Ring ring
Anh hùng xạ điêu - Kim Dung

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 25 đánh giá )

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung - Chương 30 - Nhất đăng đại sự

↓↓

Hoàng Dung nói:

bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Hừ, câu ấy mà để cha ta nghe được thì cho dù ngươi là cao đồ của Nhất Đăng đại sư cũng phải nếm mùi đau khổ đấy.


Người câu cá nhếch mép cười nói:


- Lệnh tôn có ngoại hiệu là Đông tà, thì hành sự.., hành sự.., ha ha.., bọn ta vốn nghĩ là Tây độc làm được việc gì lệnh tôn có thể làm được việc đó. Bây giờ xem ra chỉ sợ là ý nghĩ ấy là sai.


Hoàng Dung nói:


- Cha ta làm sao lại so với Tây độc? Lão tặc Âu Dương Phong làm chuyện gì rồi?


Người thư sinh nói:


- Được, chúng ta cứ nói trắng mọi chuyện ra với nhau. Vào phòng sẽ nói.


Lúc ấy sáu người trở vào thiền phòng, chia ra ngồi xuống. Ngư Tiều Canh Độc bốn người ngồi xuống, như có ý như vô ý nhưng đều chặn hết các cửa ra vào, Hoàng Dung biết là họ đề phòng mình bỏ chạy, chỉ cười khẽ một tiếng, cũng không nói ra.


Người thư sinh nói:


- Các ngươi có biết Cửu âm chân kinh không?


Hoàng Dung nói:


- Biết, chẳng lẽ chuyện này có liên quan gì tới kinh văn Cửu âm chân kinh à? Ờ, bộ sách này quả thật hại người không ít.


Không kìm được nhớ tới mẹ mình vì viết lại kinh văn không được mà chết. Người thư sinh nói:


- Lần đầu luận kiếm ở Hoa sơn là vì tranh đoạt chân kinh. Giáo chủ Toàn Chân võ công đứng đầu thiên hạ, chân kinh rơi vào tay ông ta, bốn cao thủ còn lại trong lòng thật sự khâm phục, vốn chẳng ai nói gì. Lần ấy luận kiếm ở Hoa sơn, người nào cũng khoe tài riêng, Trùng Dương chân nhân rất khâm phục Nhất dương chỉ của sư phụ ta, năm sau lại cùng sư đệ y tới Đại Lý thăm sư phụ ta, từng rèn luyện công phu với nhau.


Hoàng Dung nói chen vào:


- Sư đệ y à? Là Lão Ngoan đồng Chu Bá Thông phải không?


Người thư sinh nói:


- Đúng rồi, cô nương tuổi tuy nhỏ nhưng quen biết rất nhiều.


Hoàng Dung nói:


- Ngươi không cần khen ta.


Người thư sinh nói:


- Chu sư thúc là người rất hoạt kê. Nhưng ta không biết y có ngoại hiệu là Lão Ngoan đồng. Lúc ấy sư phụ ta chưa xuất gia.


Hoàng Dung nói:


- A, lúc ấy ông còn đang làm vua.


Người thư sinh nói:


- Không sai, sư huynh đệ giáo chủ Toàn Chân ở trong hoàng cung được mười ngày, bốn người bọn ta đều hầu hạ bên cạnh. Sư phụ ta đem yếu chỉ Nhất dương chỉ ra giảng giải, nói hết cho Trùng Dương chân nhân biết. Trùng Dương chân nhân vô cùng mừng rỡ, lại đem công phu lợi hại nhất của ông ta là Tiên thiên công truyền lại cho sư phụ ta. Lúc họ đàm luận, bọn ta tuy ở bên cạnh, nhưng vì hiểu biết hạn hẹp, cho dù nghe thấy nhưng cũng không thể lĩnh ngộ được.


Hoàng Dung nói:


- Vậy còn Lão Ngoan đồng? Y công phu cũng không thấp đâu.


Người thư sinh nói:


- Chu sư thúc ưa động không ưa tĩnh, cả ngày lang thang khắp nơi trong hoàng cung Đại Lý, đi khắp nơi đùa giỡn, ngay cả tẩm cung của hoàng hậu và phi tần cũng không né tránh. Bọn cung nga thái giám biết y là khách quý của hoàng đế nên cũng không cản trở.


Hoàng Dung và Quách Tĩnh trên mặt đều thoáng nụ cười.


Người thư sinh lại nói:


- Lúc Trùng Dương chân nhân chia tay, nói với sư phụ ta rằng: Gần đây bệnh cũ của ta lại phát, nghĩ chắc không còn sống lâu trên đời, may là Tiên thiên công đã có truyền nhân, lại thêm với thần công Nhất dương chỉ của hoàng gia, trên đời đã có người khắc chế y, cũng không sợ y hoành hành tác quái nữa. Lúc ấy sư phụ ta mới hiểu, Trùng Dương chân nhân ngàn dặm xa xôi tìm tới Đại Lý chủ yếu là để truyền lại công phu Tiên thiên công cho sư phụ ta, muốn sau khi ông chết còn để lại một công phu khắc chế Tây độc Âu Dương Phong.


