mỉm cười nói:


- Ngươi giỏi dùng binh, ta rất vừa ý. Ta hỏi ngươi đánh Đại Lương xong thì làm gì nữa?


Quách Tĩnh trầm ngâm hồi lâu, lắc đầu nói:


- Không đánh Đại Lương.


Oa Khoát Đài và Đà Lôi rõ ràng nghe phụ vương nói là tới thẳng Đại Lương, tại sao Quách tĩnh lại nói không đánh, trong lòng ngờ vực, đều sửng sốt nhìn nhìn y. Thành Cát Tư Hãn vẻ mặt vẫn có vẻ cười cười hỏi:


- Không đánh Đại Lương thì làm gì?


Quách Tĩnh nói:


- Không đánh nhưng cũng không phải không đánh: là đánh mà không đánh, không đánh mà đánh.


Mấy câu ấy Oa Khoát Đài và Đà Lôi nghe xong càng thêm mờ mịt. Thành Cát Tư Hãn cười nói:


- Đánh mà không đánh, không đánh mà đánh, tám chữ ấy nói rất hay. Ngươi nói rõ cho hai vị huynh trưởng của ngươi nghe đi.


Quách Tĩnh nói:


- Con đoán cách dùng quân của đại hãn là giả đánh đô thành nước Kim để hạ thành giặc. Đại Lương là nơi hoàng đế nước Kim đóng nhưng quân giữ không nhiều, vừa thấy quân ta tới ắt nước Kim sẽ lập tức điều quân từ Đồng Quan về cứu. Binh pháp Trung Hoa có câu "Cuốn giáp mà chạy ngày đêm không nghỉ, cướp đường mà đi, tranh lợi ngoài trăm dặm, thì thống tướng sẽ bị bắt sống."


Người khỏe đi trước, người mệt đi sau, mười người chỉ có mặt người tới được. Trăm dặm đi mau, sĩ tốt trong mười người chỉ có một người có thể tới nơi. Từ Đồng Quan tới Đại Lương, ngàn dặm cứu viện, binh ròng tướng khỏe mười phần không có được một phần tới nơi, lại thêm người mệt ngựa mỏi, tuy tới cũng không có sức đánh nhau. Quân ta dĩ dật đãi lao, ắt có thể đại quá quân Kim. Tất cả quân tinh nhuệ của nước Kim đều một trận đánh tan thì thành Đại Lương không đánh cũng hạ được. Nếu ra sức đánh thành Đại Lương, lúc gấp rút khó mà hạ nổi, lại dễ bị rơi vào thế hai mặt thụ địch.


Thành Cát Tư Hãn vỗ tay cười lớn, nói:


- Nói rất hay, nói rất hay!


Bèn lấy ra một tấm bản đồ trải lên bàn, ba người nhìn xong, không ai không vô cùng kinh ngạc.


Nguyên đó là tấm bản đồ vẽ vùng phụ cận thành Đại Lương, trên bản đồ vẽ đường hành quân của đôi bên, làm thế nào để đánh vào lưng địch, công vào lòng địch, làm thế nào để dụ quân địch từ Đồng Quan tất tả về cứu, làm thế nào để nhân lúc quân địch mệt mỏi hợp lại hạ thành, hoàn toàn giống hệt lời Quách Tĩnh vừa nói. Oa Khoát Đài và Đà Lôi nhìn nhìn phụ vương, lại nhìn nhìn Quách Tĩnh, đều vừa ngạc nhiên vừa khâm phục. Quách Tĩnh trong lòng rất phục, nghĩ thầm:


- Mình học binh pháp trong di thư của Vũ Mục, cũng không có gì lạ. Đại hãn không biết chữ, không đọc sách, lại anh minh như thế.


Thành Cát Tư Hãn nói:


- Lần này nam chinh, phá Kim ắt xong. Ở đây có ba cái cẩm nang, mỗi người lấy một cái, sau khi hạ thành Đại Lượng xong, ba người các ngươi họp nhau trên điện Kim Loan của hoàng đế Đại Kim cùng mở ra rồi theo kế mà làm.


Nói xong móc trong bọc ra ba cái túi gấm đưa cho mỗi người một cái.


Quách Tĩnh cầm lấy nhìn qua, thấy miệng túi dùng sơn đất thảy ra niêm kín, trên lớp sơn có đóng ấn chương của đại hãn. Thành Cát Tư Hãn lại nói:


- Chưa vào thành Đại Lương không được tự ý mở ra, trước khi mở túi ra, ba người phải kiểm tra lẫn nhau xem có túi nào mất dấu niêm phong không.


Ba người nhất tề lạy rạp xuống nói:


- Mệnh lệnh của đại hãn, há dám làm trái?


Thành Cát Tư Hãn hỏi:


- Quách Tĩnh ngươi bình nhật hành sự rất ngu độn, tại sao dùng binh lại linh mẫn như thế?


Quách Tĩnh lúc ấy bèn kể lại việc học được di thư của Vũ Mục. Thành Cát Tư Hãn hỏi tới việc cũ của Nhạc Phi, Quách Tĩnh đem chuyện Nhạc Phi đại phá quân Kim ở Chu Tiên trấn thế nào, quân Kim gọi ông ta là Nhạc gia gia thế nào, nói "Chống núi dễ, chống quân Nhạc gia khó" thế nào, nhất nhất kể lại. Thành Cát Tư Hãn không nói gì, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong trướng, thở dài nói:


- Hận không sinh ra sớm được trăm năm để giao thủ với vị anh hùng ấy một phen. Trên đời hôm nay còn có ai là địch thủ của ta.


Trong lời nói đầy vẻ cô đơn.


Quách Tĩnh từ kim trướng trở ra, nghĩ mấy hôm nay việc quân bận rộn, chưa từng gặp mẹ, sáng mai ra quân nam chinh để trả thù mấy đời cho Đại Tống, hôm nay cũng nên làm bạn với mẹ một lúc, bèn về lều của mẹ. Nhìn thấy đồ vật trong lều đã sắp xếp gọn ghẽ, chỉ còn có một người lính già coi giữ, vừa hỏi tới thì ra Lý thị mẹ y vâng lệnh đại hãn đã chuyển qua ở một gian lều khác.


Quách Tĩnh hỏi rõ chỗ rồi tới đó, thấy gian lều này so với gian lều vẫn ở lớn hơn gấp mấy lần vén cửa bước vào bất giác giật nảy mình, chỉ thấy trong trướng vàng bạc lóa mắt, nệm gấm chăn thêu, đều là những bảo vật trân quý mà quân Mông Cổ cướp được từ các nơi mang về. Công chúa Hoa Tranh làm bạn với Lý Bình, đang nói những chuyện thú vị của Quách Tĩnh thời trẻ con. Nàng thấy Quách Tĩnh bước vào, mỉm cười đứng dậy đón.


Quách Tĩnh nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Viết về mẹ!!!

Viết về mẹ!!!

Viết về mẹ... đó là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến, cũng như chưa bao giờ thích

24-06-2016
Sự trung thực

Sự trung thực

- Không, vấn đề là ở đấy - người đàn ông kia lập tức quát lên - Vợ tôi đang ở

01-07-2016
Hương cỏ may

Hương cỏ may

Nhiều năm rồi tôi mới về thăm quê ngoại- nơi tuổi thơ tôi suốt một thời rong ruổi.

25-06-2016
Chiếc cốc vỡ

Chiếc cốc vỡ

Anh tặng cô một chiếc cốc sứ trắng nhân ngày sinh nhật. Trên mặt cốc có in hình anh

29-06-2016