Chỉ vì Đông tà Tây độc Nam đế Bắc cái Trung thần thông năm người danh tiếng ngang nhau, nếu nói là tới truyền thụ công phu thì không khỏi có chỗ bất kính với sư phụ ta, nên trước tiên xin sư phụ ta truyền thụ Nhất dương chỉ rồi mới đem Tiên thiên công ra trao đổi. Sư phụ ta hiểu dụng ý của y, trong lòng rất kính trọng, lập tức chuyên tâm tu luyện Tiên thiên công. Trùng Dương chân nhân học được Nhất dương chỉ rồi, sống được không lâu, cũng chưa nghiên cứu tu luyện, nghe nói cũng không truyền lại cho đồ đệ. Về sau nước Đại Lý ta nảy ra một chuyện bất hạnh, sư phụ ta nhìn rõ tình đời xuống tóc làm sư.


Hoàng Dung nghĩ thầm:


- Đoàn hoàng gia không làm hoàng đế mà lại cam tâm làm sư, vậy thì đây ắt là một chuyện cực kỳ thương tâm, người ta không nói thì mình cũng không tiện hỏi.


Rồi liếc mắt thấy Quách Tĩnh đang há miệng muốn hỏi, vội đưa mắt ra hiệu cho y, Quách Tĩnh ờ một tiếng, vội ngậm miệng lại.


Người thư sinh thần sắc buồn rầu, có lẽ là nhớ lại chuyện cũ, dừng lại một lúc mới nói tiếp:


- Không biết vì sao tin sư phụ ta luyện thành Tiên thiên công lại tiết lộ ra ngoài. Có một hôm sư huynh của ta.


Rồi chỉ vào người nông phu nói tiếp "Sư huynh của ta vâng lệnh sư phụ ra ngoài hái thuốc, trong núi Đại Tuyết sơn ở biên giới phía tây Vân Nam lại bị người dùng Cáp mô công đả thương.


Hoàng Dung nói:


- Đó tự nhiên là Lão Độc vật rồi.


Người nông phu tức giận nói:


- Không phải y thì là ai? Trước tiên là một gã thiếu niên công tử bỗng dưng gây sự với ta, nói núi Đại Tuyết sơn là của nhà y không cho người ngoài vào hái thuốc. Đại Tuyết sơn chu vi ngàn dặm, làm sao là của nhà y được? Người ấy rõ ràng có ý gây hấn với ta. Ta được sư phụ giáo huấn, cố gắng nhịn nhục, gã thiếu niên ấy lại được đằng chân lân đằng đầu, nói muốn ta dập đầu lạy ba trăm cái mới tha cho xuống núi, ta không nhịn được nữa, rốt lại động thủ với y. Gã thiếu niên ấy công phu rất cao cường, hai người đấu suốt nửa ngày cũng chỉ ngang tay với y. Nào ngờ Lão Độc vật đột nhiên từ sau góc núi xuất hiện, không nói câu nào, xuất chưởng đánh ta trọng thương. Gã thiếu niên ấy sai người cõng ta đưa về ngoài chùa Thiên Khánh chỗ sư phụ ta thường tới.


Hoàng Dung nói:


- Có người báo thù thay ngươi rồi, gã Âu Dương công tử ấy đã bị giết rồi.


Người nông phu ấy tức giận nói:


- A, đã chết rồi à, ai giết y thế?


Hoàng Dung nói:


- Ờ, người khác giết mất kẻ thù của ngươi, ngươi cũng tức giận nữa.


Người nông phu nói:


- Thù oán của ta phải do ta chính tay trả thù.


Hoàng Dung thở dài nói:


- Đáng tiếc là ngươi không trả thù được.


Người nông phu nói:


- Ai giết y?


Hoàng Dung nói:


- Đó cũng là một người xấu, công phu thua xa Âu Dương công tử nhưng dùng gian kế giết y.


Người thư sinh nói:


- Giết rất hay! Cô nương, ngươi có biết Âu Dương Phong đả thương sư huynh ta là có dụng ý gì không?


Hoàng Dung nói:


- Chuyện đó có gì khó đoán? Bằng vào công phu của Tây độc thì một chưởng có thể giết chết sư huynh của ngươi, nhưng chỉ đánh y bị trọng thương, lại đưa về tới cửa sư phụ ngươi, đương nhiên là muốn người hao tổn công lực để chữa thương cho đệ tử.


Theo các ngươi nói chữa thương một lần hao tổn nguyên khí phải mất năm năm để tu luyện lại, vậy thì trong lần luận kiếm ở Hoa sơn lần sau, đại sư đương nhiên sẽ không thắng được y.


Người thư sinh thở dài nói:


- Cô nương quả thật thông minh, nhưng chỉ đoán đúng một nửa, gã Âu Dương Phong kia rất âm độc, người ta rất khó đề phòng. Y nhân lúc sư phụ ta chữa thương cho sư huynh xong, công lực chưa phục hồi, lại ngầm tới tập kích, muốn giết chết sư phụ ta...


Quách Tĩnh nói chen vào:


- Nhất Đăng đại sư từ hòa như thế chẳng lẽ lại có kết thù oán gì với Âu Dương Phong sao?


Người thư sinh nói:


- Tiểu ca, câu ngươi hỏi mới rồi không đúng đâu. Thứ nhất, người có lòng từ bi thì xưa nay vẫn đứng vào cái thế không chung sống được với những kẻ xấu xa tàn ác. Thứ hai, Âu Dương Phong muốn hại người thì chưa chắc đã vì có thù oán với người ta. Chỉ vì y biết Tiên thiên công là khắc tinh của Cáp mô công, nên trăm mưu ngàn kế muốn hại sư phụ ta.


Quách Tĩnh gật đầu lia lịa, lại hỏi:


- Rồi đại sư có bị y hại không?


Người thư sinh nói:


- Sư phụ ta vừa thấy thương thế của sư huynh, lập tức hiểu được gian kế của Âu Dương Phong, ngay trong đêm dời chỗ ở, rốt lại không để Tây độc tìm được. Bọn ta biết y một là không làm, hai là làm thì không thôi, quyết không chịu buông tay bỏ qua, vì thế tìm hỏi khắp nơi, rốt lại tìm được nơi ẩn náu bí mật ở đây. Sau khi công lực của sư phụ ta phục nguyên, sư huynh đệ bọn ta muốn nên núi Bạch Đà tìm Tây độc tính sổ, nhưng sư phụ ta hết sức nói không nên oan oan tương báo kéo dài, không cho bọn ta ra ngoài sinh sự. Cũng được yên ổn trong bấy nhiêu năm, nào ngờ lại có hai người các ngươi lên núi. Bọn ta chỉ cho rằng đệ tử Cửu chỉ thần cái chắc không có lòng gia hại sư phụ ta, nên lúc các ngươi lên núi cũng chưa hề xuất toàn lực cản trở, nếu không thì bỏ liều tính mạng của bốn người cũng quyết không để các ngươi tiến được vào chùa. Nào ngờ người không có lòng hại cọp, cọp lại có ý hại người, ờ, sư phụ ta rốt lại lại mắc vào độc thủ của các ngươi.


Nói tới đó mày kiếm dựng lên, dáng vẻ oai nghiêm, từ từ đứng dậy, soạt một tiếng, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lóe mắt.


Người câu cá, người tiều phu, người nông phu ba người đồng thời đứng lên, đều rút binh khí ra, chia ra đứng bốn góc.


Hoàng Dung nói:


- Lúc ta tới xin đại sư chữa bệnh, quả thật không biết đại sư lại phải vất vả tới như thế, phải hao tốn công lực mất năm năm. Trong số dược hoàn kia có thuốc độc trộn vào, là do người ngoài hãm hại. Ơn đức của đại sư như trời cao đất dày, ta cho dù hoàn toàn không có lương tâm, cũng không thể lấy oán báo ơn.


Người đánh cá cao giọng nói:


- Vậy hai người các ngươi tại sao nhân lúc sư phụ ta đang mất hết công lực lại trúng chất kịch độc, dẫn kẻ thù lên núi?


Quách Hoàng hai người giật nảy nình, đồng thanh kêu lên:


- Không có đâu?


Người câu cá nói:


- Còn nói không có à? Sư phụ ta vừa trúng độc, ở dưới núi lập tức đưa lên một cái vòng ngọc, nếu không câu kết với nhau từ trước thì trên đời lại có chuyện ăn khớp như thế sao?


Hoàng Dung nói:


- Vòng ngọc gì?


Người câu cá tức giận nói:


- Còn làm ra vẻ không biết nữa.


Đôi thiết tương trong tay chia ra một cái, chiếc bên trái quét ngang, chiếc bên phải bổ dọc, chia ra đánh tới hai người Quách Hoàng.


Quách Tĩnh vốn sóng vai với Hoàng Dung ngồi trên bồ đoàn, nhìn thấy hai mái chèo đánh tới liền nhảy bật dậy, tay phải móc lại thành trảo vung ra hất chiếc mái chèo sắt quét ngang, tay trái vươn ra chụp cứng mái chèo, hất lên đè xuống một cái, cái đè này hàm chứa kình lực, vô cùng lợi hại, người đánh cá chỉ thấy hổ khẩu tê rần, không tự chủ được buông cán mái chèo. Quách Tĩnh giật mái chèo sắt về choang một tiếng, chạm vào chiếc bừa sắt của người nông phu, lửa bắn tung tóe, kế lại đẩy chiếc mái chèo sắt trở vào tay người câu cá. Người câu cá ngạc nhiên, thuật tay đón lấy, tay phải vận lực cùng lưỡi búa của người tiều phu đồng thời đánh xuống. Quách Tĩnh song chưởng ra sau tới trước mang theo một luồng kình phong đánh vào trước ngực hai người. Người thư sinh biết Hàng long thập bát chưởng lợi hại, kêu lên:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Đồng cỏ may ngày ấy

Đồng cỏ may ngày ấy

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Ai từng bảo

27-06-2016